Như đã hứa, hôm nay Nhã Hi đến nhà Vĩnh Kì chơi.
Nhà cậu ta đúng là có đủ thứ, có sân bóng rổ, có phòng triển lãm nhỏ, có phòng xem phim nhỏ, có quán bar thu nhỏ, bể bơi rộng thì nhà Nhã Hi cũng có, nhưng nhà cậu ta lại xây dựng giống như trên bãi biển vậy, có cả cát.
Nhã Hi ở đây nguyên một ngày, chơi vui quên cả giờ giấc, điện thoại thì lại vứt đâu, khiến Cố Minh ở nhà lo sốt vó.
Anh gọi bao nhiêu cho Nhã Hi cũng không được.
Gắn định vị trên đồng hồ thì hôm nay Nhã Hi lại không đeo, khiến anh càng lo.
Đã giờ tối mà vẫn chưa thấy bóng dáng em gái, Cố Minh đi đi lại lại.
Hôm nay là chủ nhật, lẽ ra là ở nhà, nhưng vì công ty có việc gấp nên phải đi.
Lúc về thì bố mẹ bảo em gái đi chơi rồi, đi chơi đâu còn không biết.
Cố Minh không ngồi yên được, lái xe đến nhà bà ngoại, bà nội, cũng không thấy.
Lại đến nhà Tô Hiểu, cô ấy chỉ bảo đến nhà của Hứa Vĩnh Kì.
Cố Minh sắp điên lên được, Hứa Vĩnh Kì tất nhiên là một tên con trai, nhưng mà nhà hắn ở đâu, mặt mũi thế nào thì ai biết.
Tô Hiểu nói là tên đó là tên hôm trước đi học cùng Nhã Hi.
Anh vội gọi điện cho hiệu trưởng trường Nhã Hi học, tìm địa chỉ nhà Vĩnh Kì.
Lúc lái xe đến nhà Hứa Vĩnh Kì, bố mẹ hắn lại bảo chắc hắn đang ở nhà riêng, lại cho địa chỉ nhà riêng để Cố Minh đi tìm em gái.
h tối, Cố Minh vẫn chưa ăn gì, nhưng mà anh không cảm thấy đói, trong đầu anh chỉ nghĩ đến em gái.
Anh phi nhanh đến nhà riêng của Vĩnh Kì, thấy em gái mình đứng ở cổng, hình như là chuẩn bị ra về, còn cười nói thân mật với cậu ta, anh chỉ thấy trong lòng ngứa ngáy, khó chịu đến phát điên được.
Anh xuống xe, bộ mặt hằm hằm đi đến.
Nhã Hi thấy anh thì sửng sốt, bất ngờ nhưng rồi cười và hỏi- Anh, sao anh lại tìm đến đây làm gì ? Em bảo với bố mẹ là không ăn ở nhà rồi mà.Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhânNhìn thấy Nhã Hi cười, cơn tức của anh dịu lại, nhưng vẫn bày ra bộ mặt lạnh băng- Thế sao em không bảo anh ?- Thì anh đi làm sớm mà- Em không biết gọi điện thoại à ? Điện thoại em đâu rồi- À, hết pin, sập nguồn rồi.
Mà em chỉ đến chơi nhà cậu ấy thôi chứ có làm gì đâu.
Anh lo gì chứ.Cố Minh hết nói nổi, bảo em gái lên xe.
Dù sao cãi nhau trước cổng nhà người khác cũng không hay ho lắm.
Suốt dọc đường về nhà, Nhã Hi kể cho Cố Minh nghe bao nhiêu thứ về nhà của Hứa Vĩnh Kì, Cố Minh chỉ im lặng, lái xe.
Lửa giận trong lòng lại bùng lên, câu Hứa Vĩnh Kì, câu Hứa Vĩnh Kì.- Anh, sao anh không nói gì ?- Về nhà rồi nói.Về đến nhà, Nhã Hi chào bố mẹ rồi lên phòng anh trai- Anh, anh định nói gì ?- Lần sau đừng qua nhà cậu ta nữa- Tại sao không được ? Cậu ấy tốt mà- Nhưng em và cậu ấy chỉ mới quen nhau thôi, được mấy hôm chứ - Trực giác mách bảo Cố Minh rằng đây là đối thủ rất đáng gờm- Nhưng cậu ấy ra mặt bảo vệ em ở trường, cậu ấy còn cùng em đi học, có một lần em còn cứu cậu ấy.
Bọn em chính là anh em cùng vào sinh ra tử- Anh em gì chứ ? Mà khoan, em bảo cậu ấy ra mặt bảo vệ em ở trường.
Em bị sao ?- Em chẳng bị sao cả, thì người ta nói xấu em thôi.
Mà thôi, dù sao thì anh có biết đâu - Nhã Hi hơi giận- Em....- Cậu ta đáng tin hơn anh ?- Không thể so đo như thế được.
Cậu ta là bạn, anh là anh trai em.Cố Minh tức giận, nói- Nhưng anh không phải anh trai em, em nhớ kĩ cho anh- Anh giận gì chứ ? Em có chọc vào anh đâu.
Đáng ghét.Nói rồi Nhã Hi bỏ về phòng.
Cố Minh ngồi lại một mình, thầm nghĩ chắc mình điên thật rồi.
Đây là lần đầu tiên anh to tiếng với em gái, em gái bỏ đi, trong lòng có chút hối hận.
Có phải là anh quá đáng lắm không ?Sáng hôm sau, Nhã Hi xuống ăn sáng, thấy bữa sáng anh làm để trên bàn, không vui ra mặt, không ăn sáng mà cứ thế đi học.
Cố Minh trong lòng cực kì khó chịu - Ăn sáng đi đã- Em không ăn.
Anh đi mà ăn- Nhã Hi !- Cố Minh gọi lại, dù cho em có giận anh thế nào cũng phải ăn bữa sáng chứ.Thực ra anh nói không sai, Nhã Hi ngồi xuống ăn vội bữa sáng rồi mau chóng đi học- Để anh đưa em đi- Em có chân, tự đi được..