Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng

chương 52

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khải Hoàng nghe câu trả lời của Yến Nguyên, trong lòng mừng đến không tả nổi, liền lấy ra một hộp socolate, loại dành cho tình nhân, còn có cả một lá thư, lấy hai tay cầm rồi đưa đến trước mặt Yến Nguyên, tự tin nói:

- Anh biết em chưa có bạn trai! Không biết em có thể nhận, rồi chúng ta tìm hiểu nhau!?

Mấy chữ thôi nhưng là tất cả dũng khí của Khải Hoàng. Từ lần đầu gặp Yến Nguyên, Khải Hoàng đã hoàn toàn bị chinh phục. Nhưng do cô là một người khó gần nên anh chỉ dám quan sát, tiếp theo là chần chừ. Ngày trước cứ ngỡ Thanh Thúy là chủ nhân của lòng anh, nhưng sau khi gặp Yến Nguyên thì tình thế hoàn toàn thay đổi, một lòng một dạ qua sát cô từ xa.

Lần này thu hết can đảm tỏ tình với cô trước nhiều người như thế, nghĩ chắc cô sẽ vì sĩ diện mà đồng ý với anh.

Ngay bây giờ đây, có thể liệt kê được rằng Bảo Khánh, Diệu Anh, Yến Vy và toàn thể học sinh đang có mặt ở đấy cứ ngây ngây ngẩn ngẩn ra, cứ ngỡ Khải Hoàng thích Thanh Thúy.

Sắc mặt Nam Phong bây giờ rất đáng sợ. Tròng mắt anh vốn dĩ màu huyết, nay vì đè nén tức giận và bực dọc mà càng ghê sợ hơn, thật là dọa người.

Tích tắc! Tích tắc!

Thời gian trôi qua như thể đang ngừng lại, Khải Hoàng thì vẫn chưa thu tay về, sắc mặt kiên định đối với biểu hiện một không cười, hai không cảm xúc, ba im lặng của Yến Nguyên.

năm sống trên đời của cô, nói không ngoa thì số lần được tỏ tình như thế này là không hề ít. Nhưng chưa ai nhận được bất kỳ một câu nói khách khí nào của cô, hoàn toàn là ê mặt mà bỏ cuộc.

Trong khi Yến Nguyên còn lạnh nhạt đứng nhìn như thế thì Thanh Thúy cùng Phương Linh đi tới.

Thanh Thúy nhìn cảnh tượng trước mắt, sự ghen tức coi như là bùng phát, đỉnh đầu xém tí nữa thì nghi ngút khói. Cố đè nén tức giận, nhỏ kéo tay Phương Linh lại gần Khải Hoàng, bộ mặt thùy mị cất giọng:

- Hoàng! Chào anh! Tìm em sao?

Khải Hoàng đã thấy nhỏ từ xa, nhưng quả thật là anh không để ý tới, đáp qua loa:

- Không! Anh tìm Yến Nguyên!

Phăng!

Ranh giới cuối cùng của Thanh Thúy bị xé nát, định chồm lên “ cấu xé” Yến Nguyên, trong khi Phương Linh chưa kịp phản ứng thì một cánh tay khác đã kéo nhỏ lại, quay đầu thì bắt gặp cái nhìn sắc bén của Yến Vy, vừa lúc Yến Nguyên lên tiếng:

- Lấy tư cách gì mà yêu cầu Nguyễn Hoàng Yến Nguyên này? Hả?

Rầm một cái, tất cả những ngời chung quanh như muốn bật ngửa vì sock. Chắn chắn một điều là, ngày mai cả trường sẽ loan đi thông tin “ Hội trưởng hội học sinh tỏ tình thất bại dưới tay một nữ sinh lớp dưới”.

Khải Hoàng sững cả người. Cô ấy từ chối anh sao? Lí do gì chứ? Khải Hoàng vừa là Hội trưởng, gương mặt cũng thuộc hàng ưu tú, gia đình thì giàu có, cô sao lại không chấp nhận?

Chỉ thấy bên cạnh, tâm trạng Nam Phong đã trở nên ổn hơn bao giờ hết. Không ngờ Yến Nguyên lại cao tay như thế, phen này sẽ có người bẻ mặt thật nặng cho xem. Anh chính là khán giả đang chờ xem kịch hay.

