Tiểu Thư Bí Ẩn Và Những Thiếu Gia Kiêu Ngạo

chương 10: thoát nạn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

- Con khốn! - Kèm theo câu nói hầm hầm sát khí, Liên Châu giơ tay tát thẳng mặt Nhi với một vận tốc tương đối là nhanh.

Mọi người trong căn tin đều mím môi, mắt nhắm tịt khi đến hồi gay cấn, vì khi ả Liên Châu nổi giận và đánh đập nữ sinh trong trường, quả thật là rất man rợ. Không tránh khỏi cảm giác rùng rợn, thay cho lòng cảm thương số phận với người bị hại. Nhưng giờ đây ai nấy cũng đều trố mắt nhìn, khuôn mặt tỏ rõ lên sự ngạc nhiên, cánh tay của ả Liên Châu đã bị bàn tay Nhi khóa chặt trên không. Liên Châu nhíu mày.

- Này, cô gái, tôi đã làm gì cô chưa? Chúng ta có quen nhau? Cô là cái thể loại vô duyên hết thuốc chữa rồi à? Hay là rảnh đời không có gì làm đi tìm người đòi đánh? - Nhi trợn tròn mắt, nói đến đó, Nhi dùng lực hất mạnh tay ả ra khiến ả loạng choạng lùi lùi vài bước về phía sau. Đám bên Liên Châu bất ngờ ngạc nhiên, chúng nó bắt đầu xì xầm to nhỏ, chắc là ngưỡng mộ Nhi lắm!

- Khốn nạn...

Sát khí đã ngày càng nhiễm bẩn, sắc thái của Liên Châu đã xấu đi đáng kể, ả ta thật sự tức giận, máu ả dồn lên não, đôi mắt chứa ngàn tia lửa đỏ, khuôn mặt tức đến chuyển màu. Liên Châu nắm chặt bàn tay, gân guốc nổi lên dày cộm. Ả nghiến răng ken két chứa sự cay nghiệt, quay đầu về phía đàn em, Liên Châu cất giọng ngập tràn sát khí.

- Bọn bây... chết tiệt! Lên hết cho tao! Xử sạch sẽ nó cho tao!!

Sau khi nghe được hiệu lệnh, cả đám lập tức xông lên, chỉ toàn những đứa con gái tiểu thư chân yếu tay mềm, chậc! Thật ra hồi nhỏ Nhi có học qua đôi chút võ nghệ, tại ba Nhi ép học nhưng cái tính lười lâu năm không bỏ của nó học được chưa đầy hai năm đã nhí nhéo đòi nghỉ. Nhưng may thật, giờ đã có thời cơ áp dụng với mấy đứa chảnh chọe mà ngứa mắt. Tự dưng nghĩ lại Nhi thấy yêu ba quá cơ, sao ba bây giờ trong đầu Nhi dễ thương như thiên thần vậy!!

Bọn bên Liên Châu vẫn tiếp tục lao lên, chúng nó nắm tóc túm áo, la hét om sòm thật hết chịu nổi. Nhi tung cước, tung cú đấm, tung cùi chỏ một cách khá là điêu luyện. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, tất cả chúng nó đã bị hạ gục hoàn toàn, đứa đau lưng, đau đầu, đứa nằm sóng soài ra đất, mất hết cả thẩm mĩ.

Thấy bên mình đã bị xử đẹp toàn bộ, Liên Châu đã tức nay càng tức hơn. Nhi thì lại ngoác mồm cười tự sướng, nó phủi tay thầm nghĩ, đúng là mấy bọn tép riu, Nhi chợt khựng lại khi có chục thằng con trai đi đến phía sau Liên Châu.

- Hừ, đến lượt chúng mày, đừng làm tao thất vọng!

Nhi méo mặt, khóe môi giật giật, đánh gái thì dễ chứ đánh trai có vẻ không ổn! Nó đâu giỏi võ hoàn toàn, tình thế không ổn chút nào. Mấy thằng đó cao to lực lưỡng thế kia, đâm đầu vào chọi chỉ tổ vào viện.

- Ê ê, có phải hơi bị mất cân bằng không?

- Cân bằng? - Liên Châu nhíu mày.

- Con gái... một! - Nhi chỉ tay vào mình, sau lại chỉ tay về hướng Liên Châu. - Con trai, mười!

- A... tao không quan tâm. - Liên Châu nhún vai, khóe môi ẩn hiện nụ cười nhếch mép. Ả ta giơ tay ra hiệu. - Lên!

Chục thằng chuẩn bị ào ạt lao lên nhưng lại bị Nhi ngắt quãng bằng một câu nói kèm theo nụ cười tươi roi rói.

- Khoan đã nào, khoan đã mấy anh đẹp trai.

Trong đầu Nhi đang phát ọe chứ đẹp trai khỉ khô gì. Thằng đứng đầu là thằng sung nhất cũng là thằng xấu nhất bật cười lên tiếng.

- Gì thế cô em, sợ rồi à cưng?

