Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc Hắc

chương 72: thích ăn đòn!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Preiya

Yến Vũ Nhi mặt đỏ tới mang tai đứng ở chỗ đó, một lúc lâu sau mới ý thức được phi lễ chớ nhìn, hậu tri hậu giác che lại hai mắt.

Trời ạ, sắp bị đau mắt hột rồi! Đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy thân thể của nam nhân này, tuy là dáng người của hắn rất đẹp, một chút thịt dư cũng không có, thế nhưng đường cong hoàn mỹ không có lúc nào là không làm cho người ta phạm tội.

Lý Thư cố ý khuấy nước vang lên tiếng ào ào, một trận bọt nước bắn vào trên người Yến Vũ Nhi, âm thanh miễn cưỡng nói: "Như thế nào? Dáng người của vi phu cũng tạm đi!"

Yến Vũ Nhi đen mặt, cái tên khốn kiếp này, thích ăn đòn!

Hắn là đồ điên à, phơi bày thân thể của mình ở trước mặt người khác, không cảm thấy thẹn thùng một chút nào sao? Hừ, có lẽ hắn đã như vậy ở trước mặt của rất nhiều nữ nhân, chẳng qua là, nàng cũng không thích nhìn thân hình của hắn, nhất định chính là khinh thường hai mắt của mình, hơn nữa, thậm chí nàng mới vừa nhìn thấy hắn…

Mắc cỡ chết người nhé! Kiếp trước kiếp này ở chung một chỗ, các nàng đều chưa từng tận mắt nhìn thấy tình cảnh hoa lệ như vậy, trái tim đập bùm bùm giống như có người đang đánh trống ở bên trong, đứng ở chỗ đó tiến cũng không được mà lui cũng không xong.

"Vũ Nhi, sao còn chưa tới chà lưng cho vi phu?" Lý Thư ngâm mình trong nước nóng, tiếng nói miễn cưỡng lộ ra hấp dẫn, mê hoặc lòng người.

"Oh!"

Yến Vũ Nhi nghĩ nàng nhất định là bị đầu độc rồi, ngoan ngoãn đi tới bên cạnh thùng tắm, bàn tay nhỏ bé chần chờ đặt lên lưng của hắn, vừa mới chạm đến da thịt hơi thô ráp kia, lập tức bị dọa sợ đến bắn ra, chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác kỳ dị lan khắp toàn thân.

Nàng không dám làm ra một cử động nhỏ nào, Liễu Nhứ còn buộc ở trên người của hắn đấy. Lại hạ quyết tâm lần nữa, nhắm mắt lại bắt đầu chà lưng cho hắn.

Dần dần, Lý Thư hiểu được rằng mình đã tự cho bản thân mình một vấn đề khó khăn, nàng thế này chỗ nào giống như là đang chà lưng chứ, rõ ràng là mềm mại vuốt ve, hắn rõ ràng cảm thấy được một bộ vị trên người mình phát sinh biến hóa.

"A ~ ngươi đây là đang trêu chọc ta sao?" Giọng nói của hắn có một chút khàn khàn, rét lạnh trong mắt lộ ra một tia quang mang nóng rực.

Yến Vũ Nhi cả kinh, vội vàng thu tay lại.

Lý Thư cố hết sức để cho con ngươi lạnh lẽo một chút, âm lượng cũng tăng lên: "Dùng sức đi! Nếu ngươi còn như vậy, bổn vương cũng sẽ không khách khí nữa!"

Yến Vũ Nhi vội vàng làm theo lời hắn nói, dùng sức vừa ấn vừa bóp, Lý Thư nhắm mắt lại, ở trong nước nóng vừa thoải mái hưởng thụ, lại vừa giày vò.

Thật sự là một hành hạ vừa ngọt ngào vừa khổ sở! Hắn chợt trở tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé đang du tẩu trên người hắn của nàng lại, đè nén ra lệnh:

"Được rồi, ngươi đi ra ngoài tìm cho bổn vương xiêm y thêu hoa văn lá trúc chìm."

Yến Vũ Nhi như được đại xá, liền vội vàng đứng lên chạy như bay ra ngoài.

