Tiểu Thư, Anh Là Đàn Ông Sao?

Chương 2: Chịu trách nhiệm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc này tại Kỷ gia, cũng giống như Lâm gia, gà bay chó sủa, không thể an bình.

Cha mẹ của hai anh em nhà họ Kỉ đã ly hôn trong hòa bình từ sớm, mỗi người một nơi. Mẹ mang theo con trai út ra nước ngài, còn con trai lớn thì ở lại trong nước cùng cha. Về cơ bản, hai vị này tuy rằng không có biện pháp nào sống chung, nhưng tính cách lại rất giống nhau, đều là loại người thích tự mình hưởng thụ, có thể đem con vứt ở một bên đến ba ngày cũng không quản.

Cho nên hai anh em nhà này, từ nhỏ đã hình thành thói quen tự chủ, độc lập, bởi vì cha mẹ lười quản, khiến cho bọn họ chỉ có thể tự lo cho chính mình, mãi cho đến hiện tại đều đã có sự nghiệp, cũng không dưỡng thành thói hư tật xấu gì, cũng phải thật cám ơn ông trời có mắt.

Tỷ như loại tình huống ngày hôm nay, cha Kỉ thân là đàn ông, tự nhiên sẽ không cùng con mình quan hệ thân thiết. Đừng nói từ nhỏ con đã không đi theo hắn, mà hắn cũng hoàn toàn không để ý quản giáo, cho dù là con trai cả vẫn trưởng thành bên cạnh mình, hắn cũng chưa bao giờ quản. Đối với hắn, con đã là người trưởng thành, ngủ cùng phụ nữ, thì cũng là chuyện bình thường. Một người đàn ông có sinh lý bình thường thì đều sẽ có dục vọng. Điểm lo lắng duy nhất của hắn nhưng thật ra là khả năng thưởng thức của con trai mình, làm sao có thể tìm một người phụ nữ mập mạp, diện mạo cũng không xinh đẹp như vậy để làm bạn gái ?

Từ khi con cả rời khỏi biệt thự, đại lão gia hắn cũng ôm theo bạn gái nhỏ rời đi, ngay cả Lâm Mạt Nhiên cùng con trai út cũng là lần đầu gặp mặt ở tình huống đó cũng hoàn toàn không biết gì cả. Dùng lời nói của chính hắn thì chính là: “Con lớn rồi, quản cũng không quản nổi nữa, theo hắn đi thôi”’

Về phần mẹ Kỉ, Một người phụ nữ đã qua ba lần hôn nhân, tư tưởng đã mở còn mở hơn, thì hoàn toàn sẽ không để ý chuyện nhỏ này. Theo bà, con nguyện ý cùng ai kết bạn thì đó hoàn toàn là tự do của hắn. Chính mình không có lập trường để đưa ra ý kiến phản đối. Mời chú ý rằng, ở trong lòng mẹ Kỉ, Lâm Mạt Nhiên nhiều nhất chỉ là “bạn” mà không phải là “bạn gái”. Nếu như con trai bà chưa chính thức đưa cô gái đó về nhà ra mắt, tỏ vẻ sẽ cùng cô gái đó chung sống cả đời, giống như một vật sở hữu, thì đều bị mẹ Kỉ quy vào một loại gọi là “bạn”.

Có một đôi cha mẹ cực phẩm như vậy, làm sao có thể trông cậy vào bọn họ phát biểu ý kiến gì hay có suy nghĩ đâu buồn gì đây. Cho nên, nhiệm vụ giáo dục Kỉ Vân Khởi, không hề nghi ngờ gì chỉ có thể rơi vào trên người ông nội, bà nội hắn.

Hai vị lão nhân gia đã nhiều năm không gặp cháu trai út, tự nhiên là cực kì tưởng niệm. Lần này nghe nói hắn trở về tham gia hôn lễ của cháu trai lớn hơn nữa sẽ trụ lại ở trong nước, mừng đến gần như cả đêm không ngủ. Không nghĩ tới, vui quá hóa buồn, mới vui mừng được một buổi tối, sáng sớm hôm sau liền nhận được tin dữ như vậy.

