Mộ Dung Trần ôm lấy Nhu Nhu, liếc mắt nhìn nàng, lạnh giọng nói: “Mạnh Tâm Nghi, bổn Vương đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đây là chỗ của bổn Vương.”
“Được, vậy nhường nơi này cho hai người, ta đi.” Cung Tuyết Thiến nói xong liền đi về phía ngoài cửa, cố nén không rơi lệ. Sao hắn lại có thể tàn nhẫn như vậy?
“Đứng lại, ngươi muốn đi đâu?” Mộ Dung Trần liền đưa tay ra giữ chặt cánh tay nàng.
“Đi đâu cũng được, chỉ cần không phải nơi này.” Cung Tuyết Thiến giãy cánh tay mình ra khỏi tay hắn rồi lại muốn xoay người rời đi.
“Đợi một lát.” Đột nhiên Liễu Nhu gọi nàng lại, sau đó kéo cánh tay hắn nói: “Trần, chúng ta rời khỏi đây đi.” Nói xong liền kéo hắn đi ra bên ngoài.
Cung Tuyết Thiến nhìn thấy bọn họ đã rời khỏi, nước mắt trong khóe mắt mới trào ra, nàng xoay người mạnh mẽ lau nước mắt đi. Sao nàng có thể…sao có thể vì một nam nhân không yêu mình mà đau lòng, khổ sở chứ?
Một ngày sau.
“Tiểu thư, thập tứ Vương gia đến.” Tiểu Vân tiến vào bẩm báo.
A…Cung Tuyết Thiến sửng sốt một lát rồi mới nói: “Mời hắn vào.”
“Dạ.” Tiểu Vân đáp xong liền xoay người đi ra ngoài.
Mộ Dung Vũ bước vào trong phòng, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, khí sắc không tốt, trong lòng liền tê tái nhưng cũng không dám biểu hiện quan tâm quá mức, chỉ hỏi: “Tâm Nghi, nàng có khỏe không?”
“Không khỏe, còn ngươi, ngươi có khỏe không?” Cung Tuyết Thiến lắc đầu, cũng hỏi lại hắn.
“Ta vẫn vậy.” Mộ Dung Vũ nói, nàng không khỏe thì sao hắn có thể khỏe được.
“Sao hôm nay lại rảnh rỗi mà đến thăm ta vậy?” Cung Tuyết Thiến hỏi sang chuyện khác.
“Ta vẫn luôn muốn đến thăm nàng, nhưng mà….” Mộ Dung Vũ không nói tiếp nữa.
“Là do sợ những lời đồn đại vô căn cứ kia đúng không?” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn. Nàng không tin hắn không biết những lời đồn đại đang được lan truyền ở bên ngoài.
“Tâm Nghi, nàng nghĩ rằng ta sẽ để ý đến những chuyện đó sao?” Mộ Dung Vũ nhìn nàng chằm chằm, hắn còn ước gì những lời nói kia là thật.
“Ngươi không để ý nhưng người khác sẽ để ý.” Cung Tuyết Thiến cười khổ một tiếng, đột nhiên nói sang chuyện khác: “Khó có dịp ngươi đến thăm ta như hôm nay, không tiếp tục nói những chuyện không vui nữa, nói những chuyện vui vẻ cho ta nghe đi.”
“Chuyện vui? Hình như gần đây không có.” Mộ Dung Vũ nói, chuyện vui nhất chính là việc hoàng huynh sắp thành thân với quận chúa. Nhưng mà chuyện này đối với nàng mà nói nhất định không phải chuyện tốt. Nhìn thấy nàng trong lòng không yên, dáng vẻ lo lắng, hắn muốn chọc nàng vui nên nói: “Tâm Nghi, không bằng ta kể chuyện cười cho nàng nghe.”
“Ngươi kể chuyện cười?” Cung Tuyết Thiến trừng mắt, tỏ vẻ nghi ngờ rõ ràng, hắn biết kể chuyện cười sao?
“Sao? Không tin sao?” Mộ Dung Vũ cố ý tỏ vẻ ủy khuất.