Chạy trốn còn nhanh hơn thỏ! Lý Thư bật cười, một tiếng rào rào, đứng lên từ trong nước, thuận tay lấy khăn tắm trên bình phong xuống lau lau thân thể, tùy ý khoác lên một kiện trung y thật mỏng rồi đi về phía cửa.

Yến Vũ Nhi vừa đúng lúc này đẩy cửa đi vào, một thân thể phái nam cao lớn hiện ra trước mắt, phô diễn ra mỹ nam kế mê hoặc trí mạng.

Mặc dù hắn chỉ mặc trung y, trung y lại nửa mở ra, trên ngực còn nhỏ nước, như vậy vải vóc thật mỏng thấm nước liền dính vào trên người của hắn, thậm chí thấy được màu sắc da thịt của hắn, còn không bằng không mặc gì.

"Ngươi còn chưa mặc xiêm y, cứ đi ra ngoài như vậy còn ra thể thống gì nữa?" Nàng đỏ bừng mặt, rốt cuộc hắn có biết xấu hổ hay không? Hay là đồ điên?

"Phu nhân chờ ở chỗ này, tại sao vi phu có thể để cho ngươi chờ lâu chứ?" Hắn mở hai cánh tay dài ra đứng bất động, cứ như vậy chờ đợi Yến Vũ Nhi.

"Bình tĩnh!" Yến Vũ Nhi không ngừng tự nói với mình, hôm nay không phải là tới chọc giận hắn. Nàng hít sâu vài hơi, đưa ngoại sam màu trắng đang cầm trong tay cho hắn.

Người nào đó lại không chịu đưa tay ra nhận lấy, Yến Vũ Nhi không thể làm gì khác hơn là thành thành thật thật mặc cho hắn.

Hắn cao hơn nàng một cái đầu, Yến Vũ Nhi phải nhón chân lên mới với tới, nhưng thân thể đứng không vững liên tục ngã vào trên người hắn, nàng xin thề là mình không phải cố ý, vội vàng đứng ngay ngắn lại một lần rồi lại một lần nữa.

Thật không dễ dàng mới mặc xong y sam, sửa sang lại đai lưng thật to một hồi, vẫn luôn không buộc được, vô luận như thế nào cũng rộng lùng thùng, nàng nghĩ tới kiếp trước, lúc mình mặc váy rất thích buộc nơ thành con bướm, linh cơ khẽ động, làm đai lưng của hắn thành hình con bươm buớm.

"Vũ Nhi, ngươi sẽ không muốn bổn vương cứ như vậy mà đi ra ngoài đó chứ!" Hình dáng này có bao nhiêu kỳ cục thì có bấy nhiêu kỳ cục, bươm buớm sao? Hợp với đường đường là một nam tử bảy thước như hắn sao, đi ra ngoài còn không bị người khác cười nhạo đến chết à!

"Không thích thì thôi!" Yến Vũ Nhi nhìn sắc mặt hắn đen đi, nhanh chóng rút ra buộc lại lần nữa, Lý Thư dứt khoát đẩy tay của nàng ra, tự mình động thủ.

"Nhìn, sau này học theo một chút!" Sau khi hắn chuẩn bị xong, không quên dặn dò Yến Vũ Nhi một câu.

Cái gì? Còn có sau này? Trong lòng Yến Vũ Nhi trầm xuống.

Giống như là đang đánh trận, cuối cùng cũng mặc xong rồi. Yến Vũ Nhi thở phào nhẹ nhõm, mong đợi nhìn Lý Thư, mở miệng nói: "Vương gia, chuyện ngài đáp ứng ta…"

Lý Thư mờ mịt nhìn nàng một cái, hoàn toàn không biết nàng đang nói cái gì.

Yến Vũ Nhi rốt cuộc có chút không nhịn được nữa, nếu như người này dám giả bộ với nàng, lão nương cũng không phải là dễ chọc!

"Ta đáp ứng ngươi chuyện gì?" Quả nhiên, nam nhân rất đáng ăn đòn này ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn nàng.

