Edit: Preiya
"Thiên Thiên, chẳng lẽ gả cho ta, thật sự khiến nàng không thể tiếp nhận như vậy sao?" Tôn Nghĩa Đình có chút tổn thương. Hắn thích nàng lâu như vậy, mà nàng lại chưa từng coi trọng hắn.
Ngô Thiên Thiên có chút xấu hổ, sao nàng có thể không biết Tôn Nghĩa Đình đối với mình tốt chứ, có lúc hắn còn trêu nói muốn cưới nàng làm thê tử, nàng chỉ coi như hắn phát điên, ngược lại cũng không để ý chút nào, chẳng qua lần này náo loạn trước mặt phụ mẫu, sợ là không có giải quyết dễ dàng như vậy.
"Thiên Thiên!" Tôn Nghĩa Đình gọi nàng, "Ta biết nàng thích Dụ Vương Gia, ta thừa nhận, ai bảo ta xuất hiện muộn hơn hắn chứ? Nhưng hiện giờ người nàng phải gả lại là Mộ Dung Hoài, sao ta có thể cam tâm đây?"
Ngô Thiên Thiên chưa bao giờ thấy hắn nghiêm trang như thế, cặp mắt chứa đầy thâm tình, nàng chợt có chút đứng ngồi không yên, quay mặt đi nhỏ giọng nói: "Ta phải gả cho ai mắc mớ gì tới ngươi?"
"Thế nào lại không liên quan đến ta chứ?" Tôn Nghĩa Đình kích động kéo tay của nàng, mặc cho nàng dùng sức giãy giụa chính là không buông ra, Ngô Thiên Thiên dứt khoát bỏ qua, giương mắt nhìn hắn, chỉ thấy vẻ mặt hắn đầy buồn rầu, vốn là dung mạo tuấn lãng có chút phong trần mệt mỏi, thậm chí có một chút nhếch nhác, hắn là bởi vì vội vã chạy tới sao? Một dây cung căng thẳng trong lòng nàng khẽ run lên.
"Thiên Thiên, mấy ngày trước ta đi tới thôn trang ngoài thành, hôm nay trở lại mới nhận được thư của nàng, liền ngựa không ngừng vó chạy đến Ngô phủ, nhưng lại không thấy nàng, lòng ta rối loạn, nghĩ tới mau chạy tới tìm nàng, dưới tình thế cấp bách ta mới nói với bá phụ bá mẫu lời nói kia, không kịp thương lượng với nàng nữa, nàng không thể tha thứ cho ta sao?" Vẻ mặt Tôn Nghĩa Đình nghiêm túc, cùng cà lơ phất phơ của hắn thường ngày như là hai người.
Ngô Thiên Thiên có chút cảm động, trong lòng người này thật sự có nàng! Nàng mềm lòng rồi, nhưng lại cảm thấy có chút thua thiệt, mặc dù thường ngày nàng tùy tiện cẩu thả, nhưng chuyện danh tiết của nữ tử há có thể lấy ra nói lung tung như vậy?
Nàng chu môi, quát lên với Tôn Nghĩa Đình: "Nhưng, ngươi phá hủy toàn bộ thanh danh của ta, ta phải làm sao đây?"
"Thiên Thiên, ta thích nàng, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta liền thích nàng rồi! Ta không muốn nàng gả cho người khác, nàng gả cho ta có được không?" Tôn Nghĩa Đình nhìn dáng vẻ phát giận của nàng, cũng cảm thấy hết sức đáng yêu, trong tâm tư hắn muốn có nữ tử này, cho nên mới thốt ra lời nói như vậy, cứ như vậy, nàng liền không có cơ hội gả cho người khác.
Được một nam nhân thổ lộ ngay trước mặt, Ngô Thiên Thiên mắc cỡ đỏ bừng cả mặt, muốn hất hắn ra nhưng lại không thể, bàn tay ấm áp của hắn bao quanh bàn tay nhỏ bé của nàng, một cảm giác trước nay chưa từng có cuốn lấy nàng, có chút xa lạ, lại không nỡ buông ra.
