Tiểu Thiếp Vị Thành Niên

chương 125: thản nhiên tiếp nhận

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhưng vẻ mặt của Cung Tuyết Thiến vẫn rất bình tĩnh, nàng nói: “Ta biết, ta đang ở đây đợi hưu thư.”

“Cái gì?” Lúc này đổi lại thành bọn họ bị kinh hãi, nhìn vào nàng giống như đang nhìn quái vật, sao nàng lại có thể bình tĩnh chờ hưu thư như vậy?

“Muội…chẳng lẽ muội bị bệnh rồi sao?” Tình Cơ vươn tay ra sờ vào trán nàng, nào có nữ nhân nào sẵn lòng bị người ta hưu, vậy chẳng phải những ngày tháng sau này sẽ không thể ngẩng đầu lên được sao? Nàng nhất định là giận đến phát điên rồi.

“Ta không bệnh, ta rất tỉnh táo.” Cung Tuyết Thiến gạt tay của Tình Cơ đang đặt trên trán mình ra.

“Muội không bệnh thì sao lại đợi bị hưu?” Tình Cơ không tin nhìn nàng, so với việc nhìn thấy Liễu Nhu thì chuyện này càng khiến nàng ta không thể tưởng tượng nổi.

“Không phải là ta đợi bị hưu mà là Vương gia đã quyết định như vậy, các ngươi có cách gì có thể thay đổi sao? Nếu đã không có vậy thì tại sao lại không thể thản nhiên tiếp nhận.” Cung Tuyết Thiến nhìn thẳng vào bọn họ hỏi ngược lại. Tại thời cổ đại quân quyền tối thượng (nhà vua nắm quyền cao nhất) này, các nàng có quyền nói không sao?

Sắc mặt bọn họ liền hơi thay đổi, lúc này Mai Cơ mới nhìn nàng nói: “Chẳng lẽ chúng ta cứ chờ bị hưu như vậy sao? Có lẽ chúng ta có thể thay đổi quyết định của Vương gia.”

“Ngươi cảm thấy có khả năng này sao? Vương gia yêu Nhu Nhi, trừ phi các ngươi có thể khiến hắn yêu các ngươi, nhưng mà, chuyện này gần như không thể thực hiện.” Cung Tuyết Thiến vốn không định đả kích bọn họ nhưng rồi lại muốn giúp bọn họ đối mặt với sự thật sớm hơn một chút. Năm năm qua hắn cũng không yêu bọn họ, sao bây giờ có thể yêu? Vậy chẳng phải là chuyện cười sao?

“Phải, khiến Vương gia yêu chúng ta là không thể, nhưng mà khiến Vương gia yêu muội lại có thể, có lẽ là Vương gia đã sớm yêu muội rồi.” Mai Cơ nhìn nàng, nghiêm túc nói.

A…Cung Tuyết Thiến nhìn Mai Cơ, bây giờ mới hiểu được dụng ý bọn họ tới đây, muốn lợi dụng nàng khiến Vương gia thay đổi chủ ý sao? Nàng liền cười nhạt nói: “Vậy các ngươi nghĩ nhầm rồi, Vương gia chỉ yêu một người thôi, bằng không sẽ không nói với ta đầu tiên, rằng sẽ đưa hưu thư cho ta.”

“Nhưng mà muội có từng nghĩ rằng, Vương gia nói đưa hưu thư cho muội, nhưng người đã đưa chưa? Sáng sớm hôm nay trở lại Vương phủ, biết được muội không về, Vương gia liền lo lắng ra ngoài tìm muội.” Mai Cơ còn nói thêm

“Việc này thì có gì là lạ, dù sao bây giờ ta vẫn là tiểu thiếp của hắn, có lẽ hắn không hi vọng ta xảy ra chuyện gì, gây phiền phức cho hắn.” Cung Tuyết Thiến tùy tiện tìm lý do nói, không bằng lòng, cũng không muốn thừa nhận rằng hắn có cảm giác đối với nàng.

“Hừ….” Mai Cơ không khỏi hừ lạnh một tiếng, nhìn nàng ép hỏi từng câu: “Nếu không cần muội thì Vương gia còn để ý đến việc muội xảy ra chuyện gì sao? Nếu không cần muội thì cứ tùy tiện phái người đi tìm là được rồi, cần gì phải tự mình đi tìm muội.”

Cung Tuyết Thiến bị Mai Cơ hỏi đến sững sờ, khóe môi nở ra một nụ cười chua xót: “Có lẽ các ngươi nói đúng, Vương gia đúng là quan tâm đến ta hơn các ngươi, cho nên người mới chính miệng nói cho ta biết đầu tiên, rằng sẽ cho ta hưu thư. Nhưng mà các ngươi cũng đừng quên, người Vương gia yêu nhất vẫn là Nhu Nhi.” Nàng chỉ có thể tự nói với mình như vậy.

“Cho dù là như thế thì ít nhất Vương gia cũng sẽ cảm thấy hổ thẹn với muội, chẳng lẽ muội không muốn tranh thủ sao? Chẳng lẽ muội thật sự muốn bị hưu, đuổi khỏi Vương phủ sao?” Lan Cơ cũng nhìn nàng, quả thật không thể hiểu được suy nghĩ của nàng.

