Tiểu Thư Cưới Vợ

quyển 2 chương 29: thì ra là bẫy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thiếu phụ ôm đầu ngồi trên mặt đất run rẩy, nhưng một lúc lâu sau vẫn chưa thấy cảm giác đau đớn xuất hiện, lặng lẽ nhìn qua cánh tay, phát hiện nam nhân bị người khác chế phục nằm gục xuống, mà người hạ hắn là một thiếu niên phi thường tuấn mỹ.

“Ngươi… ngươi là ai mà dám xen vào chuyện của lão tử?”

Nam nhân bị đè lại, mặt dán xuống đất, một cánh tay bị bắt sau lưng tạo thành một tư thế khó có thể tưởng tượng được. Đau đớn khiến hắn không dám giãy dụa nhưng lời nói vẫn kiêu ngạo như cũ.

“Ta?” Vân Phi Vũ cười khẽ: “Ta chỉ là một người không quen nhìn cái hạng thối nát như ngươi.”

‘Ba’ tiếng bàn tay chạm vào vật gì đó vang lên, đám đông im lặng một lúc lâu mới vỡ òa lên, mọi nơi trở nên ồn ào náo động. Bích Nha nhìn hành động của y, nhìn bốn phía, đôi mày xinh đẹp nhíu lại.

Vân Phi Vũ lắc lắc tay, đưa tới bên miệng thổi thổi: “Chậc chậc, không nghĩ da mặt ngươi lại dày như vậy, làm tay của thiếu gia ta đau đấy nhé.”

Nam nhân bị đánh đập nhất thời không biết phản ứng ra sao. Chỉ thấy một lúc lâu sau mặt của hắn đỏ lên, cũng không quan tâm tay bị ghìm đau, bắt đầu hùng hổ giãy dụa: “Tiểu tử thối nhà ngươi từ đâu chạy tới đây mà dám đánh đại gia ta, cũng không hỏi thăm gia gia ngươi là ai.”

Vân Phi Vũ nhanh chóng đè hắn xuống, lại xuất thêm một quyền: “Ta chẳng quan tâm ngươi là ai. Trong mắt ta, ngươi chỉ là loại rác rưởi, ngay cả heo chó, súc sinh cũng không bằng.”

Nam nhân bị đánh đập bắt đầu nổi cơn điên, lớn tiếng kêu gào: “Tên vương bát đản, chờ xem… cái tên tiểu tử thối tha ngươi cứ chờ xem, ngươi đánh gia gia ngươi bao nhiêu thì gia gia ngươi sẽ trả đủ, đem ngươi bán cho tiểu quan quán, để ngàn vạn người thượng ngươi……”

(Tiểu quan quán: Cũng như thanh lâu, nhưng ở đây là thay vì kỹ nữ, người phục vụ khách lại là đàn ông, các thiếu niên trẻ tuổi.)

Rời xa cái nơi thị phi đó, rời xa đài đấu quyền anh đó trong một thời gian dài khiến Vân Phi Vũ quên đi những lúc chiến đấu bất chấp mạng sống. Hiện tại, nhìn khóe miệng nam nhân tràn ra máu tươi khiến cảm giác đó trong y lại bị đánh thức.

Tim đập nhanh, khoái cảm dâng lên khiến Vân Phi Vũ hưng phấn liếm liếm môi, từ phía trên híp mắt lại nhìn nam nhân kia, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.

“Phải không? Hiện tại ngươi mới là người nằm dưới nha”

Vân Phi Vũ đem cánh tay trái của nam nhân kia xiết chặt vài phần, nghe nam nhân kia kêu gào thảm thiết mà y lại lộ ra nụ cười vui vẻ, nâng cao tay phải, nắm đấm thêm lực, hung hăng giáng xuống. Đến lúc này, nam nhân kia cũng… không dám mở miệng cuồng ngôn, bắt đầu kêu rên cầu xin tha thứ.

Bích Nha vẫn chăm chú nhìn sự biến đổi chung quanh. Khi mọi người bắt đầu rời đi, nàng cũng cảm nhận được sự bất an càng lúc càng rõ ràng, mà khi quay lại… nhìn Vân Phi Vũ như vậy khiến nàng không khỏi hoảng sợ. Nàng chưa bao giờ thấy y có biểu hiện như thế này.

Người vây xem càng lúc càng ít, bất an càng lúc càng nặng, rốt cuộc Bích Nha cũng không nghĩ ngợi nhiều, chạy lại giữ lấy cánh tay Vân Phi Vũ: “Thiếu gia, giáo huấn hắn xong rồi, đi nhanh lên, có gì đó không ổn.”

“?”

Nghe thấy giọng nói của Bích Nha, Vân Phi Vũ nhất thời tỉnh táo lại, nhìn nam nhân dưới thân bị đánh thành đầu heo, lại nhìn bàn tay dính máu của mình, y chán ghét nhíu mày, lau lau vài cái trên người nam nhân, đứng lên.