"Họ Lý kia, ngươi đừng cậy vào chính mình là Vương gia chó má gì đó, thì có thể nói mà không làm!" Yến Vũ Nhi hoàn toàn nổi giận, thế nhưng hắn lại quên mất không còn chút nào, thua thiệt nàng, mới sáng sớm hôm nay đã bán đứng nhan sắc hầu hạ hắn lâu như vậy. "Ngươi nói, ngươi sẽ tìm người giúp ta, đến bây giờ đã lâu như vậy, người đâu?"

Hai tay Yến Vũ Nhi chống nạnh, sự chịu đựng của nàng đã dùng hết rồi, thế nhưng người này lại chết cũng không thừa nhận, chết tiệt!

"Oh, ngươi nói sự việc kia à!" Thân thể Lý Thư hơi tựa vào trong ghế, dựa vào rất thoải mái, miễn cưỡng nói: "Nhưng là, bổn vương nhớ không lầm, điều kiện tiên quyết là ngươi phải vẽ một bức tranh giống như vậy cho bổn vương, ngươi hoàn thành sao?"

Yến Vũ Nhi đỏ mặt đến cả cái cổ, lúc đó thiếu chút nữa đã bị hắn trực tiếp ăn vào trong bụng, làm sao còn nhớ được bức tranh chứ? Hôm nay nghĩ đến, quả thật là có một chút đuối lý, mắng hắn là vương bát, đây vốn là chuyện có tính cực kỳ khiêu chiến, cũng khó trách hắn sẽ tức giận.

Nhưng lúc đó trong lòng nàng có chút giận, rất muốn xoay người không để ý tới hắn. Chẳng qua là, nàng chờ được, nhưng Liễu Nhứ chờ không được, vẫn còn không biết nàng ấy đang chịu khổ ở nơi nào đấy.

"Ngươi đường đường là một Vương gia thì không thể rộng lượng một chút sao?"

Mặc dù Tử Nhi tỷ tỷ tiến cung, nhưng nàng mới đến, như đang bước trên miếng băng mỏng, lời nói có thể có phân lượng gì chứ, hơn nữa cũng không có một người mình có thể tin được. Trừ người nam nhân trước mắt này ra, nàng không biết người nào hết, thế nhưng ngay cả một chút độ lượng hắn cũng không có, nàng còn có thể tìm ai giúp đỡ đây?

Khóe miệng Yến Vũ Nhi nhếch lên, nước mắt như muốn rớt xuống.

"Làm gì bây giờ đây, bổn vương là một người có thù tất báo, hơn nữa nói một không hai. Vũ Nhi thiếu ta cái gì, thì nhất định phải tính toán rõ ràng từng khoản từng khoản một mới được!"

"Vậy ngươi muốn làm thế nào?!" Trong giọng nói của Yến Vũ Nhi mang theo nức nở.

Khóe miệng Lý Thư câu lên một nụ cười mỉm, cợt nhã nâng cằm của nàng lên, vuốt ve đôi môi anh đào của nàng: "Ngày hôm qua vẫn còn chưa nếm thử hết đâu, ngươi lại sát phong cảnh như vậy, hại ta tối hôm qua không còn một chút hăng hái nào, ngươi phải bù lại cho bổn vương."

"Hả?" Yến Vũ Nhi ngu ngơ, thật sự chẳng lẽ giống như Lộng Nguyệt nói thế kia sao, Vương gia trở lại liền tức giận đến mức nằm ngủ luôn, ngay cả chỗ của Hồ Mi Nhi cũng không đi tới, sẽ không thật sự là bản thân mình làm hại đó chứ.

"Vương gia ngài là đại nhân thì không nên tính toán với tiểu nhân đi, con người của ta thích sạch sẽ, mới có thể phản ứng mãnh liệt như vậy. Nhưng mà, ta cũng không nói sai nha, chúng ta liền huề nhau đi!" Yến Vũ Nhi đang có một chút tính toán nhỏ.

"Vậy cũng không được, có câu nói cởi chuông phải do người buộc chuông, chuyện này là do ngươi gây ra, đương nhiên phải để cho ngươi tới giải quyết." Lý Thư nói xong, một tay ôm lấy eo của nàng, trong lòng Yến Vũ Nhi kháng cự, nhưng hắn nói cũng không phải là không có lý, nếu như bởi vì tính thích sạch sẽ của mình lại khiến cho đường đường là một nam tử hán mất đi quyền lợi làm nam nhân, nàng liền vạn kiếp bất phục.