Ôi trời, cách nói chuyện đã sến rồi còn cộng thêm cái giọng sến sến nữa thì không khỏi phủ nhận rằng, nhìn thằng này ngu ngu thế nào ấy. Nhi sắp ói ra mất, nó phải cố gắng vì một sự nghiệp rất là cao cả để không bầm dập, nó dở chiêu nịnh nọt mà lương tâm cắn rứt.

- Chỉ là nhìn mấy anh thực sự ngầu hết sức, lại còn đẹp trai nữa chứ, làm sao em có thể đụng chạm vào thân thể cao quý ngọc ngà của các anh được.

- Hahaha... cô em biết điều đấy.

Chúng nó được khen thì ngoác mồm cười, nhưng đâu ai biết rằng những lời Nhi nói hoàn toàn ngược lại. Thấy chúng nó cười, Nhi cũng cười lại, nụ cười dễ thương nay đã trở nên gượng gạo vô cùng.

- Các anh đã quá khen rồi... đó, thế nên là chúng ta không thể nào đụng chạm chân tay thế được, lỡ đâu tổn hại đến cơ thể mấy anh thì em sẽ đau lòng chết mất.

- Cô bé nói đúng lắm, anh duyệt cưng rồi đấy! Hahaha...

Nhìn cả đám đứng nhau cười hô hố mà chẳng biết rằng mình đang bị lừa, Liên Châu nãy giờ nhận ra bên mình bị chơi một vố khá đau, đắng lòng cho bọn ngu, bọn mê gái.

- Tụi bây bị ngu à? Cười con mẹ gì? Tao đá bay ra ngoài bây giờ. Lên dần nó!! Nhanh!!!

Tiếng cười ngưng lại trong tích tắc, theo sau đó là tiếng bước chân rầm rầm đang lao nhanh về phía của Nhi. Kế hoạch đã bị hỏng, Nhi chậc lưỡi, hàng mi nhíu lại tỏ vẻ khó chịu. Nhưng sắc mặt nó lại thay đổi một cách nhanh chóng, Nhi giơ tay chỉ chỉ trỏ trỏ, mắt thì trợn to, miệng thì há hốc.

- Ố ố... aaaaaa!! Thầy giám thị!!!

Quả đúng theo kế hoạch, chúng nó đồng lượt quay phắt lại, không chỉ bọn Liên Châu, cả những người trong căn tin cũng đều tò mò ngoái đầu nhìn lại. Thiên thời địa lợi nhân hòa, Nhi nhanh chân phi nhanh ra ngoài căn tin. Một tên trong đám kịp thời phát hiện dáng người nhỏ bé ẩn thoát phía ngoài, chính là nó. Thằng nó kêu lên:

- Nó chạy đằng kia, đuổi theo!

Dồn hết hơi, hết nội công, hết sức lực, Nhi chạy như chưa bao giờ được chạy. Điều đáng lo ngại nhất ở đây là chân Nhi ngắn, càng lúc bóng dáng mấy thằng côn đồ đó càng gần. Không được rồi, phải trốn Nhi mới có cơ hội thoát thân. Chân Nhi hoạt động liên tục nhưng đôi mắt nó lại ngó nghiêng ngó dọc tìm nơi ẩn nấp, nó chạy đến đâu rồi thế này? Ở đây khung cảnh xa lạ quá!

- A...

Bỗng nhiên có cái gì đó kéo mạnh Nhi vào bên trong một con hẻm nhỏ, chưa kịp để Nhi định thần, một bàn tay lạ hoắc đưa lên bịt chặt miệng Nhi, cánh tay còn lại ôm trọn người nó vào lòng từ phía sau, chưa để nó kịp í ới la lên. Nó trợn mắt, bắt cóc! Nhi cố gắng mở miệng để nói nhưng lực bất tòng tâm, nó cứ ư ử ư ử thì ai nghe được mà đến cứu nó. Thằng nào phía sau Nhi từ từ cúi xuống, phả làn hơi ấm xuống gáy Nhi, người nó bất giác run lên, cảm giác chạy dọc sống lưng khi một giọng nói khàn khàn vang lên nhỏ nhẹ.

- Im lặng.

Từng làn hơi thở của cậu ta Nhi đều cảm nhận rõ được, nó nóng mặt, gần quá gần. Nhi chỉ biết trợn mắt nhìn đám du côn chạy lướt qua như một lũ điên. Đến khi chúng hoàn toàn biến mất, bàn tay cậu ta mới dần rời khỏi miệng Nhi.

- An toàn rồi.

Nhi thở phào nhẹ nhõm, nó chỉ đợi cái câu này thôi, sau khi quay mặt lại nó mới giật mình, Trần Thiên Nam! Nam đang đưa đôi mắt quyến rũ lạnh lùng chăm chăm vào Nhi, tuy có hơi khó chịu, nhưng cũng may nó không gặp phải bắt cóc.

Khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm như bất cần đời của Nam vẫn thế, cậu ta cúi xuống nhìn như xoáy sâu vào đáy mắt Nhi, gì thế này? Nhi đơ mặt nhìn lại Nam, con ngươi trong mắt nó đảo đảo lung tung, Nhi méo miệng cười hê hê.

