Sau khi từ nhà họ Bùi về đến khách sạn Long Hồ, Triệu Đại Vĩ thấy Tưởng Tử Phi lễ độ cung kính đứng trước mặt anh.
“Cậu Triệu!”
“Cảm ơn cậu Triệu, cơ bản thì tôi có thể nói là đáp đất thành công rồi!”
Tưởng Tử Phi rất vui vẻ, vì cục trưởng thành phố Khâu Dã mời anh ta hợp tác tham gia đánh thế lực ngầm của Khâu Dã.
Tuy Tưởng Tử Phi có thể nói là thế lực đỉnh cao, nhưng anh ta đã chuẩn bị rửa tay gác kiếm rồi.
Với lại thế lực ngầm vốn khó đánh, mà Tưởng Tử Phi lại là thế lực đỉnh cao, nên phía ‘triều đình’ hợp tác với anh ta có thể nói là châu liền bích hợp.
Thế là mấy chuyện tào lao kia của Khâu Dã cũng sẽ không có cơ hội hỗn láo dưới sức ép của hai bên.
Nói tóm lại, nếu ở cổ đại, người như Tưởng Tử Phi có thể gọi là được chiêu hàng.
Đối với việc sau khi ổn định thế lực ở Khâu Dã, mình có bị loại trừ sau khi hết hữu dụng không thì Tưởng Tử Phi cũng từng nghĩ đến.
Anh ta cảm thấy không có khả năng lắm.
Nguyên nhân rất đơn giản, Triệu Đại Vĩ đứng sau lưng anh ta.
Mà sau lưng Triệu Đại Vĩ có nhà họ Bùi.
Nhà họ Bùi là một tồn tại khiến lãnh đạo tỉnh phải tôn trọng.
Nên chỉ c ần sau này anh ta không làm loạn thì chuyện trước đây sẽ không bị truy cứu nữa.
Triệu Đại Vĩ nói: “Đừng cảm ơn tôi, bản thân anh đã hạ quyết tâm, tôi chỉ mở đường cho anh mà thôi.
Với lại có anh khách sạn Long Hồ cũng có thể an toàn hơn.”
Thật sự anh cũng không giúp Tưởng Tử Phi không công.
Vì Tưởng Tử Phi ở đây, không ai dám động đến Long Hồ.
Nếu Tưởng Tử Phi không ở đây, Triệu Đại Vĩ anh cũng không thể ở lại Khâu Dã mãi.
Mà đến lúc đó, một mình Hứa Thục Quân giữ khách sạn Long Hồ, anh không yên tâm lắm.
Dù sao thì cũng là phụ nữ, bản thân Hứa Thục Quân cũng không có thế lực, cộng thêm vô cùng xinh đẹp, đương nhiên sẽ khiến người khác lo lắng vấn đề an toàn.
Bây giờ Tưởng Tử Phi đã an toàn lui về sau, an toàn của Hứa Thục Quân cũng được đảm bảo một cách cơ bản.
“Ha ha.”
Tưởng Tử Phi nghe vậy, gan cũng bắt đầu to lên, không nhịn được hỏi: “Nói ra thì, Triệu tổng, cậu muốn khách sạn Long Hồ an toàn hay muốn em họ tôi an toàn?”
“Tôi nói, em gái tôi nghiêng nước nghiêng thành, tuy lớn hơn cậu Triệu một chút nhưng trông rất xinh đẹp!”
“Nếu cậu có ý, tôi cảm thấy chi bằng tranh thủ xác định quan hệ.”
Thấy Tưởng Tử Phi vẫn muốn nói, Triệu Đại Vĩ nói ngay: “Anh đừng nghĩ nhiều quá, anh đi lo việc của mình đi.
Với lại, nếu anh lui về sau rồi, bây giờ cũng rất nhiều chuyện anh phải đối mặt đấy.”
“Được rồi!” Tuy Tưởng Tử Phi muốn để Triệu Đại Vĩ làm em rể mình, nhưng chuyện của anh, anh ta cũng không dám quản.
Sau đó, Tưởng Tử Phi cười tạm biệt, phải làm chuyện của mình thôi.
Triệu Đại Vĩ nhìn Hứa Thục Quân đang bận, anh cũng không làm phiền mà đi nghỉ ngơi.
Đến năm giờ chiều, Triệu Đại Vĩ nghỉ ngơi xong thì tinh thần hăng hái, anh gọi điện cho Trịnh Mỹ Sơ.
Trước đó, anh chuẩn bị học cách làm mì thịt chưng của Trịnh Mỹ Sơ, nhưng trùng hợp gặp phải chuyện Tô Chấn Nghiệp và nhà họ Trương, thế là đành gác lại chuyện này.
Bây giờ anh rảnh rỗi thì chuẩn bị học tiếp.
Trịnh Mỹ Sơ nói: “Tan làm sau tôi có thời gian rảnh.
Tôi đến thẳng khách sạn Long Hồ tìm anh luôn sao?”
“Tìm một nơi có phòng bếp là được, về khách sạn Long Hồ thì buổi tối ở đây sẽ rất bận.”
“Vậy à.” Trịnh Mỹ Sơ khẽ cắn môi mỏng, giọng hơi ngượng ngùng, nói: “Nếu không đến nhà tôi mới thuê? Ở đó có phòng bếp, với lại môi trường xung quanh cũng khá yên tĩnh, thích hợp để học.”
“Được, sau khi cô tan làm tôi đến tìm cô.”
“Được!”
Tâm trạng Trịnh Mỹ Sơ thoáng chốc tốt lên hẳn, thậm chí còn hơi kích động.
Triệu Đại Vĩ là ông chủ lớn đáng giá trăm triệu đấy!