——— ————
"Lão gia, việc đã đến nước này, nên làm cái gì bây giờ?" Quý thị lo lắng nhìn về phía Ngô lão gia, không biết như thế nào cho phải.
"Nàng nuôi được nữ nhi tốt!" Ngô lão gia tức giận nói, "Trong ngày thường tính tình lỗ mãng giống như một nam nhi, nàng cũng không biết quản, lần này gây ra chuyện rồi! Thể diện của Ngô gia chúng ta cũng đều bị nàng làm cho mất hết!"
"Lão gia, đều là thiếp thân không đúng, nhưng hiện giờ phải xử lý chuyện này thế nào? Ngài vẫn là nói một câu đi! Mặc dù Thiên Nhi hồ nháo, dù sao cũng phải giải quyết chuyện này!" Quý thị nơm nớp lo sợ, chỉ sợ nói chuyện lớn tiếng sẽ lại chọc giận trượng phu.
"Cái gì làm thế nào? Mộ Dung gia chính là thủ phủ Tề quốc, Mộ Dung phu nhân đã đưa tin cho muội muội, sẽ chờ trao đổi sinh thần bát tự, nếu như trong lúc mấu chốt xảy ra chuyện không may, làm hỏng tiền đồ của Ngô gia, ta hỏi tội nàng!" Ngô lão gia đứng lên, giận dữ phất tay áo bỏ đi.
——————
Yến Vũ Nhi ra khỏi Dụ Vương phủ, chạy thẳng tới Vạn Khách Long ở thành Đông, bây giờ nàng phải làm hai chuyện quan trọng, một chuyện là vì Hạ Lâm, còn một chuyện, đương nhiên là Ngô Thiên Thiên, ai bảo nàng thiếu nàng ấy chứ.
Để tránh rước lấy chú ý của người khác, nàng cố ý đeo lên mạn che màu đen che kín bộ mặt, mặc dù như thế, vẫn là đưa tới không ít náo động.
Một bộ váy màu trắng bao lấy làm hiện ra dáng người uyển chuyển, mặc dù không thấy rõ khuôn mặt, trong lúc đi lại mạn che khẽ lật lên, phảng phất có thể nhìn thấy được gò má trắng hồng, miệng anh đào nhỏ không điểm mà hồng lộ ra bên ngoài, ánh mắt của mọi người tập trung tới đây, không nỡ dời đi.
"Khách quan, xin hỏi muốn gì ạ?" Tiểu nhị mỉm cười tiến lên nghênh đón, một đôi mắt đảo quanh khuôn mặt của Yến Vũ Nhi.
"Tiểu nhị ngươi dám mạo phạm, cẩn thận ta móc mắt của ngươi!" Liễu Nhứ hung tợn hù dọa nói.
Tiểu nhị ý thức được hành vi của mình không ổn, nhanh chóng nhận lỗi, Yến Vũ Nhi khẽ gật đầu, mang theo Liễu Nhứ đi thẳng lên lầu hai.
Tiểu nhị vội vàng đuổi theo, nhìn vị này giống như là khách quý, phải hầu hạ thật tốt mới được. Hắn ta vui vẻ đi lên cầu thang, khóe mắt liếc thấy từng đôi ánh mắt hâm mộ ghen tỵ phía dưới, nhất thời lòng hư vinh tâm nhận được thỏa mãn cực lớn.
"Mời khách quan vào, đây là phòng bao chữ Thiên nhất hào!" Tiểu nhị đẩy một cánh cửa ra, bên trong trang hoàng rất lộng lẫy tráng lệ, đá cẩm thạch bóng loáng trên sàn nhà soi rõ bóng người, ở giữa phủ lên một tầng thảm lông thật dầy, bàn ghế cũng là Hồng Mộc thượng hạng chế thành, trên tường còn treo tác phẩm của Đại thư họa tiếng tăm.