Nam nhân bị đánh nói không lên lời, Vân Phi Vũ cũng lười quay lại nhìn hắn, trực tiếp đi tới cạnh thiếu phụ nâng nàng dậy, sau đó lấy một ít bạc trong người ra: “Đại tỷ, chút bạc này cho ngươi chữa vết thương, còn lại thì giữ lấy để làm ăn. Cái loại nam nhân này, ta khuyên ngươi nên sớm rời xa hắn.”

Thiếu phụ vẫn trong trạng thái kinh hoảng kể từ khi thấy nam nhân kia bị chế phục, cảm giác trong tay bị nhét vào vật gì, mơ hồ cúi nhìn, ngẩng đầu lên lại thấy nụ cười ấm áp của Vân Phi Vũ, nàng không thể tự chủ mà cười theo. Bích Nha đứng bên cạnh nhíu mày, nhưng cũng không đành lòng phá vỡ không khí ấm áp giữa hai người.

Đột nhiên, thiếu phụ mở lớn hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía sau Vân Phi Vũ, mạnh mẽ đẩy y ra, sau đó phất tay nói nàng lộn xộn: “A… Đi, mau đi đi!”

Vân Phi Vũ chưa kịp phản ứng đã thấy một đám người vây quanh mình, phía sau truyền tới tiếng vỗ tay.

Đứng dậy nhìn về phía sau, mấy tên vây quanh hắn tránh sang hai bên mở ra một lối đi. Một đại hán (Người đàn ông cao lớn) dáng vẻ khôi ngô bước vào vòng vây, vẻ mặt tươi cười nhìn Vân Phi Vũ.

Hắn vừa nhìn tới gương mặt của Vân Phi Vũ liền thất thần, sau đó lập tức khôi phục lại thái độ bình thường, nhưng dục vọng trong ánh mắt càng lúc càng nồng đậm.

Bị vây kín, Vân Phi Vũ chỉ biết mọi việc không ổn, bất giác kéo Bích Nha tới phía sau mình, cưỡng chế cảm giác kích động rồi đưa mắt quan sát bốn phía, lại thất vọng khi phát hiện không có đường chạy thoát.

“Lão lục, ngươi muốn nằm trên mặt đất tới khi nào? Còn không mau đứng lên.”

Đại hán lười biếng mở miệng, tựa tiếu phi tiếu nhìn Vân Phi Vũ, ánh mắt háo sắc.

Nam nhân bị đánh bất tỉnh đột nhiên lưu loát bò lên khỏi mặt đất, nhổ ra một ngụm nước miếng có dính máu: “Mẹ nó. Nắm đấm của tên tiểu tử này cứng thật, không giả bộ bất tỉnh chắc bị hắn đánh chết quá. Lão đại, ngươi nhanh lên một chút. Ngươi xem xem, mặt của ta bị đánh thành cái dạng gì đây, làm sao mà đi Xuân Hoa lâu ôm mỹ nhân được nữa.”

“Được rồi, lần này cho ngươi năm mươi lượng. Ngươi về tìm lão Lí lấy chút thuốc trị thương, còn nữa, đưa cả nữ nhân này về chung.”

“Năm mươi lượng?” Nam nhân kia dường như có chút bất mãn, bắt đầu càu nhàu: “Lão đại, mỗi lần đều là ta sắm vai kẻ bị đánh. Ngươi nhìn một chút, lần này thảm như vậy, ngươi thêm chút đỉnh đi.”

Nghe thấy lời này, sắc mặt đại hán trở nên lạnh lùng, hừ nhẹ một tiếng: “Công dụng của ngươi cũng chỉ là để người khác đánh, ngươi còn có thể làm được việc khác sao? Nếu không thích thì cút đi.”

Nam nhân bị dọa tới nỗi sợ rụt cổ, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, lúc lâu sau mới cố gắng cười cười: “Ha ha… lão đại, ngươi xem đi, chẳng qua là ta chỉ đùa một chút thôi, đừng nóng giận. Ta lập tức trở về… ha hả… tiểu đệ trở về trước. Lão đại thong thả, thong thả.”

Nói xong, nam nhân kéo thiếu phụ ngồi trên mặt đất, xoay người bỏ chạy.

Chứng kiến mọi việc khiến Vân Phi Vũ hiểu được mình đã rơi vào bẫy của kẻ khác, nhưng vẫn không thể hận nữ nhân dẫn mình cắn câu. Những kẻ này đi lừa đảo cũng chỉ là muốn kiếm tiền, y trực tiếp mở miệng nói với hán tử kia: “Ngươi là lão đại, vậy ngươi ra một cái giá đi. Muốn bao nhiêu tiền?”

