Trịnh Tương Quân trề môi, bất đắc dĩ đi đến chỗ bắn tên. Trời rất nóng nên mới hoạt động một chút thôi là ra đầy mồ hôi, nếu được thì cô bé chẳng muốn bắn cung bắn tên gì cả.
Mặc dù không muốn chút nào nhưng khi bắn tên, dáng dấp của một người được huấn luyện bài bản ở cô bé lộ rõ.
"Vèo, vèo, vèo, vèo, vèo", cô bé bắn liền một lúc năm mũi tên. Mặc dù không có mũi nào trúng hồng tâm, nhưng mũi tên nào cũng rất sát tâm bia.
"Hay quá." Màn thể hiện xuất sắc khiến cô bé được mọi người hò reo khen ngợi.
Vương Tự Bảo giơ ngón tay cái lên với cô bé, thầm nghĩ: Không hổ danh là con gái của Định quốc Tướng quân.
Trịnh Tương Quân và nha hoàn thu dọn đồ xong thì bước đến bên cạnh Vương Tự Bảo, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Thật ra ta chẳng thích luyện bắn cung tí nào đâu, nhưng biết sao được, ai bảo ta là con gái của phụ thân ta chứ."
Vương Tự Bảo vỗ vai cô bé, nói: "Tỷ làm tốt lắm. Tiếp theo là đến ta rồi, chờ mà khen nhé."
Hương Vu đi cùng Vương Tự Bảo, cầm theo cung và tên mà Vương Tự Bảo dùng để luyện thường ngày.
Vương Tự Bảo đứng ngay ngắn ở khu bắn tên, lấy cung tên mà Hương Vu đưa cho, đeo miếng bảo vệ ngón bằng ngọc. Cô bé khom người để lắp tên, từ từ nâng cung tên lên với vẻ cực kỳ nghiêm túc, ngón tay cái móc lấy dây cung, ngón trỏ và ngón giữa áp lên ngón cái. Ngay khi ngắm chuẩn thì buông tay cực nhanh.
Động tác được làm liền một mạch, không hề dây dưa thiếu dứt khoát, rất có phong thái của một đại tướng.
"Vèo" một cái, mũi tên thứ nhất rời khỏi dây.
"Vèo", mũi tên thứ hai.
"Vèo vèo vèo", liên tiếp ba mũi tên còn lại được bắn ra.
Năm tiếng "phập" thay nhau vang lên, tất cả đều trúng bia.
Màn thể hiện đó giúp cô bé được hoan hô rần rần.
Thế nhưng nếu tính kỹ thì thành tích này chưa bằng Trịnh Tương Quân và La Man Hà, chỉ có thể xếp vị trí thứ ba mà thôi.
Bởi vì mặc dù cô bé bắn trúng cả năm mũi tên, thế nhưng mũi nào cũng cách hồng tâm một đoạn.
Tuy vậy, Hứa Hoằng Hòa vẫn mỉm cười mà gật đầu, nói: "Tốt lắm. Trò còn bé mà độ chính xác và lực đạo đã rất ổn rồi, từ giờ chỉ cần luyện tập thêm là được. Chắc chắn kỳ thi cuối năm sẽ không thành vấn đề với trò."
Vương Tự Bảo cúi người về phía Hứa Hoằng Hòa: "Đa tạ thầy đã khen ạ."
Lâm Khê thấy Vương Tự Bảo bắn tốt như vậy thì cũng tự hào lây, khóe miệng bất giác cong lên, ngặt nỗi lại chẳng thể đến đó chúc mừng Vương Tự Bảo. Thấy những bạn học khác cứ nhìn chằm chằm vào cô bé, Lâm Khê chỉ muốn giấu cô bé đi thật kỹ.
Vương Tự Bảo quay lại hàng, Trịnh Tương Quân cũng giơ ngón tay cái khen ngợi.
"Giỏi quá đi. Muội còn nhỏ vậy mà đã bắn được như thế, quả là giỏi."
"Chứ sao, ta là cao thủ tập võ nhiều năm rồi mà." Vương Tự Bảo tự khen xong cũng không nhịn được mà bật cười.
Trịnh Tương Quân thì càng khỏi phải nói, cười đến gập cả người xuống. Vừa cười, vừa nói: "Muội tập võ nhiều năm? Năm nay muội mới mấy tuổi chứ."
