Tiểu Thư Cưới Vợ

quyển 3 chương 67: ngụy xà

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi trở lại phòng, Vô Ai đã mang theo một nữ tử đứng hầu ngoài cửa, Vân Khoảnh Dương không nhìn hai người, đi thẳng vào phòng, thản nhiên mở miệng: “Đưa nàng vào, ngươi lui xuống đi.”

“Dạ.”

Cánh cửa dần khép lại, Vân Khoảnh Dương tùy tiện cởi bào y, khuôn ngực cường tráng trắng nõn lộ ra, sau đó lười biếng nằm nghiêng trên giường, nhìn nữ tử đang bất an đứng bên cửa, hơi nhíu mày: “Còn muốn ta dạy ngươi phải làm như thế nào sao?”

Nữ tử tự nguyện tới nơi này, tất nhiên nàng hiểu được tất cả, nhưng hiện tại, nhìn nam nhân tuấn mỹ tà mị đang nằm trên giường, tim đập liên hồi, ngượng ngùng nhìn trộn hắn một cái, chậm rãi tiến đến bên giường.

“Cởi y phục.” Vân Khoảnh Dương tùy ý ra lệnh, tâm trí đã bay theo người trong mã xa, cho tới khi trước mắt xuất hiện một cơ thể xinh đẹp tựa tuyết trắng, chói mắt, hắn mới lấy lại thần, nhìn một lượt, lạnh nhạt nói: “Đi lên.”

Tuy biết rằng nữ tử trước mắt không xuất thân từ nơi phong nguyệt, nhưng hôm nay hắn không có tâm trạng để tỏ vẻ ôn hòa. Nhìn nữ tử sợ hãi leo lên giường, hắn bực bội kéo nàng sang bên cạnh, động tác vô cùng thô lỗ cũng không kiên nhẫn.

Dường như nữ tử bị dọa, nằm bên người hắn, một cử động nhỏ cũng không dám làm. Vân Khoảnh Dương thở sâu, định thần, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve chơi đùa trên cơ thể nữ tử, động tác thuần thục mà ôn nhu nhưng trong mắt không có một chút dục hỏa.

Đối diện với nam nhân tuấn mỹ tà mị như vậy, không có nữ nhân nào lại không động tâm, chỉ một chút khiêu khích đã khiến nàng bị dục vọng thiêu đốt, thân hình mềm mại tựa rắn tự động quấn lấy hắn, cúi đầu, miệng khẽ rên rỉ.

Vân Khoảnh Dương chán ghét, muốn đẩy nàng ra, nhưng lí trí bắt hắn phải kiềm nén. Nhìn cơ thể mịm màng dưới thân, hắn không khỏi nghĩ tới đêm qua. Thân thể thiếu niên trắng nõn như ngọc, dưới đôi tay mình dần chuyển thành hồng nhạt, non nớt mềm mại, thực khiến người ta muốn cắn một ngụm, ăn sạch sẽ….

Cảm nhận được thân thể Vân Khoảnh Dương có sự biến hóa, hơi thở nữ tử càng thêm dồn dập, nóng bỏng, cởi bỏ y phục của hắn, muốn thân thể hai người dán chặt lại.

‘chi nha’

Tiếng mở cửa đột ngột ngăn cản hai người đang bốc hỏa, Vân Khoảnh Dương nhanh chóng hoàn hồn, khóe miệng trào phúng nở nụ cười, thầm nghĩ: “Tới đây đi!”

Chỉ thấy Vân Khoảnh Dương biến sắc, hắn lạnh nhạt xoay người nhìn ra phía cửa, khi thấy người nọ đứng đó, ánh mắt lộ chút kinh ngạc, sau đó thản nhiên đẩy nữ tử ra, vừa đứng dậy vừa sửa sang lại y phục, ung dung bước đi tới trước mặt người nọ: “Phụ thân tới từ khi nào, sao lại không báo trước cho hài nhi một tiếng?”

“Sáng nay vừa tới!”