- Em… em vừa nói gì? Có gì hiểu lầm sao? Hay em nhận socola rồi mình nói chuyện sao? – Khải Hoàng vừa nói, gương mặt lại cảm thấy lạnh lạnh. Đôi mắt đối diện anh là mang ý gì hả?

- Đưa! – Yến Nguyên lạnh nhạt nói một chữ, tay chìa ra một cách lười biếng.

Khải Hoàng nghe cô nói, tâm trạng khá hơn một chút, liền dúi hộp socola vào tay Yến Nguyên. Mọi người đứng xung quanh thì đang chăm chú và tỉ mỉ dõi theo từng hành động của “ ai kia”.

Yến Nguyên nhận hộp socola, lại cười tươi với Khải Hoàng một cái làm anh xém tí thì đứng tim mà chết.

Tiếp theo sao đó, Yến Nguyên buông tay một cái, một tiếng “ bốp” liền vang dội trên dãy hành lang. Khải Hoàng cùng toàn thể học sinh trợn to hai mắt nhìn cô, trong khi Nam Phong thì cười đắt chí.

- Tôi đã nhận! – Yến Nguyên lạnh lùng nói xong, không thương tiếc dùng sức giậm mạnh lên hộp kẹo một lần nữa khiến nó bể tan tành.

- Còn cái này, tôi đã đọc! – Yến Nguyên “ xử lí” hộp socolate xong, đưa lá thư lên trước mặt Khải Hoàng, nhàn nhã xé nát thành nhiều mảnh vụn, lại thẳng tay ném vào mặt anh.

- Đừng bao giờ làm trò trước mặt tôi. Nhớ cho kỹ, tôi là Nguyễn Hoàng Yến Nguyên! – Yến Nguyên chấp tay trước ngực, lạnh lùng nói ra mấy chữ như cảnh cáo, nói xong lại bình thản lướt qua người Khải Hoàng bước đi về phía cổng.

Từ đầu tới cuối, Khải Hoàng ê mặt tới mức không nói được một chữ. Nguyễn Hoàng Yến Nguyên, tôi nhất định sẽ nhớ cái tên này! Nhớ cô đã làm tôi bẻ mặt như thế nào! Nhớ cái gương mặt kiêu ngạo của cô. Rồi sẽ có ngày, tôi bắt cô trả giá.

Khải Hoàng tức tới mức trán nổi gân xanh, hung hăng nện nấm đấm vào cây cột đến nổi tay bật máu, lãnh khốc bước đi.

Diệu Anh và Yến Vy nhìn nhau một cái, thái độ cũng bình thường mà bước đi.

Nam Phong thõa mãn cười cười, cùng Bảo Khánh rời khỏi chỗ này, học sinh chung quanh cũng từ từ giải tán, chừa lại Thanh Thúy đang ngây ngẫn còn Phương Linh thì bị sock.

Nam Phong và Bảo Khánh lấy moto xong, ra đến cổng thì lại thấy Yến Nguyên cười cười nói nói, trong khi Rick đang mở cửa xe mời cô vào rồi anh ta cũng trở lại tay láy, trước khi đóng cửa còn đắt chí nhìn Nam Phong một cái.

Chết tiệt! Mày làm sao lại tức giận hả Nam Phong? Mày và cô ấy chẳng là gì hết! Việc gì phải bận tâm.

Bảo Khánh đẩy kính của mũ bảo hiểm lên, nhìn Nam Phong vẻ mặt kỳ lạ như đang phân vân tự tránh thì lắc đầu thở dài. Người ta hay nói, người ngoài cuộc luôn sáng suốt hơn người trong cuộc là vậy, huống hồ lại là chuyện tình cảm

- Phong! Sao hả? Bực mình sao? – Bảo Khánh vặn vặn tay ga như đang gọi Nam Phong.

- Mình việc gì phải bực! Đi! Chúng ta đua một chuyến với tụi Star School! – Nan Phong nói xong, dùng bàn tay phải đang đeo găng tay của anh đẩy kính của mũ bảo hiểm xuống, rồ ga như phóng điện rời đi. Bảo Khánh lại lắc đầu một cái, ngay lập tức chỉ còn vọng lại tiếng xe moto phân khói lớn đang vang dội.

Truyện Chữ Hay