Đừng nói xảy ra chuyện gì với Triệu Đại Vĩ, nếu có thể có được được sự tán thưởng của anh, cô ấy có thể lên như diều gặp gió, không cần lo tương lai!
Với lại, cô ấy cũng nghe nói chuyện của Long Hồ.
Trong một tháng, Triệu Đại Vĩ biến Long Hồ từ khách sạn đang kinh doanh lỗ vốn thành tồn tại có lợi nhuận siêu cao, có thể thấy năng lực của Triệu Đại Vĩ rất mạnh, dù tương lai có tranh vị trí người giàu nhất thành phố, thậm chí có khả năng là người giàu nhất tỉnh!
Theo kiểu người này, chỉ cần đối phương để rơi thứ gì đó từ kẽ ngón tay cũng đủ để cô ấy sống cả đời giàu sang!
Tan làm!
“Thiết kế Trịnh, cô chưa đi sao?” Đồng nghiệp hỏi.
“Mỹ Sơ, cô chưa về à?” Nương Giai Di là bà chủ cũng rất thắc mắc.
Trịnh Mỹ Sơ nói: “Có chút chuyện, tôi đang đợi người.”
“Cô vừa đến xưởng chúng tôi đã đợi người rồi, có phải đợi bạn trai không?” Nương Giai Di cười hỏi.
“Không phải, sao vậy được…” Trịnh Mỹ Sơ thấy Nương Giai Di hỏi vậy, với lại còn hiểu nhầm nữa, cô ấy bèn nói: “Là Triệu tổng! Chẳng phải Triệu tổng bảo tôi dạy anh ấy cách nấu mì sao?”
“Thì ra là Triệu tổng!” Trong lòng Nương Giai Di có chút ghen tị.
Nhưng cô ta rất rõ, Triệu Đại Vĩ có quan hệ thân thiết với Hứa Thục Quân hơn, nên cô ta đùa: “Mỹ Sơ, có cơ hội đó.”
“Nương tổng, chị đừng trêu tôi.” Trịnh Mỹ Sơ nói: “Lần trước Hứa tổng xuất hiện trước mặt tôi, tôi đã biết mình không có cơ hội rồi, tôi nào ảo tưởng gì.”
“Cũng phải…” Nương Giai Di khẽ thở dài: “Thục Quân thật sự rất xinh đẹp.”
Điều này, dù là Nương Giai Di cũng hơi ghen tị.
Với lại, không những xinh đẹp, vì bản thân Nương Giai Di cũng rất xinh đẹp rồi, nhưng quan trọng là khí chất của Hứa Thục Quân, Nương Giai Di không thể sánh bằng.
“Cô đã muốn đợi Triệu tổng vậy tôi đi trước đây.” Nương Giai Di vẫy tay.
“Tạm biệt Nương tổng.”
Trịnh Mỹ Sơ nhìn Nương Giai Di rời đi.
Mà không lâu sau, một chiếc Mercedes-Benz chạy đến từ ngã rẽ, biển số khá bắt mắt.
Trịnh Mỹ Sơ lập tức vẫy tay: “Triệu tổng!”
Tuy Mercedes-Benz trên đường rất nhiều nhưng biển số bắt mắt thế này là độc nhất vô nhị.
Triệu Đại Vĩ dừng xe trước mặt Trịnh Mỹ Sơ: “Lên xe đi.”
Trịnh Mỹ Sơ ngồi vào xe, tâm trạng hơi đắc ý khó nói nên lời.
Có thể là lòng hư vinh mà ra, cô ấy cầm điện thoại, quay một video ngắn, sau đó đăng lên vòng bạn bè: “Ngồi trong xe.”
Ngay sau đó!
Bạn bè trong vòng bạn bè nói: “Mercedes-Benz?”
“Hình như không phải Mercedes-Benz thường, trông nội thất này ít nhất là S-class nhỉ?”
“Mỹ Sơ, cô lên đời rồi sao?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Trùng Sinh Để Gặp Người
.
Ảo Ảnh Chợt Lóe
.
Gương Vỡ Khó Lành
.
Chinh Phục Bầu Trời, Chinh Phục Em
=====================================
Lúc này Trịnh Mỹ Sơ vui vẻ trả lời: “Xe của bạn, đừng nghĩ nhiều.”
Những bạn bè của Trịnh Mỹ Sơ đều vô cùng ghen tị.
Triệu Đại Vĩ cũng chú ý đến hành động của cô ấy nhưng anh chỉ khẽ cười.
Đây cũng là lẽ thường tình của con người thôi.
Đến nhà Trịnh Mỹ Sơ thuê.
Cô ấy ngại ngùng nói: “Triệu tổng, trong nhà hơi đơn sơ, hy vọng anh không để ý.”
Cô ấy nghĩ Triệu Đại Vĩ ở trong biệt thự lớn, chắc chắn ghét bỏ nhà thuê của cô ấy.
Triệu Đại Vĩ nói: “Tốt hơn trong nhà tôi sống nhiều, tôi để ý gì chứ.”
“Anh lừa người sao? Triệu tổng, anh đừng lừa tôi, ông chủ lớn có thể lái xe sang cả triệu sao có thể kém hơn tôi được.”
“Thật sự không lừa cô.” Triệu Đại Vĩ nói: “Nhưng cái này không quan trọng.”
“Mì thịt chưng bà ngoại cô làm cần nguyên liệu đặc biệt gì không? Chúng ta cùng đi mua nguyên liệu.”
“Được!” Trịnh Mỹ Sơ nói: “Thật sự cần nguyên liệu tương đối đặc biệt.”
Trịnh Mỹ Sơ nhanh chóng đặt đồ xuống, sau đó dẫn Triệu Đại Vĩ đến chợ lớn gần đó mua đồ..