Vân Kính Thiên nhìn hắn không chớp mắt, đem toàn bộ thần thái cùng hành động của hắn thu vào mắt, sau đó liếc nhìn nữ nhân trên giường, sắc mặt không chút thay đổi, xoay người sang nơi khác: “Đi thôi, trở về biệt viện trong thành. Nơi này vẫn nên phá hủy đi, dù sao cũng là nơi ma giáo đã từng ở qua.”

“Dạ, hài nhi đã biết.”

Ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng dáng người nọ, Vân Khoảnh Dương dừng bước, sau đó lạnh nhạt nói với khoảng không bên cạnh: “Vô Nộ, Vô Ai, sau khi ta cùng phụ thân rời khỏi nơi này, các ngươi lập tức phá hủy nó.”

“Tuân mệnh.” Hai người hiện thân.

“Nhớ kỹ, không được lưu lại bất kể thứ gì.” Hắn lại bổ sung một câu.

“Tuân mệnh.”

“Dương Nhi, đi thôi.” Vân Kính Thiên dừng lại, nghiên đầu liếc nhìn hắn.

“Dạ.” Vân Khoảnh Dương lập tức đi theo, mà nữ nhân bị lãng quên trong phòng mê mang nhìn hắn rời khỏi, vẻ mặt không biết nên làm thế nào mới phải.

Sau một canh giờ, hai người trở lại biệt viện của Vân gia tại Cổ Xuyên thành. Trước khi trở về phòng, Vân Kính Thiên thâm ý nhìn hắn: “Dương Nhi, lát nữa hãy tới phòng phụ thân, ta có chuyện muốn hỏi.”

Vân Khoảnh Dương gật đầu nhìn Vân Kính Thiên rời đi. Cho tới khi không nhìn thấy bóng dáng của hắn, một tia tàn nhẫn ánh lên trong mắt.

“Đại thiếu gia, người đã trở lại, có cần tiểu nhân chuẩn bị điểm tâm hay không?” Giọng nói của Tiểu Đậu Tử đột nhiên vang lên từ phía sau, Vân Khoảnh Dương xoay người, vẻ mặt bình thản không lộ chút cảm xúc.

“Được, thuận tiện chuẩn bị chút nước ấm, ta muốn tắm rửa.”

“Vâng, tiểu nhân lập tức đi làm.”

Sau khi ăn, tắm rửa, thay y phục, hai canh giờ đã nhanh chóng qua đi. Khi Vân Khoảnh Dương bước vào phòng người nọ, chỉ thấy hắn khẽ tựa lên giường, giống như chờ đợi đã lâu.

Người nọ nhìn hắn vẫy tay, vỗ vỗ xuống giường: “Đến đây.”

Vân Khoảnh Dương ngoan ngoãn, tiêu sái tiến lại. Vừa ngồi xuống đã bị người nọ nắm lấy lưng áo, hơi thở nóng rực phả lên gáy khiến toàn thân hắn nổi da gà, muốn nôn ra tất cả những thứ mới ăn.

“Xem ra tình huống ngày càng nghiêm trọng.” Vân Khoảnh Dương âm thầm ảo não, vẫn bình tĩnh kiềm chế.

“Dương Nhi, chúng ta xa cách lâu như vậy, ngươi có nhớ phụ thân hay không?”

Thả lỏng thân thể, nương theo sức lực của người nọ mà nép vào lòng hắn: “Có, thường xuyên nhớ phụ thân.”

“Đương nhiên, luôn nghĩ giết ngươi như thế nào mới tốt.” Vân Khoảnh Dương thầm nghĩ.

“Phải không? Chẳng qua việc hôm nay khiến phụ thân không vừa ý chút nào.”

Thanh âm người nọ rõ ràng mang theo vị chua. Vân Khoảnh Dương chỉ thấy châm chọc, buồn cười, nhưng bên tai bị cắn đau đớn khiến hắn hít sâu một hơi.

Suy nghĩ một lúc, hắn ung dung đáp lời: “Phụ thân nên hiểu, hài nhi cũng là nam tử bình thường, ngẫu nhiên sẽ có nhu cầu. Nữ nhân kia chẳng qua chỉ là công cụ phát tiết, đâu cần để ý.”

