- Cậu là ai ? Cậu là tên quái nào mà tôi phải lên xe?- Cậu không biết tôi là ai thật ?- Chàng trai bất ngờ hỏi lại - Sao tôi phải biết ? Lỡ cậu bán tôi đi thì sao?- Tôi là bạn cùng lớp cậu, còn là người từng "vào sinh ra tử " cùng cậu, bọn mình đã học chung hơn tháng rồi mà cậu không biết tôi là ai hả ? Thế bình thường cậu làm gì trong lớp vậy ?Nhã Hi ngớ người ra, phải đến hơn nửa lớp là cô không nhớ tên.
- Tôi với cậu " vào sinh ra tử " chuyện gì ? Sao tôi chẳng nhớ gì hết ?Chàng trai bất lực- Cậu cố tình hay cố ý đấy ? Cậu không nhớ tôi ? Tuần trước, cậu thấy tôi một mình đánh nhau với đám du côn bên trường kia, cậu lấy ghế xông vào quật chúng nó còn gì.
Rồi cả bọn mình đều được lên phòng thầy hiệu trưởng uống nước chè, rồi vì gia cảnh của chúng ta khá đặc biệt nên không bị phạt gì.
Hôm nay tình cờ gặp cậu ven đường, coi như tôi trả cậu món nợ ân tình.Nhã Hi à một tiếng, rồi chuẩn bị leo lên xe thì đột nhiên cô nhớ ra một chuyện- Ê, để tôi đèo đi.- Tôi đèo thì sao ?- Tôi thấy cậu mới là não có vấn đề đấy.
Đồng phục trường mình là mặc váy, xe cậu như thế này, tôi ngồi đằng sau thì chẳng phải lộ....ấy à.
Mà trời vẫn còn nóng, tôi không muốn giữ váy vào đâu.
Cậu để tôi đèo, rồi cậu ngồi đằng sau, như vậy có thể chắn cho tôi.
- Nhã Hi cho rằng mình rất thông minhTên kia nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.- Cậu đúng là....người đặc biệt nhất tôi từng gặp.
Rốt cuộc thì cậu có phải con gái không? Chuyện như này cũng nghĩ ra được.- Tóm lại, là cậu nợ tôi, nên cậu phải nghe theo tôi, tôi đèoChàng trai không biết nói gì hơn, ngồi ra sau cho Nhã Hi leo lên đằng trước cầm lái- Đội mũ bảo hiểm không?- Đội đi, tôi không cần.Thế là trong khung cảnh lãng mạn và thơ mộng, có một chiếc motor đen đắt tiền, mà người ngồi đằng trước là một nữ sinh, không đội mũ bảo hiểm.
Còn nam sinh đằng sau ngồi khép nép, đầu đội mũ bảo hiểm to tướng.Cảnh tượng thật hút mắt người khác.
Cố Minh lúc đó đang lái chiếc BMW đến công ty, dù không muốn nhìn cũng phải nhìn cảnh lạ lùng trước mắt.
Ngơ mất giây, sau đó phát hiện....đó là em gái mình, quan trọng là đang chở một tên nào đó mà trong đám anh em của Nhã Hi trước đây chưa từng gặp ai như thếCố Minh quay xe, đuổi theo chiếc motorNhã Hi phóng xe lên kịp chiếc xe bus, cười ha hả- Cuối cùng thì cũng đuổi kịp xe bus.
Bác tài ơi, nhớ mặt cháu nhá.- Nói rồi lao lên trướcTên ngồi đằng sau có chút hối hận, toát cả mồ hôi, cầu trời khấn phật, tự thề rằng sẽ không bao giờ để một đứa con gái nào đèo mình nữa.
Rồi hắn giật mình khi thấy chiếc xe ô tô đằng sau đang lao đến với một tốc độ khó tưởng tượng.
Hắn cuống quýt- Chị ơi, chị gái xinh đẹp.
