Liếc mắt nhìn thấy bên đường có một quầy bán giỏ tre.
Màu sắc, kiểu dáng đều đẹp vô cùng, khiến người ta không thể rời mắt.
Người bán hàng là một cô bé trạc mười ba mười bốn tuổi, hai tay đang thoăn thoắt đan lát.
Ta động lòng, bước tới:
"Muội muội, nghề đan giỏ tre này, có khó học không?"
Cô bé: "Nếu khéo tay thì không khó."
Ta nhớ đến nút thắt chết trên thắt lưng Chu Kim An tối qua, ngập ngừng nói: "Còn nếu không khéo tay thì sao?"
Cô bé nghiêng đầu: "Thì chỉ có thể lấy cần cù bù thông minh thôi."
Mắt ta sáng lên: "Muội muội tốt! Tỷ rất cần cù luôn!"
Đúng vậy, ta phải tìm cho mình một con đường lui!
Ta vốn không ham mê phú quý, nếu học được nghề này thì về quê bán giỏ tre là xong!
Ta học xong rồi dạy cho nhị muội, tam muội cùng đan, lo gì không sống nổi?Quyết định như thế, ta vội vàng đến Tú Trân phường mua phấn Nộn Ngọc, chạy một mạch đến Chu phủ, dặn người gác cổng đưa cho di nương, định không vào cổng mà đi học nghề luôn.
Đang vội vàng nói thì đụng phải Chu Kim An từ trong nhà tiễn khách ra.
Hắn mặc áo dài màu trắng như trăng, dáng vẻ tao nhã, khác hẳn với vẻ điên cuồng đêm qua.
Hắn nhàn nhạt liếc ta một cái.
Ta lập tức cúi đầu vì xấu hổ.
Có lẽ vì có khách ở đây nên hắn không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì, bình thản quay mặt đi, vẫn nhã nhặn nói chuyện với người khác.
Nhưng người khách kia lại kinh ngạc nói: "Trang tiểu thư, thật khéo."
Ta ngẩng đầu lên, là vị thế tử đã đụng phải ta ở đình ngày hôm đó.
Thế tử nhìn ta bằng đôi mắt sáng ngời:
"Phủ ta sắp tổ chức tiệc thưởng hoa, hôm nay đến đây đặc biệt đưa thiệp mời, kính mời Chu huynh và Trang tiểu thư chắc chắn phải đến chung vui."
Ta nhìn về phía Chu Kim An.
Mỗi khi gặp tình huống như thế này, hắn chắc chắn sẽ hạ nhục ta vài câu, rồi kiên quyết từ chối.
Trong lòng ta đã có tính toán khác, cũng không muốn dây dưa với đám công tử tiểu thư này nữa, chỉ mong Chu Kim An từ chối, ta sẽ nhanh chóng rời đi.
Nhưng hắn chỉ cười nhạt tiễn khách.
Thế tử khi đi vẫn không ngừng ngoái đầu nhìn ta, cho đến khi bóng dáng Chu Kim An lờ mờ che khuất tầm mắt hắn.
Sau khi xe ngựa rời đi, Chu Kim An vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Hắn cao lớn đứng trên bậc thềm, hơi cúi mắt, không biết đang chờ gì.
Đúng rồi.
Cứ mỗi khi ta ở riêng với hắn, ta đều tìm đủ mọi lý do để đến gần hắn.
Hắn có lẽ nghĩ rằng bây giờ ta cũng sẽ như vậy nên mới đứng yên chờ đợi.
Nhưng bây giờ ta không muốn nữa.
Trải qua trận chiến đêm qua, ta tỉnh táo nhận ra rằng, ta chỉ là một bình hoa vô dụng!
Rõ ràng là ôm tham vọng lên giường nhưng đến lúc quan trọng thì lại sợ ma sợ đau, bản chất chính là hèn nhát và yếu đuối!
Việc quyến rũ nam nhân này vừa đòi hỏi kỹ thuật vừa đòi hỏi thiên phú, ta vốn không làm được!
Hay là đan giỏ tre, cái nghề đơn giản kia thích hợp với ta hơn.
"Biểu ca, Nam Quỳnh cáo lui."
Ta khom người hành lễ, chuẩn bị rời đi.
Chu Kim An như sửng sốt một chút, đột nhiên lên tiếng: "Tối qua——"
Tim ta đập thình thịch, không lẽ hắn muốn tìm ta tính sổ sao?
Ta cũng chưa làm được gì mà.
Mặc dù hắn bị hạ thuốc rồi ngất xỉu nhưng giờ hắn vẫn khỏe mạnh bình thường.
Nếu tính ra thì hắn còn xé rách một chiếc váy của ta, chiếc váy đó là ta đã bỏ ra ba lạng bạc mới mua được, ngày thường không nỡ mặc, người chịu thiệt là ta mới đúng chứ.
"Tối qua, muội có đến phòng ta không?"
Hắn ngẩng đầu nhìn ta.