"Ta tập võ cũng phải đến gần nửa cuộc đời rồi." Vương Tự Bảo nói với vẻ nghiêm túc dị thường.
"Muội, muội làm ta cười chết mất."
"Thật đó, ta tập võ gần được nửa đời người rồi mà." Vương Tự Bảo càng nói càng ra vẻ nghiêm túc.
"Ha ha ha, muội hài hước thật đó."
Vương Tự Bảo thầm nhẩm tính: Mình nói có gì sai à? Ba tuổi mình đã tập võ, bây giờ mình hơn năm tuổi, như thế là gần nửa cuộc đời rồi còn gì?
Ầy! Sao nói thật mà chẳng ai tin vậy nhỉ?
Lúc sắp tan học, Vương Tự Bảo đã tính toán sẵn, bảo Hương Vu mang đồ đạc của mình về lư xá trước. Trịnh Tương Quân cũng làm theo y hệt, bảo Bích Ngọc đem đồ của mình về lư xá. Vậy là khi tiếng chuông tan học vừa vang lên, hai người đi thẳng đến chỗ dừng xe ngựa của phủ mình, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Trịnh Tương Quân không khỏi khâm phục suy nghĩ chu toàn của cô nhóc mới đến này.
Ra khỏi cửa Nam của học viện, Nhị ca Vương Dụ Phổ - người đang đợi việc làm - đã đứng chờ sẵn tại đó. Nhác thấy bóng Vương Tự Bảo, Vương Dụ Phổ đã mặc kệ hình tượng mà giơ tay phải lên vẫy với cô bé, tỏ ý mình đang ở đây.
Điều này khiến Vương Tự Bảo liên tưởng tới thời còn đi học ở hiện đại, cũng có cảnh rất nhiều phụ huynh học trò đứng chờ ở cổng trường từ sớm để đón con em mình tan học. Lúc đó cô bé rất hy vọng có người chờ mình ở đó, tiếc thay chẳng bao giờ có được cả. Ngay cả khi trời mưa, mẹ cô bé cũng chỉ dặn dò qua loa rằng nhớ bắt xe về nhà.
"Nhị ca!" Hai cảnh tượng hòa vào nhau, khiến Vương Tự Bảo quên mất đây là nơi nào. Cô bé cũng giơ cao tay vẫy, gọi to về phía Nhị ca của mình.
Đó, vậy là có người đến đón cô bé tan học rồi.
"Hừ!" Tiếng cười nhạo vang lên phía sau Vương Tự Bảo. "Quận chúa cái quái gì chứ, chẳng khác gì nha đầu quê mùa chưa thấy phố thị bao giờ, ở ngoài đường mà gào rú như đúng rồi ấy, chẳng biết xấu hổ gì cả!"
Vương Tự Bảo quay đầu lại, bắt gặp ánh nhìn khinh miệt của Cảnh Ngọc Nhi.
Vương Tự Bảo híp đôi mắt to tròn lại, khẽ hé đôi môi đỏ xinh mà đáp trả: "Liên quan gì đến ngươi? Nhà ta chưa bao giờ dạy con cái bàn tán sau lưng người khác, gièm pha thói quen tốt của họ cả."
Dứt lời, Vương Tự Bảo chẳng thèm đợi đối phương đáp trả lại, chạy về phía Vương Dụ Phổ, ngay phía sau là Hương Vu đang cầm theo túi đựng sách.
Vương Tự Bảo chẳng hề quan tâm đến việc Cảnh Ngọc Nhi tức giận đến mức nào. Cô bé vui vẻ đi đến bên cạnh Nhị ca của mình.
"Nhị ca đến từ lâu rồi à?"
Vương Dụ Phổ chỉ cười mà không đáp lại, đưa tay ra xoa cái đầu búi tóc kiểu con trai của Vương Tự Bảo.
Ầy, nếu không phải đang ở ngoài đường, hắn sẽ xoa đến khi nào tóc bù xù thì thôi. Như thế này là còn kiềm chế, không dám xoa cho thỏa thích đấy.
"Ui da! Nhị ca! Huynh lại làm rối tóc muội rồi, bù xù hết cả lên rồi đây này." Vương Tự Bảo bực bội vỗ vào bàn tay nghịch ngợm của Vương Dụ Phổ.
