Ma thần đại nhân ngây ngẩn cả người. Hắn không ngờ rằng tiểu thiếu gia sẽ nói với hắn câu này. Hắn nghe thấy sự thỏa hiệp trong từng câu chữ của tiểu thiếu gia, cũng cảm nhận được một chút đáng thương, dè dặt.
Ma thần trầm mặc trong chốc lát, kỳ thực điều này là biện pháp giải quyết tốt nhất. Hắn vẫn chưa hoàn toàn biết được chính xác tâm ý của mình, tiểu thiếu gia không truy cứu nữa vừa vặn cho hắn có cơ hội được nghỉ ngơi.
Hắn cúi đầu, tiểu thiếu gia đang nằm trên khuỷu tay của hắn, khuôn mặt trắng trẻo nhu hòa, đôi mắt đen ướt át tha thiết nhìn hắn, đôi môi trời sinh đã mang màu anh đào. Hắn thấy một tiểu thiếu gia như vậy, trong đầu đột nhiên có chút chua xót, thứ cảm xúc mà hắn chưa bao giờ lĩnh hội được.
“Ngươi cái gì cũng không hỏi như thế, vạn nhất ta là người xấu thì sao?” Ma thần nâng mông tiểu thiếu gia, nhấc y lên mà ôm chầm lấy, cụng trán với tiểu thiếu gia “Coi như ngươi không sợ thì chẳng nhẽ không vì người trong nhà của ngươi mà cân nhắc thử ư?”
Tiểu thiếu gia cười cười, có chút giảo hoạt giống như tiểu hồ ly đáng yêu.
“Ngươi nghĩ ta ngốc hả. Bản lĩnh của ngươi cao đến vậy, cho dù tất cả cao thủ trong gia tộc ta liên hợp lại cũng khó mà ngang hàng.” Giọng tiểu thiếu gia vô cùng hờ hững “Nếu ngươi muốn ra tay thì căn bản không cần đóng giả một tên tạp dịch, chẳng ai có thể ngăn cản ngươi diệt toàn tộc ta được cả.”
“Ngươi có thể ẩn náu nhiều năm cũng chỉ làm cái chức tạp dịch. Hoặc chính là ngươi không phải người xấu, hoặc nhà ta có thứ gì đó khiến ngươi phải kiêng kỵ.”
Tiểu thiếu gia nghiêng đầu nhìn hắn “Ta đoán là vế trước.”
“Thông minh quá.” Ma thần hôn lên mí mắt tiểu thiếu gia.
“Vậy ngươi sẽ trở về với ta sao?” Tiểu thiếu gia hỏi hắn, tận lực giấu kín khát vọng trong mắt mình “Ta sẽ không hỏi ngươi, ngươi cũng không phải, không phải theo ta quá lâu đâu.”
Ma thần nghĩ: Mới vừa khen y thông minh xong, bây giờ nhìn lại có phần ngốc nghếch.
Mà một tiểu thiếu gia thế này lại chỉ khiến cho Ma thần cảm thấy đáng yêu.
Hắn nhìn tiểu thiếu gia mềm nhũn nằm trong lồng ngực của hắn, không chắc chắn lắm mà suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng cũng đáp “Được, ta trở về với ngươi.”
“Chờ ta suy nghĩ rõ ràng xong, có lẽ sẽ nói cho ngươi biết bí mật của ta.”
Tiểu thiếu gia thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất trong thời gian ngắn, tên tạp dịch trẻ tuổi này sẽ không rời khỏi y. Tiểu thiếu gia dựa vào ngực tạp dịch, vô thức cầm lấy ngón tay hắn.
Cũng không biết là ai đã động trước, chờ tiểu thiếu gia phục hồi tinh thần lại thì y đã bị tạp dịch đè ở trên vách đá mà hôn.
Tiểu thiếu gia vừa mới thay quần áo giờ lại bị lột sạch trải dưới đất. Da thịt toàn thân y đều vô cùng mềm mại, trắng như tuyết, ngón tay thô ráp của Ma thần lướt trên người y như thể đang vuốt ve một chú mèo con yêu kiều mẫn cảm, nhẹ nhàng dùng sức đã lưu lại những vệt đỏ hồng. Tiểu thiếu gia kìm lòng không đặng mà run lẩy bẩy, từ trong cổ họng phát ra âm thanh rên rỉ lẫn với tiếng khóc.
Đôi mắt y ướt át, bờ môi đỏ thắm, vươn chiếc lưỡi hồng nhạt liếm ngón tay của Ma thần, dáng vẻ quyến rũ đầy tự nhiên.
Y ngoan ngoãn tách hai chân mình ra ngồi trên người Ma thần. Mấy ngày nay hai người luôn ở với nhau nên đều rất quen thuộc với thân thể đối phương, lúc Ma thần tiến vào, tiểu thiếu gia chợt ngửa cổ ra đằng sau, như một chú thiên nga sắp chết, vừa yếu đuối vừa mỹ lệ.
Trời vẫn chưa tạnh, những hạt mưa rơi từ cửa sơn động xuống tạo thành một tấm rèm châu. Bầu không khí bên ngoài vẫn khá lạnh xen lẫn chút hương hoa ảm đạm, cũng không biết có phải là bắt nguồn từ bí cảnh hay không.
Nhưng trong sơn động lại rất nóng, nhiệt độ da thịt dính sát vào nhau, trên làn da tuyết trắng chảy xuống từng giọt mồ hôi, đôi môi đỏ thắm hơi hé, còn có một cặp mắt câu nhân ướt át đang đong đầy nước.
Tiểu thiếu gia bị Ma thần nắm chặt eo, y cảm thấy bản thân sắp ngất xỉu nhưng lại rất thích nhìn thấy tạp dịch luôn trầm mặc ít nói lộ ra con ngươi đỏ ngầu, tràn đầy khát vọng chiếm hữu.
Thích đến đau lòng.
Y nhọc nhằn giang tay ôm lấy cổ Ma thần, giống chim non mà dựa sát lên người hắn, khuôn mặt ửng hồng vì tràn ngập tình dục.
“Ta thật sự rất thích ngươi.” Y hoang mang líu ríu lên tiếng, e rằng ngay cả bản thân y cũng không chú ý tới mình vừa nói cái gì.
Ma thần dễ dàng siết chặt eo tiểu thiếu gia, cắn lên đôi môi y.
Hắn đáp.
Nhưng tiểu thiếu gia nghe không hiểu. Đây là thứ ngôn ngữ mà y chưa từng được biết.
Ma thần vừa nói bằng ma ngữ cổ xưa được sáng tạo ra trong thời kì chiến tranh.
Bất quá câu nói ấy cũng chẳng mang ý giết chóc.
Mà là tận trung.
“Ta thuộc về ngươi.”