- Nhìn gì lâu thế? Xinh gái hở?

- Đám người kia là sao? - Quá lạnh lùng.

- Người nào?

- Lũ đuổi theo cô.

- À... có sao đâu? Anh thấy rồi đấy, chúng nó rượt đuổi theo tôi, như lũ khùng vừa trốn trại. - Nhi làu bàu chửi xéo bọn kia, ăn tiền hối lộ của con Liên Châu hay sao mà nghe lời ả răm rắp như chó nghe chủ. Sắc mặt của Nam vẫn không thay đổi gì nhiều, Nam chỉ hơi nhíu mày.

- Chuyện gì?

- Chả có gì đâu, chắc là con đầu đàn nó nhận lầm người. - Nói đến thế Nhi nghĩ tới Liên Châu, ả ta có khi lại bị đui nhìn nhầm nó thành con ả ghét, ban nãy Nhi có nghe thấy, mấy đứa tiểu thư bên Liên Châu nói này nói nọ gì nó, Nhi còn nghe được tên ả Là Hoàng Liên Châu, Nhi tức tối lầm bầm... - Hoàng Liên Châu...

- Hoàng Liên Châu? - Nam bất chợt cất giọng ngang phè.

- Con chủ thớt đấy. - Nhi dừng lại một lúc rồi lại nói tiếp. - Có vẻ như hôm nay tôi còn hên chút xíu, gặp được anh, nói chung là cảm ơn anh. Tôi đi đây.

Nhi thao thao bất tuyệt một lèo rồi thản nhiên quay gót bước đi. Nam phía sau đăm chiêu hướng theo, đáy mắt nổi lên ý nghĩ khó hiểu. Hoàng Liên Châu, chẳng phải là bạn gái của Vũ đấy sao?! Con ả kiêu ngạo lắm lời. Nam hừ một tiếng rồi cũng thẳng thừng ra về.

---

Tại căn tin.

Vừa hay Nhi chạy khỏi căn tin cùng lũ côn đồ, Thế Kì trên tay một đống đồ ăn đi đến, cậu ta đảo mắt xung quanh.

“Rầm!“.

Thế Kì đập mạnh vào bàn, đôi mày thanh tú khẽ nheo lại thoáng nét giận giữ, cậu vẫn không khỏi tò mò khi bàn ghế nơi đây gãy đổ khắp nơi, cốc nước trên bàn Nhi ngồi ban nãy đã bị vỡ tan hoang. Thế Kì gằn từng tiếng hỏi những người xung quanh, có một chút ám khí nhẹ.

- Chuyện gì.... vừa xảy ra?

Mọi người xung quanh sớm tuôn mồ hôi hột, chẳng ai dám một lời hó hé. Không nhận được câu trả lời vừa lòng, cậu lại gắt lên làm tất cả giật mình.

- Chuyện gì?

- Hú hú... Thế Kì!! - Từ phía xa, bóng dáng nhỏ bé của Nhi hấp hối chạy vào, nó vừa chạy vừa vẫy vẫy cậu. Mọi người trong căn tin đều khẽ thở phào, may rằng Nhi đã suất hiện đúng lúc, cũng thầm ngưỡng mộ khi Nhi là người đầu tiên thoát khỏi kiếp nạn của ả Liên Châu. Nhận ra giọng nói của Nhi, Thế Kì quay lại nhẹ nhàng mỉm cười.

- Đi đâu đấy? Tôi đã bảo cậu phải ở đây chờ tôi cơ mà.

- Không có gì đâu, tôi ra ngoài chút... xíu... - Nó vẫn còn mệt bởi chạy mãi mới trở về trường, lũ đó rượt Nhi ra tận con hẻm ở ngoài thành phố. Thế Kì vẫn còn đôi chút tò mò.

- Đã có chuyện gì đúng không?

- Không có. Đồ ăn đâu?

Tuy rằng suýt chết không có lí do, nhưng ăn vẫn là trên hết, Nhi giơ tay xòe ra đòi đồ ăn. Thế Kì khẽ mỉm cười nhẹ, mặc dù vẫn còn nhiều khúc mắc khó hiểu, nhưng Nhi vẫn còn bình an thế là được rồi.

---

- Một lũ ngu, có một con nhãi mà xử không xong. - Giọng nói đanh chua chảnh chọe vang lên, chỉ có thể là Hoàng Liên Châu, ả ta đang đứng thuyết giáo lũ ban nãy rượt Nhi nhưng bất thành vì thiếu dấu vết.

- Chúng tôi xin lỗi. - Một thằng cúi đầu kính cẩn.

- Mất dấu nó sao?

- Đã hết sức đuổi theo nhưng bỗng dưng người lại biến mất.

- Thôi bỏ qua, coi như hôm nay nó hên.

- Có cần chúng tôi xử nó lần nữa? - Thằng cầm đầu lên tiếng. Liên Châu khoanh tay đăm chiêu đứng nhìn, khóe môi bỗng dưng nhếch lên đầy cay nghiệt, ả nở nụ cười gian trá xảo quyệt.

Truyện Chữ Hay