"Nói nhỏ thôi, đang ở ngoài đường đấy. Nhị ca của muội tính hết cả rồi, có làm rối lắm đâu?" Vương Dụ Phổ túm luôn bàn tay đang quơ quào của Vương Tự Bảo lại, nắm trong lòng bàn tay. "Đi thôi, chúng ta về nhà nào. Có lẽ tổ phụ, tổ mẫu và phụ thân mẫu thân đều đang sốt ruột lắm đó." Nói xong không chờ Vương Tự Bảo phản ứng, Vương Dụ Phổ đã kéo luôn cô bé đi về phía xe ngựa đang dừng.
"Nhị ca, đợi chút đã. Bọn mình chờ Tam ca ở đây đi. Hôm nay muội tan học sớm, có lẽ bọn họ còn chưa đi ra đâu." Vương Tự Bảo vừa nói vừa kéo ống tay áo của Vương Dụ Phổ về phía mình.
"Được. Còn kéo nữa là ống tay áo của huynh sẽ bị rách mất đó." Vương Dụ Phổ cưng chiều mà gõ nhẹ lên đầu Vương Tự Bảo.
"Thế là thành ‘đoạn tụ’ đúng không?" Hai mắt Vương Tự Bảo mở to, nhìn ống tay áo cực kỳ bền chắc của Vương Dụ Phổ mà thốt lên.
() Đoạn tụ: nghĩa đen là cắt tay áo, bắt nguồn từ điển cố vua Hán Ai Đế và Đổng Hiền (người đàn ông được Hán Ai Đế sủng ái) ngủ trưa cùng nhau, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của nhà vua ngủ. Vì không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên Hán Ai Đế đã cắt cánh tay áo của mình.
"Suỵt! Đừng có nói linh tinh!" Vương Dụ Phổ nhìn Vương Tự Bảo mà quở trách.
Sao cái gì phụ thân mình cũng dạy cho Bảo Muội thế nhỉ? Làm gì có đứa trẻ năm tuổi nào lại biết cái này chứ?
Nhưng Vương Dụ Phổ đã trách nhầm phụ thân mình rồi, Vương Tử Nghĩa đâu có tốn công mà dạy điều này cho Vương Tự Bảo chứ. Chỉ trách hồi đó Vương Tự Bảo hay đọc tiểu thuyết, mặc dù không phải hủ nữ nhưng cũng từng hiếu kỳ với sự si tình của hai người đàn ông được miêu tả trong truyện, thậm chí còn hơn chuyện tình nam nữ nữa.
Vương Tự Bảo rụt cổ, lại nghịch ngợm mà thè lưỡi, chột dạ nói: "Muội nói linh tinh đó."
"Thôi, để người khác nghe được là không hay đâu. Đi thôi, chúng ta ra ngoài đứng, ở đó nhìn rõ hơn là chen chúc ở cổng." Vương Dụ Phổ không giảng giải với Vương Tự Bảo, người phụ trách dạy bảo cho cô bé trong nhà luôn là phụ thân hắn.
Khi người ở hầu phủ đã tập trung đông đủ, hai huynh muội Vương Tự Bảo với Vương Dụ Phổ mới cùng ngồi chung xe ngựa của cô bé để về phủ. Trên xe, Vương Tự Bảo huyên thuyên đủ thứ chuyện đã xảy ra ở học viện hôm nay.
Về đến phủ, Vương Tự Bảo và Vương Dụ Phổ đến thẳng thư phòng để gặp tổ phụ và phụ thân mình đang đứng chờ ở đó, sau đó lại đến Vinh Khánh Đường để gặp tổ mẫu, mẫu thân, thẩm và các tẩu tẩu.
Mấy năm nay, nhân khẩu trong Hòa Thuận Hầu phủ đang có khuynh hướng không ngừng gia tăng, vô cùng phồn thịnh.
Ở dòng chính, Vương Dụ Trạch và Vương Dụ Phổ đều đã thành thân. Đích trưởng tử xếp thứ hai hầu phủ của Nhị phòng, tức Vương Dụ Hải cũng đã thành thân.