“Vì sao ta phải tranh thủ? Đối với một người đàn ông không yêu mình, ta phải tranh thủ gì đây? Bị hưu không tốt sao? Nói không chừng sẽ có hạnh phúc khác đang đợi chúng ta.” Cung Tuyết Thiến cũng nhìn bọn họ, lạnh giọng hỏi ngược lại.

“Hạnh phúc khác? Hừ…Mạnh Tâm Nghi, ngươi là ngây thơ hay là ngốc đây.” Mai Cơ hừ lạnh, mặt lạnh nhìn nàng, thật không có cách nào hiểu nổi ý nghĩ của nàng.

Cung Tuyết Thiến nghi hoặc nhìn nàng ta, không rõ nàng ta đang nói gì?

“Chẳng lẽ muội muội không biết sao? Ở nơi đây, không có ai cần nữ nhân bị hưu cả, cho dù muốn làm tiểu thiếp cho người ta thì cũng sẽ không có ai cần, huống chi chúng ta là tiểu thiếp của Vương gia, coi như những nam nhân kia có muốn cũng sẽ không dám muốn. Chúng ta lại càng không thể về nhà, bởi vì bị người ta hưu là sự sỉ nhục đối với gia tộc, kết quả của chúng ta chỉ có hai con đường, hoặc là sống cô độc suốt quãng đời còn lại, hoặc là sa vào chốn yên hoa.” Tình Cơ nói đến đoạn cuối thì trong giọng nói đã mang theo sự bi ai, hai kết cục này không phải là những gì nàng muốn.

“Chỉ như vậy thôi sao?” Cung Tuyết Thiến không khỏi lắc đầu, nàng còn tưởng là chuyện gì?

“Như vậy còn chưa đủ sao?” Mai Cơ hỏi lại nàng.

“Cô độc sống nốt quãng đời còn lại không tốt sao? Lẽ nào đi theo một nam nhân không yêu mình là tốt sao? Hay là các ngươi vốn luyến tiếc vinh hoa phú quý cùng vinh quang trong Vương phủ?” Cung Tuyết Thiến thẳng thắn vạch trần tâm tư của bọn họ.

Trong nháy mắt sắc mặt của bọn họ liền trở nên khó coi, nhìn nàng chằm chằm nói: “Chúng ta không phải ngươi, sau khi bị hưu ngươi có thể trở lại Mạnh phủ, trong nhà cũng sẽ không có ai ghét bỏ ngươi. Nhưng chúng ta thì phải làm sao? Ra khỏi Vương phủ sẽ phải chịu ức hiếp, lẽ nào thực sự muốn chúng ta phải lưu lạc đến chốn yên hoa sao?”

“Sao các ngươi lại có thể bị ức hiếp được, các ngươi có thể xin Vương gia nhiều bạc, ta nghĩ người sẽ không keo kiệt đến mức không cho.” Cung Tuyết Thiến nói, dù sao thứ hắn không thiếu nhất chính là bạc.

“Có nhiều bạc thì sao? Ngươi đã không có thân phận thì sẽ phải chịu khinh bỉ khắp nơi, chỉ sợ số bạc đó không đủ để ngươi tiêu trừ tai họa.” Lan Cơ cũng nói.

“Rất đơn giản, vậy cứ bảo Vương gia tìm một nơi cho các ngươi ở, hạ lệnh không cho phép bất luận kẻ nào tới quấy rầy các ngươi, vậy cũng không được sao?” Cung Tuyết Thiến nói, kỳ thật bọn họ chỉ là đang kiếm cớ, căn bản là bọn họ không muốn rời khỏi Vương phủ.

Một câu này liền ngăn miệng của bọn họ lại, bọn người Mai Cơ nhìn nàng, vẫn chưa hết hi vọng hỏi lại lần cuối cùng: “Mạnh Tâm Nghi, chẳng lẽ ngươi thật sự cam tâm bị hưu, bị đuổi khỏi Vương phủ sao? Ngươi thật sự không muốn tranh thủ sao?”

“Cái ngươi lầm rồi, đây không phải là việc cam tâm hay không cam tâm, mà là so với các ngươi, ta biết thản nhiên tiếp nhận. Chẳng lẽ các ngươi ở lại Vương phủ, mỗi ngày nhìn thấy Vương gia cùng nàng ta “chàng thàng thiếp thiếp”, các ngươi sẽ hạnh phúc sao? Có lẽ thứ các ngươi cần chính là cuộc sống phú quý, nhưng thứ ta cần lại là tự do.” Cung Tuyết Thiến nói, nàng không thể nói rõ với bọn họ rằng điều nàng cần và điều bọn họ cần là khác nhau.

“Ngươi….” Bọn người Mai Cơ quả thật không thể hiểu được ý nghĩ của nàng, tự do thì sao? Tên ăn mày nào chẳng tự do, nhưng mà thứ tự do đó ai cần chứ.

Truyện Chữ Hay