Yến Vũ Nhi không ngờ Vạn Khách Long này lại đẳng cấp cao như thế, nàng cũng không phải là tới nơi này dùng cơm, bất quá, nói thế nào nàng cũng coi như là tiểu cổ đồng nơi này đi, hưởng thụ phục vụ chu đáo một chút như vậy cũng không quá đáng.
Tiểu nhị kéo ra một cái ghế Hồng Mộc mời Yến Vũ Nhi ngồi xuống, nịnh hót cười dò hỏi: "Xin hỏi khách quý muốn dùng gì, tiểu nhân thay ngài chọn món ăn!"
"Ừ, mang lên một ấm Tây Hồ Long Tĩnh, lại phối với một vài điểm tâm nhỏ ở đây của các ngươi là được rồi." Yến Vũ Nhi vốn là không đói bụng, nhưng nhìn dáng vẻ ân cần như vậy của tiểu nhị, cũng có chút ngại ngùng.
"Hả?" Nụ cười trên mặt tiểu nhị lập tức cứng lại, nhìn vị cô nương này cao quý mỹ lệ như thế, nhưng mà chỉ gọi một chút điểm tâm như vậy sao? Là hắn ta nhìn nhầm sao?
"Ta là tới tìm người, không phải là tới dùng cơm. Làm phiền ngươi đi mời Mộ Dung công tử các ngươi tới đây, ta có chuyện quan trọng muốn gặp hắn!" Yến Vũ Nhi không có chút nào bất ngờ với vẻ mặt của hắn ta, nói rõ ý đồ đến đây.
"Ngươi tìm người sao không nói sớm?" Tiểu nhị không vui nói thầm, sau đó nghe được tìm Mộ Dung Hoài thì càng thêm kinh ngạc nói: "Ngươi muốn tìm công tử chúng ta? Công tử chúng ta há là người ngươi muốn gặp thì gặp?"
Hắn ta bận rộn một hồi lâu, ngay cả chút món ăn vị cô nương này cũng không gọi, lúc nào thì hắn ta gặp phải khách nhân như vậy? Huống chi, công tử là thân phận gì, sao có thể tùy tiện một người nào đó liền chỉ đích danh gọi ngài ấy?
"Ngươi liền nói cho hắn biết, chỗ này ta có thực đơn mới, vẫn chưa có người nào dùng qua, hắn sẽ tới gặp ta."
"Thực đơn? Chẳng lẽ ngươi chính là người kia…" Tâm tình của tiểu nhị đang giảm sút, trong nháy mắt lại bay lên, nghe nói thực đơn của nhà bọn họ là độc môn tổ truyền của vị "Hỏa Sơn Phiêu Tuyết" kia, thì ra lại là vị mỹ nhân trước mắt này?
Yến Vũ Nhi gật đầu một cái, cắt đứt lời hắn ta: "Ngươi không thể nói chuyện này cho bất cứ kẻ nào, nếu như truyền tới trong miệng người khác, ta sẽ không bao giờ cung cấp món ăn mới cho Vạn Khách Long các ngươi!"
Hành tung của nàng phải được bảo mật, để người ta biết được thì nguy rồi?
"Dạ dạ! Tiểu nhân nhất định sẽ giữ kín bí mật!" Hôm nay tâm tình của tiểu nhị thật sự là chợt cao chợt thấp, hắn ta vội vàng xoay người, ra cửa vẫn không quên thay Yến Vũ Nhi khép cửa phòng lại.
Nghe nói tin tức Yến Vũ Nhi tới, Mộ Dung Hoài có chút kinh ngạc, đôi mắt hoa đào khẽ nheo lại, vì chuyện thù lao nàng tới tìm mình sao?