Ngoài việc có thêm ba vị tẩu tẩu cùng một số tiểu thiếp, tỳ nữ thông phòng, Hòa Thuận Hầu phủ cũng có cả đích trưởng tử Vương Hử năm nay đã hơn ba tuổi của Vương Dụ Trạch, cùng với thứ trưởng tử mới được hơn một tuổi Vương Đại lang. (Lưu ý: Vương Đại lang, thứ trưởng tử của Nhị phòng và ngang hàng với Vương Dụ Trạch, sau khi kết hôn đã có tên trên gia phả dòng dõi của Vương gia, đã ra ở riêng từ lâu.)
Mặc dù Vương Dụ Hải thành thân sau Vương Dụ Phổ ba tháng, nhưng ở phương diện sinh con thì hơn hẳn Vương Dụ Phổ. Đích thê của Vương Dụ Hải đã mang thai được hơn bốn tháng.
Tại Vinh Khánh Đường, Vương Tự Bảo kể lại một lượt chuyện học hành của mình sau ngày đầu tiên đi học.
Cuối cùng, bởi vì hôm nay mọi người tập trung khá đầy đủ, từ trước đến giờ trừ ngày lễ ngày tết mới tụ tập đông đủ thì bình thường luôn ăn riêng, hôm nay lại không như thế. Tất cả mọi người đều ở lại Vinh Khánh Đường để ăn tối.
Vương Tự Bảo sai người ở phòng bếp hâm nóng lại đồ ăn mà cô bé đem từ trường về để làm món ăn phụ.
Vương lão Hầu gia tuổi tác đã cao nhưng cứ thích ăn thịt mỡ, vậy là sau khi gắp được ba đũa thịt kho tàu thì bị Vương Tự Bảo nhất quyết chặn lại.
"Tổ phụ, từ giờ người nên ăn ít thịt mỡ thôi ạ, ăn vậy không tốt cho sức khỏe đâu." Vương Tự Bảo lại quay sang nhìn Nhị thúc, người mấy năm gần đây khá phát tướng: "Nhị thúc, sao bây giờ thúc lại khiêm tốn vậy, thúc không biết người có năng lực thì phải làm nhiều à? Cho nên từ giờ thúc ăn thịt mỡ nhiều nhiều vào, để cho tổ phụ đỡ phải ăn."
Khi có Vương Tự Bảo, Hòa Thuận Hầu phủ rất khó có thể thực hiện nguyên tắc "không nói khi ăn", vì hồi trước thì cả nhà dỗ Vương Tự Bảo ăn cơm, đến khi lớn rồi, Vương Tự Bảo lại tự mình "dỗ" Hầu phu nhân Lý thị ăn nhiều cơm, lo Vương lão Hầu gia ăn uống không khoa học.
Mọi người đã quen với điều này rồi.
"Này Bảo Muội, sao bây giờ con lại nghĩ tới Nhị thúc của mình vậy? Những lúc khác sao chẳng thấy con nhớ đến thúc thế?" Vương Tử Hiếu nhìn Vương Tự Bảo, nói với giọng trách cứ.
"Hì hì, bình thường con vẫn nhớ tới Nhị thúc mà. Thúc quên rồi sao, lần trước nhà bếp có làm thịt hấp bột, con đã bảo mấy thím nhà bếp mang một ít sang cho thúc còn gì."
"Vậy lần sau nhà bếp có làm gì ngon ngon, con đều phải nhớ đến Nhị thúc đó nhé."
"Vâng ạ, thúc là Nhị thúc của con mà."
"Vậy Tam thúc không phải ruột thịt của con sao?" Vương Tử Liêm cũng đùa theo.
"Có phải ruột thịt hay không thì phải hỏi tổ mẫu, có khi thúc được tổ mẫu nhặt trên đường, chỉ sợ biết được thúc sẽ đau buồn, cho nên mới cố ý không nói sự thật cho thúc biết ấy chứ." Vương Tự Bảo tinh nghịch nói.
Những lời này khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều bật cười vui vẻ.
"Nha đầu này, đến Tam thúc mà cũng dám chọc ghẹo nữa. Nhưng mà mẫu thân à, thế rốt cuộc con có phải con ruột của mẫu thân không?"
Lý thị cười nói: "Ta giờ đã có tuổi nên cũng chẳng nhớ rõ nữa."
"Trời ạ, mẫu thân ơi." Nghe Lý thị nói vậy, Vương Tử Liêm nhõng nhẽo.