“Tin, nhưng mà vẫn nên để ta kể cho người nghe thì tốt hơn. Ta có cách khiến toàn bộ người trong Vương phủ cười, ngươi tin không?” Lòng ham chơi của Cung Tuyết Thiến đột nhiên trỗi dậy, nàng thần bí nói. Dù sao nàng cũng đang rất nhàm chán, không bằng tìm chút chuyện vui vẻ để làm.
“Không tin.” Mộ Dung Vũ vô cùng khẳng định nói, điều này sao có thể xảy ra được chứ?
“Được rồi, vậy chúng ta đến ngự hoa viên, xem ta chọc cười mọi người như thế nào.” Cung Tuyết Thiến đứng dậy nói.
“Được.” Mộ Dung Vũ thật sự rất tò mò, rốt cuộc thì nàng muốn làm gì?
Trong ngự hoa viên của Vương phủ.
Cung Tuyết Thiến đứng ở đó, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, không hề nhúc nhích.
“Tâm Nghi, không phải nàng nói sẽ kể chuyện cười sao? Sao lại ở đây nhìn gì vậy?” Mộ Dung Vũ kỳ quái hỏi.
“Suỵt, ngươi không thấy trên kia có thứ gì đó sao?” Cung Tuyết Thiến vươn ngón tay ra đặt ở trên môi, ý bảo hắn đừng lên tiếng.
Có thứ gì đó? Mộ Dung Vũ nghi hoặc nhìn lên bầu trời, trên trời ngoài mấy đám mây trắng ra thì không có gì cả. Hắn không khỏi tìm kỹ lại lần nữa, rốt cuộc nàng đang nhìn gì?
Tiểu Vân nhìn thấy Vương gia cùng tiểu thư cứ nhìn lên trời mãi nên cũng tò mò nhìn thử.
Rất nhanh, rất nhiều hạ nhân, nô tỳ trong Vương phủ đều tò mò tụ tập lại, mỗi lần có người hỏi, sẽ có người bảo hắn không được nói, không khí thần bí mà căng thẳng.
Một đám người vây quanh nhau, không có một chút tiếng động, nhưng đều làm cùng một động tác, nhìn lên bầu trời. Đương nhiên ngoài Cung Tuyết Thiến ra thì không ai biết đang nhìn gì cả?
Mộ Dung Trần trở lại Vương phủ, cau mày, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vừa định trách mắng thì chợt nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói của Cung Tuyết Thiến: “Thật là, muốn nấc mà cư nhiên cả nửa ngày vẫn không nấc được.” Nàng quay người lại, giả vờ làm vẻ thật kinh ngạc nhìn những người đứng phía sau hỏi: “Mọi người đang làm gì vậy? Chẳng lẽ đều đang muốn nấc sao?”
Nấc? Mọi người hai mặt nhìn nhau, làm cả nửa ngày, hóa ra nàng đang nấc sao?
Xì…Mộ Dung Vũ nhịn không được phì cười, nhìn vào nàng, trong mắt ẩn chứa vẻ yêu thương nói: “Tâm Nghi, nàng nha….” Sao nàng lại có thể nghĩ ra cách này được chứ?
Sau đó tất cả mọi người đều nhịn không được bật cười.
Khóe môi Mộ Dung Trần cũng nhếch lên thành một đường cong, trong mắt mang theo một tia sủng ái không hề nhận ra, chuyện này mà nàng cũng nghĩ ra được.
“Tiểu thư, làm cả nửa ngày, hóa ra người đang trêu đùa bọn nô tỳ nha.” Lúc này Tiểu Vân mới kịp phản ứng.
“Bây giờ mới biết có phải là đã quá muộn rồi hay không?” Cung Tuyết Thiến cũng cười lớn.
“Không được, nếu nàng đã trêu chọc chúng ta, vậy phải phạt nàng kể chuyện cười cho chúng ta nghe.” Mộ Dung Vũ cười nói.
Những người khác đương nhiên cũng muốn nghe, nhưng bọn họ là hạ nhân, tất nhiên không dám yêu cầu chủ tử. Bây giờ Vương gia đã yêu cầu, vậy bọn họ dĩ nhiên muốn nghe rồi.
“Được rồi, vậy ta phải cố mà làm thôi.” Đôi mắt của Cung Tuyết Thiến hơi thay đổi, nghiêm trang hỏi: “Mọi người có biết loài vật nào thích hỏi tại sao nhất không?”