Tuy rằng bọn họ không chứng kiến sự tình kia, nhưng bà nội Kỉ nghe thuật lại xong vẫn là liên tục đấm ngực dậm chân, càng không ngừng tự trách mình không dạy tốt cháu trai, để cho hắn gây ra tai họa như vậy cho con gái nhà người ta.

Lão nhân gia suy nghĩ luôn có chút truyền thống, cảm thấy cô nam quả nữ ở cùng một đêm, đặt vào niên đại của bọn họ trước kia, nhất định sẽ trực tiếp bị ngâm lồng heo. Hiện tại, cho dù có vẻ cởi mở, nhưng cũng phải nhanh chóng đem người ta lấy về nhà mới đúng.

Kỉ Vân Khởi nghe bà nội ở nơi đó lải nhải, cái gì cũng không nói, im lặng giống như một đứa trẻ. Tính tình hắn có vẻ ôn hoà, nhìn qua có vẻ dễ sống chung, nhưng thật ra chính là một kẻ tâm tư thâm sâu, sẽ không dễ dàng biểu lộ mọi chuyện ở trên mặt. Người không biết nghĩ muốn đem hắn tùy ý mà xoa nắn, ai ngờ mọi thứ hắn đều giấu sau lớp mặt nạ ôn thuần, nếu bị chọc tức nên, không đem người chém đầu rơi máu chảy là không được.

Nhưng đối phương lại là ông nội, bà nội của hắn, lại là lão nhân gia, Kỉ Vân Khởi tuy rằng trong đầu toàn là tư tưởng của người Mĩ, cũng biết rõ, cùng lão nhân gia so đo vấn đề này là không có ý nghĩa, giữa bọn họ, ai cũng không thể thuyết phục ai.

Nhưng thật ra cái kẻ vừa được làm chú rể Kỉ Vân Thâm kia, nghe được bà nội mở miệng ngậm miệng là “kết hôn”, cảm thấy rất có ý tứ, nhịn không được xen miệng nói: “bà nội, bà trước không cần nóng nảy, cho dù Vân Khởi muốn lấy người ta, con gái người ta cũng không nhất định đồng ý gả cho hắn đâu”.

“Ngủ đều đã ngủ với nhau, chẳng lẽ còn không lấy chồng sao?” Bà nội tức giận đến không thở nổi, thiếu chút nữa ngất xỉu đi. Được bạn già cùng cháu trai nhỏ đỡ ngồi xuống, lôi kéo tay hắn, nói lời thấm thía: “Vân Khởi à, chuyện này là con không đúng rồi”.

“Dạ, bà nội”.

“Con phải cùng người ta nhận lỗi a”.

“Vâng.”

“Mau đi chuẩn bị hôn sự đi, không cần lần nữa mãi, càng kéo dài, con gái nhà người ta sẽ không vui.”

“Con sẽ xem xét.”

“Còn xem xét cái gì, mau định chuyện hôn sự ra đi. Dù sao con cũng không còn nhỏ nữa, qua vài năm, cũng sắp ba mươi rồi. Con đừng học theo anh con, muốn đến hơn ba mươi mới kết hôn. Con đấy, sớm kết hôn một chút, như vậy nói không chừng bà nội còn có thể đồng thời ôm vài đứa chắt đấy”.

Kỉ Vân Khởi ngẩng đầu, đôi mắt lóe sáng, rất vô tội nói: “Con đã biết, bà nội, con sẽ cố gắng. Nhưng anh con nói cũng có đạo lý, việc kết hôn không phải mình con có thể định đoạt, phải cùng đối phương thương lượng, đúng hay không ? Nếu đối phương không muốn, con cũng không thể bắt buộc cô ấy, có phải hay không ạ ?”

