Tiểu Thiếp Vị Thành Niên

chương 120: vĩnh viễn không nạp thiếp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc này Liễu Nhu mới nhìn hắn, mở miệng hỏi: “Năm năm trước, lúc mai tang thiếp, chàng còn nhớ đã cho thiếp ngậm một viên trân châu không?”

“Ừ, ta còn nhớ, viên trân châu đó là trân châu Nam Hải thượng hạng phụ hoàng ban thưởng cho ta.” Mộ Dung Trần gật đầu, lúc đó hắn cho nàng ngậm viên trân châu kia là để có thể giữ gìn thi thể của nàng.

“Nhưng nhất định chàng không nghĩ tới, viên trân châu này lại có thể hấp thu nọc độc trong cơ thể thiếp. Có lẽ mạng của thiếp vẫn chưa tận, có một kẻ đào trộm mộ ở xa đã phá thông mộ huyệt của thiếp, lén vào trong hầm mộ, trộm toàn bộ những thứ quý giá trên người thiếp mà chàng đã đặt vào trong quan tài. Nhưng cũng phải cảm tạ hắn đã phá thông mộ huyệt, để cho thiếp lại có thể thở được, vì vậy thiếp có thể từ từ tỉnh táo lại. Lúc ngồi dậy, trân châu liền rơi ra từ trong miệng thiếp, nhưng mà đã biến thành màu đen. Thiếp lúc đó rất suy yếu bò ra ngoài theo hang mà tên trộm mộ đã đào, vốn muốn đi tìm chàng nhưng bởi vì thân thể quá yếu nên đã té xỉu. Lúc tỉnh lại, thiếp lại phát hiện mình đang ở trên một tàu hàng, Ở trên đó còn có rất nhiều nữ tử, lúc này thiếp mới biết mình đã bị người khác bán. Sau đó thiếp tới Minh Nguyệt quốc, bị một ma ma ở kỹ viện nhìn trúng rồi mua lại. Thiếp liều chết không theo, liền nhảy từ trên lầu xuống, lại được một người cứu, hắn chuộc thiếp ra ngoài, rồi đưa vào phủ thái tử. May mắn là thái tử cũng không ép buộc thiếp, thiếp liền ở trong phủ thái tử làm nha hoàn. Cứ như vậy đến bốn năm, cho đến một năm trước, sinh nhật của thái tử. Lần đó thiếp không cẩn thận làm đổ một chén trà, vốn tưởng rằng khó tránh khỏi tội chết nhưng trong họa có phúc, lại để Vương phi thấy được thiếp. Chỉ nhìn một cái người liền kích động giữ chặt thiếp hỏi, có phải sau tai có một nốt ruồi đỏ hay không? Trên ngực có phải có đóa hoa sen hay không? Thiếp nghi hoặc nhìn bà, hỏi sao bà biết được. Đột nhiên bà liền ôm lấy thiếp, nói thiếp là con gái bị mất tích của bà, đóa hoa sen đó chính là thứ mà mỗi một công chúa và quận chúa Minh Nguyệt quốc vừa ra đời liền có. Lúc ba tuổi, có một lần thiếp cùng bà vú ra ngoài rồi không trở lại nữa. Bà đã tìm khắp cả Minh Nguyệt quốc nhưng đều không thấy tung tích của thiếp, cũng không ngờ rằng sẽ gặp lại trong hoàn cảnh như vậy. Cứ như vậy thiếp đương nhiên trở thành quận chúa, ngay tại lúc thiếp nói với phụ mẫu muốn đi tìm chàng thì Minh Nguyệt quốc và Chu quốc hòa thân, thiếp liền đứng ra nhận việc, nhưng lại chỉ rõ muốn cùng chàng hòa thân. Như vậy thiếp mới có thể quay lại đây, gặp chàng.” Liễu Nhu nói một hơi tất cả những gì mình đã gặp trong năm năm, trong mắt cũng đong đầy nước mắt chua xót đắng cay.

Mộ Dung Trần đau lòng ôm chặt lấy nàng, tuy rằng nàng kể rất đơn giản nhưng hắn biết năm năm này nàng nhất định đã sống rất vất vả. Thật không biết nàng làm sao có thể gắng gượng được qua năm năm này, “Nàng ở trong phủ thái tử làm nha hoàn bốn năm, vì sao không trở lại tìm ta?” Nếu nàng trở về thì sẽ ít phải chịu khổ cực hơn, hắn cũng có thể ít bị giày vò hơn.

“Thiếp là bị bán vào phủ thái tử, cho dù thiếp có nói thì ai tin chứ. Thiếp cũng đã từng nghĩ đến việc chạy trốn nhưng sau đó vẫn bị tìm được. Thiếp liền nói dối là bị lạc đường mặc dù thái tử không truy cứu nhưng từ đó về sau thiếp cũng không thể ra khỏi phủ thái tử được nữa.” Trong mắt Liễu Nhu chứa đầy nước mắt, những ngày tháng đó trôi qua có biết bao gian khổ chỉ có nàng mới biết.