“….Tùy ngươi đi, có điều, khi ở bên cạnh phụ thân, phụ thân sẽ giúp ngươi.” Người nọ nghiêng người, mạnh mẽ đem hắn đặt dưới thân, không hề che dấu dục vọng trong mắt: “Dương Nhi, nhớ kĩ, ngươi thuộc về phụ thân.”

“Vâng.” Vân Khoảnh Dương khép hờ hai hàng mi, tránh ánh mắt nóng rực của người nọ.

“Vậy… hiện tại, phụ thân sẽ yêu thương Dương Nhi thật tốt.”

Nghe hô hấp người nọ ngày càng nặng nề, đai lưng cùng y phục đều bị cởi ra, Vân Khoảnh Dương nhắm mắt, trong lòng không ngừng mặc niệm: “Vũ Nhi, Vũ Nhi, chờ ta!”

…………

Vân vũ qua đi, người nọ ôm chặt Vân Khoảnh Dương vào lòng, dường như còn chưa thỏa mãn, tiếp tục cắn bờ vai hắn, cổ hắn, thì thầm: “Dương Nhi thực thơm, khiến phụ thân không muốn rời xa.”

“?”

Cảm nhận được hắn khẽ cử động, Vân Kính Thiên mỉm cười: “Phụ thân còn phải tới Đông Dương thành một chuyến. Ngươi còn nhớ số hàng hóa bị cướp ở gần đó đúng không? Nhưng… phụ thân cực kỳ nhớ Dương Nhi nên đi đường vòng trở lại đây, sau đó sẽ từ nơi này xuất phát.”

“………” Vân Khoảnh Dương không nói gì, giống như vô cùng mệt mỏi, nằm yên trên giường không hề nhúc nhích.

“Dương Nhi, nghe Lưu quản sự nói, khế ước của mảnh đất đó đã hoàn thành, ngươi ở nơi này cũng không có việc gì làm, có muốn theo phụ thân tới Đông Dương thành hay không?”

Đương nhiên hiểu rõ ý đồ của người nọ, Vân Khoảnh Dương trầm mặc một lát, sau đó lên tiếng: “Việc sinh ý ở tửu quả thực rất thuận lợi, chẳng qua hài nhi còn có hứng thú với một nơi, vậy nên phụ thân đi trước đi, hài nhi ở lại nơi này mấy ngày sẽ xuất phát.”

“Nơi nào?” Vân Kính Thiên vuốt ve hắn, thuận miệng hỏi.

“Là tòa thanh lâu ‘Đào Hồng Liễu Lục’ ở Cổ Xuyên thành, hiện tại đang là đệ nhất thanh lâu của nơi đó. Lần trước từ đó quay về, hài nhi cảm thấy có thể bọn chúng có liên quan tới ma giáo, hơn nữa, có một người khiến hài nhi chú ý, cho nên muốn tìm hiểu một chút.”

“Nga có thể khiến Dương Nhi chú ý cũng khiến phụ thân cảm thấy tò mò. Ngươi đã nghi ngờ bọn chúng có liên quan tới ma giáo… Vậy ngươi ở lại nơi này điều tra, nếu nơi đó quả thực là xào huyệt của ma giáo, lập tức hủy diệt! Nếu không phải, ngươi hãy lập tức đến Đông Dương thành gặp phụ thân.”

Từ trước tới nay Vân gia đều không lưu tình đối với những vấn đề liên quan tới ma giáo, về phần vì sao lại như vậy thì phải kể tới vị trang chủ đầu tiên, có điều, cụ thể ân oán đó là gì… dường như chỉ khi lên làm gia chủ mới được quyền biết.

“Vâng, hài nhi đã hiểu.”

Lẳng lặng nằm úp sấp, cho tới khi nghe được người nọ không ngừng ngáp, Vân Khoảnh Dương biết dược liệu đã phát huy công hiệu. So với lần trước, lần này có vẻ hơi chậm, hắn bắt đầu suy nghĩ: “Chẳng lẽ đã dùng quá ít?”

Truyện Chữ Hay