Hơi thở nam tính dần dần đến gần, Yến Vũ Nhi đà điểu nhắm mắt lại, coi như bị con kiến bò lên đi. Nàng vừa nghĩ như vậy, trên môi liền truyền đến xúc cảm ấm nóng, có chút quen thuộc, cũng đúng lúc này trên môi một vòng quyến luyến, tiếp đó cạy hàm răng của nàng ra tiến quân thần tốc, làm càn lật khuấy ở trong lãnh địa của nàng.

Yến Vũ Nhi lúc mới bắt đầu còn ôm tâm tính thấy chết không sờn, dần dần trái tim có chút không thể khống chế đập bùm bùm, giống như tiếng trống trận không ngừng đánh vang dội, càng lúc càng nhanh càng ngày càng gấp gáp, đến cuối cùng đầu óc trống rỗng, thân thể cũng dần dần có chút không chống đỡ nổi, chỉ có thể suy yếu tựa vào trong ngực của tên nam nhân nào đó.

Lý Thư cảm giác được trên người biến hóa, lại càng dùng sức ôm lấy nàng thật chặt, lúc nãy ở trong tịnh phòng, hắn đã muốn làm như vậy, hắn nhẫn nhịn lần nữa, bởi vì nàng nhất định sẽ nhảy ra, lấy ước pháp tam chương mà bọn họ đã ký ra để nói chuyện.

Chẳng qua, giờ phút này thu chút lợi tức vẫn có thể đi. Hai mắt hắn híp lại, dưới ánh sáng mông lung lờ mờ nhìn thấy vẻ mặt mê ly của nàng, đôi môi tràn ra tiếng yêu kiều nhàn nhạt, hắn giống như là chiến sĩ được khích lệ vậy, bàn tay bắt đầu du tẩu ở trên người nàng.

"Không thể!" Bàn tay nhỏ bé của Yến Vũ Nhi ngăn lại hành động muốn tiến thêm một bước của hắn, yếu ớt phản kháng, "Chúng ta ước pháp tam chương…"

Nàng thừa dịp còn có một tia kiên định, thật sự là không muốn giao thân cho một người mình vừa không thích lại vừa lạm tình.

Nhưng sau khi cảm giác được, quả nhiên nàng lấy ra đòn sát thủ này, Lý Thư không thể làm gì khác hơn là hậm hực thu tay lại, hung hăng mổ môi nàng một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vật nhỏ, một ngày nào đó ngươi sẽ đến cầu xin ta!"

Yến Vũ Nhi thoát khỏi ngực hắn, vuốt ngực một cái, tận lực để cho trái tim bình phục lại, Lý Thư cũng nhắm mắt lại điều chỉnh tâm tình kích động của mình, hắn đường đường là nam tử hán, không muốn ép buộc nàng.

"Vương gia, Lý Dịch đã trở về!" Lộng Nguyệt ở bên ngoài bẩm báo.

Lý Thư mở mắt ra, liếc mắt nhìn Yến Vũ Nhi một cái, hướng về phía bên ngoài, phân phó: "Cho hắn vào đi!".

Yến Vũ Nhi nghe được có người tới, vội vàng sửa sang lại y phục, nàng cũng không thể mất thể diện trước mặt hạ nhân lần nữa.

"Vương gia, nô tài dẫn người đến rồi!" Lý Dịch cung kính cúi đầu, cũng không nhìn thấy Yến Vũ Nhi ở bên trong.

"Ngươi mang phu nhân ra ngoài nhìn xem một chút!" Lý Thư nhàn nhạt phân phó.

Trong lòng Yến Vũ Nhi chợt vui mừng, người nào lại muốn để cho nàng gặp mặt? Sẽ không là nàng ấy đi!

Đi theo Lý Dịch vào trong sân, Yến Vũ Nhi không thể tin vào hai mắt của mình, xoa nhẹ lại dụi dụi, rốt cuộc nhìn thấy bóng dáng kia chạy như bay về phía mình.