Không được, hắn phải suy nghĩ một vài lý do thật tốt một chút, nếu không qua mấy năm, Vạn Khách Long còn không bị nàng nuốt đi.
Đẩy ra cửa phòng chữ Thiên nhất hào, Mộ Dung Hoài nghi ngờ có phải mình đi đến nhầm chỗ không, đã nghĩ kỹ lý do thoái thác lúc nãy lập tức toàn bộ ném ra ngoài chín tầng mây.
Nữ tử đứng bên cửa sổ toàn thân bạch y, đơn giản lưu loát, lại làm cho người ta có một loại cảm giác hoàn toàn mới mẻ, nàng cứ đứng thẳng như vậy, giống như một tiên tử lỡ rơi xuống phàm trần.
Nghe được tiếng cửa mở, Yến Vũ Nhi quay lại, nhìn thấy là Mộ Dung Hoài, khóe môi khẽ cong lên.
"Mộ Dung công tử, đã làm phiền rồi, trong lúc bận rộn đã thu xếp công việc bớt chút thì giờ để gặp, tiểu nữ tử cảm kích vạn phần!"
Mộ Dung Hoài bỗng nhiên cười lên: "Yến phu nhân khách khí như vậy, để tại hạ không được tự nhiên, nói thế nào chúng ta cũng cùng hợp tác chung, chẳng lẽ ở trước mặt ta, còn cần thiết che giấu sao?"
Hắn tận mắt nhìn thấy qua các loại phương thức che giấu thân phận của nàng, nam trang, giả làm nha hoàn, hôm nay lại là bình thường, chẳng qua cái mũ che mặt màu đen đội trên đầu có chút chướng mắt, rất không hợp với một thân không nhiễm khói bụi trần thế của nàng.
"Ha ha, đây không phải là vì để thuận tiện sao?" Yến Vũ Nhi thuận tay gỡ mũ che mặt xuống, đưa cho Liễu Nhứ ở một bên.
Nếu như nói trước tiên là kinh thán, hiện tại biểu cảm trên mặt Mộ Dung Hoài chính là kinh hãi.
"Mặt của ngươi…" Hắn không biết nên hỏi thế nào, mới có thể không mạo phạm giai nhân.
"Thế nào? Chẳng lẽ cũng giống như thường ngày, Mộ Dung công tử mới cảm thấy thuận mắt sao?" Yến Vũ Nhi thấy hắn cũng như thế, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
"Không phải không phải," Mộ Dung Hoài có chút lúng túng, muốn che giấu đi, vừa đúng lúc này tiểu nhị đi vào dâng trà, không đợi tiểu nhị bắt tay vào làm, hắn thuận tay cầm bình trà lên rót đầy ly trà trước mặt mình, bưng lên ngửa đầu uống cạn.
"Ôi chao, ngươi chậm một chút…" Yến Vũ Nhi muốn khuyên, còn chưa dứt lời thì đã nghe thấy một trận tiếng ho khan, Mộ Dung Hoài bị phỏng không nhẹ, khuôn mặt tuấn tú đều đỏ ửng.
Tiểu nhị đứng ở bên cạnh nhìn lão bản luôn luôn trấn định tự nhiên của bọn họ đột nhiên lại như thế, có một loại kích động hóa đá, đây thật là quá kinh người rồi.
Chờ hắn ta lấy lại tinh thần mới ý thức được hành động của mình không ổn, vội vàng cúi đầu làm người trong suốt, giảm bớt cảm giác về sự tồn tại của chính mình.
Mộ Dung Hoài ho khan một hồi lâu, cuối cùng là bình phục lại, vừa nhìn thấy tiểu nhị còn đứng thẳng đếm đầu ngón chân, không vui nói: "Còn không đi xuống tiếp đón khách nhân?"
Thế này tiểu nhị mới nhớ tới mình không nên ở chỗ này, vội vàng đi ra ngoài.