Lão thái thái dù sao cũng dễ dỗ, lại cảm thấy sao cháu trai phải xin lỗi người ta, đó cũng là cháu ruột mình, bất công luôn có. Một cháu trai ngoan ngoãn, xuất sắc như vậy, vô duyên vô cớ liền đưa cho người khác, nhất thời cũng cảm thấy luyến tiếc. Lại không biết đến đối phương là dạng người gì, là cô gái tính tình như thế nào, nghĩ đến việc cô ta tùy tùy tiện tiện cùng đàn ông qua một đêm, bà nộ lại cảm thấy không hài lòng. Cảm thấy cô gái này quá mức tùy tiện, càng nghĩ như thế lại cảm thấy cháu mình chịu thiệt.

Ông nội Kỉ thấy lão bà tử không nói nữa, nhịn không được ngáp dài nói: “quên đi, quên đi, chuyện bọn nhỏ nơi nào khiến chúng ta để ý. Không phải còn có Vân Thâm đó thôi, nó làm anh, phải để ý đến em trai, bà không cần quan tâm. Vẫn là theo tôi vào nhà ngủ trưa đi, ầm ỹ cả một buổi sáng, đều mệt muốn chết.”

Bà nội Kỉ còn muốn nói thêm vài câu, quay đầu nhìn thấy cháu trai nhỏ tươi cười, tâm liền mềm xuống. Kỉ Vân Khởi giúp đỡ bà đứng lên, đưa bà đến cửa phòng, cười an ủi bà, nói: “Bà nội, bà an tâm nghỉ ngơi đi, việc kia con sẽ cùng anh thương lượng, ngài không cần quan tâm”.

Dứt lời, hắn liền săn sóc đóng cửa phòng giúp lão nhân gia, xoay người đi đến phòng khách, đặt mông ngồi trên sofa, rốt cục nhịn không được lười biếng duỗi thắt lưng, xoa xoa huyệt thái dương nói: “haizz, rõ ràng không uống bao nhiêu, nhưng lại thật đau đầu, xem ra em phải đi ngủ một chút mới tốt”.

“Trước không vội ngủ, em vẫn là đem chuyện này thu thập tốt đi. Đó dù sao cũng là em họ của chị dâu em, không thể phủi tay mặc kệ như vậy được.”

“Biết rồi, anh, em sẽ xử lý”.

“Ở trước mặt anh còn muốn giả dạng làm trẻ ngoan sao ?”. Kỉ Vân Thâm không chút khách khí đánh em trai mình một cái, cười mắng: “Có lẽ cả thế giới này chỉ có mình anh biết em rốt cuộc là cái dạng người gì. Ở trước mặt người khác luôn thích giả trang là thiên sứ, mỗi người đều nghĩ em là chính nhân quân tử, kỳ thật cả người đều là ý xấu, ai cũng không không chiếm được chỗ tốt gì từ trên người em”.

“Anh, em là em trai anh, anh làm gì mà nói trực tiếp như vậy?” Kỉ Vân Khởi cười đến có chút bất đắc dĩ, cả thế giới này, người hắn tính kế không đến, có lẽ chínhlà anh trai mình đi.

“Do em là em trai anh, anh mới có thể nói thẳng ra. Nếu đổi lại là một người khác, cho dù anh thật sự xem thấu bản tính của hắn, anh cũng sẽ không dễ dàng nói ra, không để người khác biết mình biết bao nhiêu, mới có thể có phần thắng cao hơn, phải không?”

“Đúng vậy, đúng vậy, anh, anh nói lúc nào cũng đúng, em đầu hàng. Em nghĩ chị dâu đại khái là bị anh lừa đến như vậy đi, người đơn thuần giống như chị dâu vậy, bị anh một tay nắm giữ ngược lại xem ra là bình thường. Anh chính mình hảo hảo mà hưởng thụ cuộc sống tân hôn đi, không cần tìm thêm chuyện phiền não cho em, em biết nên làm như thế nào”.