"Công chúa!" Liễu Nhứ nhào vào trong ngực Yến Vũ Nhi, ôm lấy nàng thật chặt, ô ô khóc lên.

"Liễu Nhứ, thật sự là ngươi sao?" Yến Vũ Nhi đẩy nàng ra, cẩn thận nhìn lại một lần, sau đó lại ôm chặt lấy nàng, "Thật tốt quá, thật sự là quá tốt!"

Hai người khóc lại cười, cười lại khóc, chỉ có bọn họ mới hiểu được chua xót cực nhọc của đoạn đường này. Hiện giờ chủ tớ hai người còn có thể gặp lại lần nữa, với người khác, có thể là không đáng giá nhắc tới, với bọn họ mà nói, giống như là một cọng cỏ cứu mạng.

Lý Thư đứng ở dưới mái hiên, lẳng lặng nhìn hai người ôm nhau khóc nức nở, trong lòng mềm nhũn. Đời này, dường như hắn chưa từng trải qua tình cảm như vậy.

Yến Vũ Nhi kích động xong, quay đầu lại nhìn thấy Lý Thư vẫn đang nhìn mình cười cười, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.

Thì ra là hắn không có quên, nàng trách lầm hắn.

"Đa tạ Vương gia!" Nàng không phải tiểu nhân biết ơn không biết báo đáp.

"Ha ha, bây giờ biết cảm ơn, mới vừa rồi là người nào to gan lớn mật, muốn tới tính sổ với bổn vương hả?" Khóe miệng Lý Thư nhếch lên, giễu cợt nói.

Yến Vũ Nhi biết là hắn cố ý, cũng không thèm để ý tới, hơi phúc thân thi lễ với hắn, lôi kéo Liễu Nhứ liền rời khỏi viện Phi Vân.

"Đi thông báo với Vu tổng quản một tiếng, điều Liễu Nhứ này đến viện Lục Vu làm nha hoàn." Hiện giờ Liễu Nhứ là nô tài của vương phủ rồi, nhất định phải cho nàng một thân phận mới.

Sướng Xuân Viên

Hồ Mi Nhi nhìn rương hòm lớn nhỏ được bày ra ở trong phòng, ánh mắt cười thành một đường nhỏ.

"Phu nhân, hiện giờ quả nhiên là nước lên thì thuyền lên, trước kia đã nhìn thấy qua nhiều thứ tốt như vậy, bây giờ phu nhân ta thành người nổi bật nhất rồi!" Trong đôi mắt của nha hoàn này tỏa sáng như ánh sao.

"Đúng vậy, các ngươi hãy hầu hạ thật tốt, đến lúc đó không thiếu được chỗ tốt cho các ngươi!" Hồ Mi Nhi quyến rũ cười một tiếng với nha hoàn.

Hôm qua nhận thân, mặc dù lão phu nhân đối xử với mình không hiền hậu, thế nhưng, nàng là ai chứ, có thể không hiểu sao? Đây chẳng qua là lão phu nhân gõ nàng một cái, phòng ngừa nàng không ước chừng rõ phân lượng của mình, nàng không phải là người hồ đồ.

"Đi, Vương gia ban thưởng cho nhiều như vậy, chúng ta thế nào cũng phải đi tạ ơn nha!" Hồ Mi Nhi đứng lên, để nha hoàn chăm chút tỉ mỉ ăn mặc trang điểm cho nàng một phen, dẫn theo bốn năm nha hoàn chậm rãi phóng khoáng đi ra cửa.

Dọc theo đường đi, hạ nhân nhìn thấy Hồ Mi Nhi, không khỏi cẩn thận lấy lòng, Hồ Mi Nhi cũng không làm bộ làm tịch, thấy người nào cũng là một khuôn mặt tươi cười đối đãi, tâm tình hết sức thoải mái.

"Nhìn xem, làm người thì phải làm người bề trên thế này!" Hồ Mi Nhi nghĩ, nếu không phải do xuất thân của mình, sợ là ngay cả vị trí Vương phi nàng cũng ngồi lên được, nếu là như vậy, lão phu nhân còn dám bày sắc mặt cho nàng nhìn sao?