Mộ Dung Hoài ngượng ngùng ngẩng đầu lên, tận lực để cho mình thoải mái mặt đối mặt với Yến Vũ Nhi, nhưng nàng giống như là một mặt trời nhỏ chiếu sáng lấp lánh, mình không khỏi cũng có chút khẩn trương.
"Để cho ngươi chê cười rồi! Ha ha, ngươi nói ngươi muốn tới cũng không lên tiếng gọi, còn lập tức thay đổi nhiều như vậy, muốn ta thích ứng thế nào được chứ?" Giọng điệu của hắn giống như hai lão bằng hữu quen biết lâu năm, cách thức nói chuyện này mới có thể tạm thời che giấu tâm tình của hắn vào lúc này.
"Lời này của Mộ Dung công tử rất kỳ lạ, ta chỉ là một phụ nhân trong hậu viện, ra ngoài xuất đầu lộ diện vốn cũng không thích hợp, chẳng lẽ còn phải chuyển cho ngươi một bái thiếp trước, khiến cho tất cả người của tửu lâu cũng biết ta muốn tới sao?" Yến Vũ Nhi đáp lại một cách mỉa mai.
"......" Mộ Dung Hoài lại nói không ra lời ở trước mặt nàng lần nữa, hắn phát hiện, nữ nhân này luôn có bản lãnh khiến hắn không mở miệng được, chuyện chia lợi nhuận lần trước cũng thế, tại sao mình lại gặp được một khắc tinh như vậy chứ?
"Được rồi, ta nói giỡn thôi, Mộ Dung công tử chớ để trong lòng." Vẻ mặt Yến Vũ Nhi vội vàng thu hồi vui đùa, chớ đắc tội với người lại, hôm nay nàng còn chưa nói tới chuyện chính đâu. "Hôm nay ta tới tìm ngươi, là muốn xin ngươi hỗ trợ một chuyện vô cùng trọng yếu, không biết công tử có cho người cùng hợp tác chung là một chút xíu mặt mũi không?"
"Phu nhân xin chỉ giáo!" Mộ Dung Hoài cũng muốn nghe nàng muốn nói cái gì một chút, giọng nói hết sức khiêm nhường.
Yến Vũ Nhi sắp xếp lời nói ở trong lòng một chút, sau đó mới nói: "Mộ Dung công tử phong lưu tuấn lãng, tuổi trẻ tài cao, lại có núi dựa lớn là Mộ Dung gia, chắc hẳn ở trong Kinh Thành người ngưỡng mộ công tử nhất định là giống như cá diếc sang sông!"
cá diếc sang sông: ở đây chỉ có nhiều người theo đuổi
Mộ Dung Hoài không ngờ nàng sẽ nói chuyện này, khóe mắt hơi nhếch lên, trong đôi mắt đào hoa sáng rỡ lấp lánh.
"Chẳng lẽ phu nhân đối với tại hạ là?" Hắn cố ý không nói hết, ý vị sâu xa nhìn Yến Vũ Nhi.
"Đừng nghĩ nhiều, ta là muốn nói nếu công tử có rất nhiều hồng phấn tri kỷ, vì sao không xem xét chọn cho mình một người vừa ý, mà phải nghe theo sự an bài của phụ mẫu trong nhà, vội vàng quyết định hôn sự của mình? Công tử không cảm thấy như vậy rất có lỗi với chính mình sao?" Yến Vũ Nhi thổi phồng hắn lên thật cao, hi vọng lát nữa hắn không cần khiến mình quá khó xử.
Lúc trước Ngô Thiên Thiên từng nói qua, nàng hoàn toàn chưa từng gặp qua Mộ Dung Hoài, cho nên nàng kết luận, Mộ Dung Hoài cũng không có tình cảm gì với Ngô Thiên Thiên, chỉ là bởi vì lệnh của phụ mẫu lời của mối mai, mới không có phản đối cửa hôn sự này.