Chị, có, có chiếc xe đằng sau đuổi theo chúng ta kìa.
ChịNhã Hi nhìn vào gương chiếu hậu, nhanh chóng nhận ra đó là xe của anh trai.
Hơi hoảng hốt, nhưng cô vẫn giữ nguyên tốc độ, nếu để anh trai bắt được thì đời cô đúng là nở hoa.Cuối cùng cũng đến trường, còn phút nữa thì vào học.
Nhã Hi thong thả xuống xe trước những cái nhìn kinh ngạc của đám con gái và sự ngưỡng mộ của đám con trai.Cô đắc ý đi vào, cho rằng đã cắt đuôi được anh trai.
Nhưng không ngờ, vừa bước vào thì thấy bóng dáng ai đó ở phòng bảo vệ.
Nhã Hi nói thầm " chết tiệt, tên này sao lại đi nhanh thế nhỉ ?"Cô giả bộ nở một nụ cười ngọt ngào rồi bước vào.
Thấy anh trai, ngoan ngoãn chào như cún con- Anh ạ, anh không đi làm hay sao mà lại đến trường em thế ?- Em gái ngoan, thằng nhóc kia là ai ?Nhã Hi tiếp tục giả vờ- Ai ? Ai cơ, thằng nào ạ ?- Thế hay là để anh bảo nó vào nha.- Anh, anh ơi, em xin lỗi, em sai rồi mà.
Tại bác tài xế xe bus ấy, bác ấy cứ phóng đi, mà em gọi không được.
Tên đó là bạn cùng lớp em, là anh em tốt mà em mới quen thôi - Nhã Hi dùng tuyệt chiêu làm nũngDù cho biết trước là cô em gái mình sẽ làm nũng, nhưng mà Cố Minh vẫn không kìm được mà mềm lòng.
- Từ mai, để anh đèo đi, thì chuyện hôm nay coi như bỏ qua.- Được ạ, em yêu anh nhấtMặt Cố Minh hơi đỏ, khẽ ho húng hắng- Thôi được rồi.
Nhưng mà lần sau, muốn đi xe thì phải đội mũ bảo hiểm vào, nhớ chưa ?- Biết rồi ạ.
Em vào lớp đây.Cố Minh nhìn theo bóng em gái vào lớp rồi mới đi về.Vừa vào lớp, thì đã đến giờ học.
Nhã Hi đưa mắt tìm tên vừa nãy mình đã đèo, thấy hắn nhe nhởn cười với cô.
Cô còn quên chưa hỏi tên hắn- Ê, cậu tên là gì ấy nhỉ ?- Hứa Vĩnh Kì- Hôm nay cảm ơn cậu nhiều.Nói rồi Nhã Hi quay người lên, giáo viên đi vào lớpSuốt buổi học, Nhã Hi cứ ngủ gà ngủ gật, cô không cho vào đầu nổi mấy bài toán khô khan, chán ngắt.
Đến tiết tiếng anh may ra còn đỡ.
Dù sao trước khi lên tiểu học, trước khi gặp Cố Minh, Nhã Hi từng sống ở nước ngoài, còn biết nói tiếng anh trước tiếng mẹ đẻ.
Giờ ăn trưa, trong canteen, tên Hứa Vĩnh Kì lại lân la lại gần chỗ Nhã Hi, muốn ngồi ăn cùng, thu hút bao nhiêu ánh mắt, bao nhiêu lời xì xào bàn tán- Nhìn kìa, thiếu gia Vĩnh Kì hôm nay lại chủ động ngồi cùng con bé côn đồ đó.- Hôm nay còn đèo nhau đến trường- Có khi nào bọn họ yêu nhau không ? Mà còn bé đó, chả biết gia cảnh thế nào, nhưng suốt ngày gây chuyện, chẳng học hành gì, chắc bố mẹ cũng không dạy tốt" RẦM ", có tiếng đập bàn.