“Nhu Nhi, mấy năm nay khổ cực cho nàng rồi, nếu ta biết nàng còn sống trên đời này, ta nhất định sẽ đi tìm nàng.” Mộ Dung Trần lấy tay vuốt ve khuôn mặt nàng.

“Không khổ cực, bởi vì nhớ chàng, bởi vì yêu chàng, bởi vì muốn gặp chàng, những điều đó vẫn luôn là động lực giúp thiếp sống sót. Hôm nay rốt cuộc thì giấc mộng đã trở thành hiện thực rồi, rốt cuộc thiếp cũng có thể nằm trong ngực chàng, toàn bộ khổ cực, khó khăn đều đáng giá.” Ánh mắt Liễu Nhu long lanh nhìn hắn.

“Nhu Nhi, chúng ta sẽ không xa rời nhau nữa.” Mộ Dung Trần lại ôm chặt nàng.

“Phải, sẽ không rời xa nhau nữa. Thân phận của thiếp bây giờ cũng đã đủ xứng với chàng, sẽ không vì là quả phụ mà phải tự ti nữa.” Nhớ tới tất cả những gì trước kia gặp phải, trong lòng Liễu Nhu liền bi ai.

“Không đâu, không bao giờ nữa.” Mộ Dung Trần ôm chặt nàng giống như bảo bối đã mất mà còn tìm thấy được.

Đột nhiên Liễu Nhu ngẩng đầu lên, trong mắt có vẻ nén giận nhìn hắn hỏi: “Trần, người ta hao hết tâm tư tới tìm chàng, sao chàng lại có thể không muốn gặp thiếp.”

“Sao ta có thể biết được quân chúa chính là nàng, là Nhu Nhi của ta, nếu ta sớm biết thì nhất định đã đi nghênh đón nàng.” Mộ Dung Trần khẽ cười một tiếng.

“Vậy sao?” Giọng điệu Liễu Nhu mang theo hoài nghi, đột nhiên nhớ tới nữ tử gảy đàn tranh ở trên yến hội, hắn nói nàng ta là Vương phi của hắn, còn nàng kia lại nói nàng chỉ là tiểu thiếp của hắn. Khó khăn lắm mới qua được năm năm, vậy mà hắn lại thích người khác. Nghĩ vậy, trong lòng nàng liền đau xót nhìn hắn hỏi: “Trần, nói cho thiếp biết, nàng ta là ai?”

“Ai?” Mộ Dung Trần sửng sốt, không kịp hiểu được nàng đang hỏi gì.

“Nữ tử gảy đàn tranh kia, nữ tử mà nàng nói là Vương phi của chàng.” Trong mắt Liễu Nhu ảm đạm, cắn môi hỏi.

Lúc này Mộ Dung Trần mới nhớ tới Cung Tuyết Thiến, không biết hắn đột nhiên kéo Nhu Nhi rời đi, nàng sẽ làm sao?

Nhìn thấy ánh mắt hắn trong nháy mắt trở nên mơ hồ, trái tim Liễu Nhu liền đau xót. Dựa vào trực giác của nữ nhân, nàng biết có lẽ hắn đã yêu người khác.

“Nhu Nhi, ta không muốn lừa dối nàng. Nàng ấy là tiểu thiếp của ta, trong năm năm nàng rời đi, trong Vương phủ của ta có thêm rất nhiều nữ nhân, nhưng không ai có thể thay thế địa vị của nàng trong lòng ta, nàng hiểu không?” Mộ Dung Trần nhìn nàng, thành thật nói.

“Trần, thiếp hiểu, nhưng mà bây giờ thiếp đã trở về rồi, chàng còn nhớ rõ lời thề với thiếp lúc trước không?” Liễu Nhu cũng nhìn hắn hỏi.

“Đời này kiếp này “chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão, vĩnh bất nạp thiếp” (nguyện sống chết có nhau, cùng nắm tay cho tới bạc đầu, vĩnh viễn không nạp thiếp).” Mộ Dung Trần kéo tay nàng nói.

Trong mắt Liễu Nhu lộ ra một tia vui mừng, hắn còn nhớ, hắn đều nhớ rõ.

“Nhưng mà Nhu Nhi, nàng cho ta thời gian, ta sẽ sắp xếp bọn họ thật tốt.” Mộ Dung Trần còn nói thêm, trong tiềm thức, hắn biết rằng nếu Nhu Nhi đã trở lại thì bọn họ cũng nên rời khỏi, bởi vì người hắn yêu là Nhu Nhi.

“Ừ, thiếp hiểu, một tháng có đủ không?” Liễu Nhu nhấc đầu tựa vào trước ngực hắn, nàng sẽ cho hắn thời gian.

Truyện Chữ Hay