Mộ Dung Hoài nghe xong lời của nàng, trong chốc lát ánh mắt trở nên đen tối không rõ. Hắn trầm tư chốc lát, ngẩng đầu lên nhìn về phía Yến Vũ Nhi: "Theo phu nhân, ta phải tìm dạng nữ tử nào mới coi là không có lỗi với chính mình đây?"
"Đương nhiên là phải tìm một người tâm đầu ý hợp, suy nghĩ một chút xem, phu thê công tử tình thâm, lại sinh thêm mấy hài tử khả ái, đến lúc đó cả nhà vui vẻ hòa thuận, chẳng phải là hạnh phúc hơn mù cưới điếc gả bây giờ sao?"
"Phu nhân nói rất có đạo lý, tại hạ rất bội phục. Như vậy phu nhân, chính ngươi cũng tâm đầu ý hợp phu thê ân ái với Dụ Vương sao?" Câu hỏi của hắn có chút sắc bén, ánh mắt Yến Vũ Nhi buồn bã, rũ mắt xuống.
"Công tử cần gì phải chế nhạo ta, mọi người đều biết, ta không thể tự do lựa chọn thân phận. Bất quá ta cũng không cam lòng, thân phận trước mắt chỉ là tạm thời, một ngày nào đó sau này, ta sẽ rời đi Dụ Vương phủ, sống một cuộc sống thật sự thuộc về mình!"
Ánh mắt của nàng kiên định như vậy, trong lòng Mộ Dung Hoài như bị cái chùy lớn đánh một cái, tư tưởng của nữ tử này thật sự là kinh thế hãi tục, hắn lại một lần cảm giác được mình tìm nàng hợp tác là chính xác.
Yến Vũ Nhi thấy tình hình không sai biệt lắm, nhanh chóng thử nói về nội dung chính.
"Mộ Dung công tử, sắp đính hôn với công tử là tiểu thư Ngô gia, công tử cảm thấy như thế nào? Thích nàng không?"
"Phu nhân hỏi như vậy, chẳng lẽ biết tiểu thư Ngô gia?" Mộ Dung Hoài đã đoán được nàng muốn nói gì, không nóng nảy, chậm rãi hỏi.
Nói thừa, không biết thì ta cằn nhằn với ngươi một hồi lâu làm gì? Trong nội tâm người nào đó trợn mắt khinh thường.
"Đúng vậy, ta thật may mắn mới quen biết tiểu thư Ngô gia, lại quen biết với Mộ Dung công tử, vì vậy liền muốn làm một người truyền lời, hi vọng công tử hiểu!"
"Ngô tiểu thư không muốn thành thân với ta?" Thật ra Mộ Dung Hoài vẫn có chút kinh ngạc, một tòa kim Sơn chiếu sáng lấp lánh như Mộ Dung gia, vẫn còn có người không muốn, hắn cũng không quên lúc trước Ngô thị nịnh bợ mình như thế nào, rõ ràng đã sớm coi hắn là nữ tế của chất nữ mình rồi.
Chẳng qua là không ngờ tới, bản thân người ta hoàn toàn không để hắn ở trong lòng!
"Ha ha, cũng không phải là không muốn, chẳng qua là tiểu thư Ngô gia hi vọng công tử có thể tìm một người chân tâm thật ý sống cả đời, chính nàng cũng như vậy." Đây mới là một câu mấu chốt nhất.
"Nếu như ta không đáp ứng thì sao?" Mộ Dung Hoài vốn chống đối việc hôn sự này, nhưng bởi vì lời nói của Yến Vũ Nhi, hắn chợt cảm thấy cứ kết thúc như vậy dường như thật không chút thú vị.
Mộ Dung Hoài hắn, há có thể bị hai nữ nhân này đùa bỡn trong lòng bàn tay, hắn cũng không ngại tiêu phí một chút thời gian với các nàng.