Nghĩ tới đây, hai mắt Hồ Mi Nhi tối sầm lại.

"Phu nhân, phía trước không phải là Yến phu nhân sao?" Theo hướng ngón tay nha hoàn chỉ, Hồ Mi Nhi cũng nhìn thấy, trên hành lang phía trước nữ tử mặc xiêm y màu lam, không phải Yến Vũ Nhi thì còn có ai?

"Yến tỷ tỷ, đây là đi từ đâu tới đây vậy?" Hồ Mi Nhi rất nhanh đi tới trước mặt Yến Vũ Nhi, nhìn thấy tay nàng đang lôi kéo tay của một nha hoàn, có chút kinh ngạc.

Chỉ là nàng thông minh không có hỏi nhiều, bày ra một khuôn mặt tươi cười nhìn Yến Vũ Nhi.

"Hồ phu nhân à, thật sự là khéo, ngươi đây là muốn đi đâu à?" Trong lòng Yến Vũ Nhi đang vui vẻ, đối đãi với Hồ Mi Nhi cũng là vẻ mặt ôn hòa.

Hồ Mi Nhi cảm thấy thần thái sáng láng của nàng che lấp đi khuôn mặt xấu xí kia, rất là không thoải mái. "Hôm nay muội muội được ban thưởng một vài thứ, đây không phải là đang muốn đi tạ ơn sao? Yến tỷ tỷ, chỗ của ta có không ít chất liệu tốt, đến lúc đó đưa tỷ tỷ hai cuộn may xiêm y nha!"

Hai người lại hàn huyên mấy câu, sau đó đều tự mỗi người đi một ngả. Đi tới bên ngoài viện Phi Vân, đúng lúc có một bà tử đang làm việc ở đó, Hồ Mi Nhi kéo bà tử đó qua hỏi: "Yến phu nhân mới vừa rồi là từ viện Phi Vân đi ra sao?"

Sau khi nghe được bà tử này trả lời, Hồ Mi Nhi nhìn phương hướng Yến Vũ Nhi rời đi, trong mắt dần dần lộ ra một cỗ quang mang khác thường. Yến Vũ Nhi, khuôn mặt ngươi hiện giờ cũng đã bị hủy rồi, nhưng vẫn ngày ngày lắc lư trong viện Phi Vân, rốt cuộc tại sao ngươi lại kiêu ngạo như vậy?

"Công chúa, ánh mắt của Hồ phu nhân đó…" Liễu Nhứ nhớ tới Hồ Mi Nhi mới vừa gặp phải, liền một trận không thoải mái. Ánh mắt của nàng ta không thể nói rõ là sắc bén, thậm chí là ôn hòa lấy lòng, thế nhưng lại làm cho nàng cực kỳ không thoải mái.

"Trong phủ này, mỗi người đều không phải là hiền lành!" Yến Vũ Nhi thản nhiên cười cười, nàng cũng chưa từng mong đợi điều gì, trong đại trạch viện sâu như vậy sẽ có người bình thường gì đó sao.

Giống như Liễu Tưởng Dung kia, rõ ràng là dùng vẻ mặt ôn hoà đối đãi với nàng, trên thực tế lại thình lình phun ra một vài lời bỏ đá xuống giếng, ngươi vẫn không thể bắt lỗi của nàng ta.

"Đúng vậy, công chúa, từ nay về sau chúng ta phải cẩn thận một chút mới là chính xác!" Liễu Nhứ tràn đầy đồng cảm, trước đó ở Hiên vương phủ, không phải là không thận trọng. Nàng ở trong phủ mới có mấy ngày, nhưng lại giống như là sống một ngày bằng một năm, ở trong một vương phủ, cũng gian nan hơn lúc nàng ở trong hoàng cung trước kia.

Không quyền không thế, sẽ phải khiêm tốn làm người, đây là tổng kết của nàng mấy ngày nay.

Lộng Ngọc đi ở phía sau, nhìn Yến Vũ Nhi cùng Liễu Nhứ thân thiết giống như là người một nhà, trong mắt đều là hâm mộ. Lúc nào thì, nàng cũng có thể thân cận như vậy với chủ tử đây?