Hán tử với tay: “Tiểu thiếu gia thực thông minh, nhanh như vậy đã đoán được mục đích của chúng ta, nhưng mà…” Hắn đến gần Vân Phi Vũ, dị thường nhỏ giọng nói: “Lúc này ta không những muốn tiền, ta còn muốn… ngươi.”

Nói xong, hắn càn rỡ cười ha hả, mấy kẻ đi theo cũng cười vang. Vân Phi Vũ bị trêu tức, gương mặt đỏ bừng, nắm chặt tay nhưng không cách nào động thủ, ngón tay bấu chặt trở nên trắng bệch.

Nhìn đám người trước mặt cười nghiêng ngả, Vân Phi Vũ nhỏ giọng nói với Bích Nha đang núp phía sau lưng mình: “Tiểu Nha, ta sẽ thu hút sự chú ý của bọn hắn, muội phải tranh thủ cơ hội để chạy trốn.”

“Không được, ta sẽ không bỏ thiếu gia ở lại mà chạy trốn.”

“Sao muội lại ngốc như vậy chứ. Ta là nam nhân, bọn họ không thể làm gì ta, ta sẽ không có tổn thất gì, nhưng muội lại là một nữ hài tử (cô bé, bé gái), không thể đánh đồng được.”

“Không…..”

“Mấy lời các ngươi nói ta đều nghe được nga!”

Hán tử ngắt lời hai người, một tay kéo Vân Phi Vũ vào lòng, vuốt nhẹ hai má y: “An tâm, bảo bối của ta, chỉ cần ngươi hầu hạ ta thật tốt thì ta sẽ tha cho tiểu nha đầu này, thế nào?”

Vân Phi Vũ chán ghét, hết đánh lại đá, nhưng sức lực hai người cách biệt quá xa, y căn bản còn không thể lay động hán tử kia.

“Mau thả đại thiếu gia của ta ra. Ngươi có biết y là ai không? Mau thả y ra.” Bích Nha nhìn Vân Phi Vũ bị bắt đi, buồn bực xông lên phía trước lại bị người khác túm lại.

“Đại ca, thực sự là một tiểu nha đầu. Chậc chậc, nhìn kĩ cũng không tồi. Thưởng cho ta nha đại ca?”

Nhìn Bích Nha bị người khác khi nhục, Vân Phi Vũ nổi trận lôi đình, bắt đầu liều mạng giãy dụa: “Buông nàng ra, nghe thấy không. Mấy tên hỗn đản này, buông nàng ra! Giết chết các ngươi…”

Thiếu niên trong lòng không ngừng giãy dụa, ma sát thân thể khiến hán tử dựng lên phản ứng, trong lúc không đề phòng bị thiếu niên đấm trúng mặt. Cảm thấy uy nghiêm của mình bị chà đạp, nhất thời phát ra hàn khí, mạnh mẽ ôm chặt y, đe dọa: “Qua đêm nay, ta xem ngươi có còn thần chống đối như vậy nữa không.”

Hai gò má Vân Phi Vũ bị bóp chặt tới biến dạng, không thể nói lời nào, hai tay cũng bị hán tử bắt lấy, chỉ có thể dùng ánh mắt hung tợn trừng hắn.

“Lão tứ, nha đầu kia thưởng cho ngươi. Được rồi, săn thú hôm nay chấm dứt, các ngươi trở về đi.”

Hán tử đem Vân Phi Vũ vác lên vai, túm chặt hai chân, xoa mông y, không thèm liếc nhìn phản ứng của y, nghênh ngang dẹp đường về phủ.

Liếc nhìn Bích Nha cũng bị vác lên vai, Vân Phi Vũ không khỏi áy náy. Nếu mình không tham gia vào chuyện thị phi thì đâu có liên lụy nàng cùng mình chịu tội. Y thực nghĩ không ra, giữa ban ngày ban mặt như vậy, hành vi cướp bóc này cũng không có ai cai quản.

Vân Phi Vũ hết đường xoay xở, âm thầm tính toán có nên dùng tới tên của Tích Vô Nhai hay không…

Tiếng vó ngựa từ xa truyền tới, đám người vừa cướp bóc trắng trợn kia đột nhiên dừng lại, Vân Phi Vũ đang phản kháng cũng ngừng lại, tựa hồ bị ép phải làm như vậy.

Vân Phi Vũ tò mò muốn ngẩng đầu nhìn chung quanh lại nghe thấy giọng nói trào phúng của một nam nhân: “Chậc chậc, ra ngoài chưa được mấy ngày mà Thanh Châu thành lại thay đổi lớn như thế này đây. Tân lão đại, từ lúc nào mà ngươi bắt đầu cướp người thế? Chẳng lẽ là thượng cấp của ngươi ra lệnh cướp người về cống nạp?”

Truyện Chữ Hay