“Được rồi, vậy tùy em đi. Anh với chị dâu em muốn đi hưởng tuần trăng mật vài ngày, bà nội nơi này em liền chính mình đối phó đi, hẳn là không thành vấn đề chứ? Nhìn bộ dáng em vừa mới giả dạng làm trẻ ngoan kia, chưa cần biết sự thực ra sao, con bà nó, bà nội lập tức tâm liền mềm xuống rồi”.

“Người già thôi, đều là như vậy, hò hét nhiều sẽ không tốt. So sánh với một cô gái trẻ tuổi lạ mặt, bọn họ càng đau lòng cháu trai mình hơn”.

Kỉ Vân Thâm rốt cục nhịn không được cất tiếng cười to, đứng rót hai ly rượu đỏ, đưa một ly đến trong tay em trai mình, sau đó chính mình cũng cầm một ly, cười nói: “Thoạt nhìn, em đã tính toán kỹ càng rồi, nhưng thật ra anh không quan tâm. Vậy nói một chút đi, chuẩn bị làm sao bây giờ? Trốn sang nước Mĩ cũng không có khả năng, không dễ dàng tìm hiểu vài năm mới hiểu biết hết thị trường Trung Quốc bên này, chuẩn bị đem ngành ăn uống của mình khuếch trương ra bốn phía, vì một người phụ nữ mà bỏ chạy, cũng không phải là phong cách của em. Nói như vậy, em là chuẩn bị tự mình nghênh chiến?”

Kỉ Vân Khởi ngửa đầu lên uống rượu, lắc đầu nói: “Nghênh chiến? không khỏi nói rất khoa trương đi. Việc này vốn cũng không phức tạp, nói rõ ràng một chút thì tốt rồi”.

“Nói rõ ràng, loại chuyện này, nói rõ ràng được sao?”

“Em với cô ấy, căn bản cái gì cũng không làm, anh cảm thấy, em sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt sao?”

“Cái gì cũng chưa làm?” Kỉ Vân Thâm nheo lại ánh mắt, cười xấu xa nói: “Cả đêm, cái gì cũng không làm?”

“Anh cảm thấy, đối với một người phụ nữ xa lạ uống say bét nhè, em sẽ có hứng thú gì sao? Huống chi, người phụ nữ này không chỉ tửu lượng kém, hơn nữa còn nói nhiều muốn chết, hơn phân nửa buổi tối là ngồi đó nghe cô ta dông dài, em nếu không phải xem ở chuyện cô ta là em họ của chị dâu, làm gì mà muốn lãng phí thời gian nghe cô ta không ngừng oán giận gì đấy?”

“Cô ấy oán giận cái gì ?”

“Nội dung thực phấn khích, em chuẩn bị hướng cô ta hảo hảo nói chuyện. Cô ta nếu còn muốn quấn quýt lấy em mà nói, em liền đem chuyện đêm đó cô ta nói nhất nhất thuật lại cho cô ta nghe. Em nghĩ, cô ta hẳn là sẽ cảm thấy hứng thú lắm, muốn biết, một đêm kia rốt cục đã xảy ra cái gì”.

“Kỉ Vân Khởi, vậy cũng thật không giống tính cách của em. Lúc em ở Mĩ, tâm thánh mẫu cũng là như vậy phát tác, cả một đêm nghe một người phụ nữ xa lạ bực tức?”

“Phụ nữ nước Mĩ không nói nhiều như vậy, bình thường cô ấy chưa nói đến ba câu, sẽ đi lên cởi quần áo của anh”. Kỉ Vân Khởi uống một ngụm rượu cuối cùng, có chút đăm chiêu nói: “Cho dù em thật muốn đàn bà, cũng sẽ không tìm cô ta. Anh, anh hẳn là biết, em thích phụ nữ gầy, đối béo, không có hứng thú”.

Truyện Chữ Hay