Hồ Mi Nhi đi tới viện Phi Vân, nhận được một câu nói lạnh lẽo như băng: "Hồ phu nhân, Vương gia đã đi ra ngoài!"

Nàng trợn tròn mắt, lúc nãy nữ nhân kia mới rời khỏi, làm sao Vương gia có thể nhanh ra cửa như vậy? Ngài ấy đây là đang qua loa có lệ với nàng sao? "Lý Dịch, hôm nay ta tới tạ ơn, nếu như Vương gia trở lại, kính xin ngươi thay ta truyền lại một tiếng. Để cho ta gặp mặt nói tiếng cảm ơn."

"Được, nô tài ghi nhớ!" Lý Dịch hồi đáp, sai người khép đại môn viện Phi Vân lại, Hồ Mi Nhi nhìn đại môn chậm rãi khép lại, trong lòng càng ngày càng không có cảm giác gì.

Liễu Tưởng Dung đi tới Sướng Xuân Viên, nhìn thấy chính là vẻ mặt chán nản của Hồ Mi Nhi đang nằm ở trên tháp mỹ nhân, kỳ quái hỏi: "Ô kìa, Hồ muội muội đây là thế nào? Ai chọc Hồ phu nhân chúng ta mất hứng vậy?"

Những lời phía sau này là hỏi bọn nha hoàn, trong giọng nói tràn đầy không vui.

"Liễu phu nhân, hôm nay phu nhân chúng ta đi tạ ơn Vương gia ban thưởng, nhưng không được vào cửa, phu nhân đang thương tâm đó."

"Là chuyện này à!" Liễu Tưởng Dung vỗ vỗ bả vai Hồ Mi Nhi: "Vương gia ngài ấy cả ngày không có ở trong phủ, ngươi cũng không phải không biết. Phải nghĩ thoáng một chút, hôm nay không gặp được, ngày mai lại đi cũng giống nhau thôi."

"Không phải vậy," Hồ Mi Nhi nghẹn ngào, "Ta rõ ràng nhìn thấy Yến Vũ Nhi chân trước mới vừa ra khỏi viện Phi Vân, thế nào ta chân sau đi vào, Vương gia liền đi ra ngoài? Chẳng lẽ ngay cả nữ nhân xấu xí kia ta cũng không bằng?"

Nàng càng nói càng tức giận, nước mắt giống như chuỗi châu ngọc bị đứt.

Lại có chuyện như thế? Liễu Tưởng Dung cũng lắp bắp kinh hãi. Ngày thường Yến Vũ Nhi xấu xí đã là chuyện ai ai cũng biết, nhưng Vương gia không chỉ phong nàng là phu nhân, còn thường xuyên gia tăng sự coi trọng với nàng. Không phải nghe nói là mấy ngày trước cãi nhau sao? Thế nào hôm nay còn đi tới viện Phi Vân chứ?

Nghĩ tới mình nhiều lần đi qua, cho tới bây giờ vẫn chưa từng đi vào, tay Liễu Tưởng Dung liền nắm thành quả đấm, móng tay khảm thật sâu vào trong thịt, nhưng nàng lại không cảm thấy đau đớn chút nào.

"Liễu tỷ tỷ, tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, nhất định phải nghĩ ra cách. Nếu không, không chỉ là ta, chính là tỷ tỷ cũng không có ngày xuất đầu lộ diện!" Hồ Mi Nhi đau khổ kể lể, lôi kéo ống tay áo của Liễu Tưởng Dung thật chặt. Nhìn thấy nàng ta nặng nề gật đầu một cái, Hồ Mi Nhi mới lộ ra vẻ tươi cười.

"Được rồi, kìm nén như vậy càng không phải là biện pháp, hai tỷ muội chúng ta ra ngoài đi dạo một chút, ai hiếm lạ mình cũng kém tự chúng ta hiếm lạ mình."

Hồ Mi Nhi thế này mới đứng dậy, hai người cùng đi ra ngoài viện, lại nhìn thấy được bóng dáng của một người không muốn nhìn thấy.

Truyện Chữ Hay