Editor: Preiya
Mới ăn vài miếng, hắn liền không ăn nữa. Yến Vũ Nhi cầu còn không được, vội vàng để bát đũa xuống. Dày vò lâu như vậy, nàng cũng đói bụng đó, nàng phải vội vàng trở về viện của mình, nếu không ngay cả đồ ăn sáng cũng không kịp ăn nữa.
"Nhiều món ăn như vậy, bỏ đi thì rất đáng tiếc, ngươi ăn đi!" Hắn tựa vào đầu giường, nhàn nhạt nói.
Khóe mắt Yến Vũ Nhi co rút càng lợi hại hơn, hắn đây là muốn mình ăn canh thừa đồ ăn thừa còn lại của hắn? A a a, nàng thật muốn thăm hỏi mười tám đời tổ tông của hắn!
Tiếp xúc đến ánh mắt giết người, trên mặt Lý Thư vẫn bình thản không dao động như cũ, nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, nói: "Đúng rồi, hiện tại phòng bếp có lẽ không có cái gì đâu."
Hắn hảo tâm nhắc nhở, quy định trong vương phủ, qua giờ cơm cũng không cung cấp đồ ăn nữa, canh giờ này, đoán chừng ngay cả món súp cũng không còn.
Yến Vũ Nhi hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, trong bụng trống không càng kêu càng to, khí thế như chẻ tre, nàng vô cùng không tình nguyện ngồi xuống bên cạnh bàn.
Một trận mùi thơm thức ăn mê người xông vào mũi, làm cho người ta rất muốn ăn. Quên đi, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, có ăn dù sao vẫn hơn không có ăn, nàng sẽ không ngu ngốc để đói bụng.
Nàng đầu tiên nhắm ngay vào cái dĩa sủi cảo thủy tinh phú quý, xuyên thấu qua lớp vỏ trong suốt bên ngoài, có thể thấy được nhân bên trong, từng cái một xinh xắn linh lung, nàng khẽ cắn nhẹ một ngụm nhỏ, vào miệng hương thơm nồng nàng, vô cùng trơn nhẵn, còn mang theo một mùi thơm của hoa mẫu đơn. Khó trách được gọi là sủi cảo phú quý, hoa mẫu đơn tượng trưng phú quý, xứng đáng với danh hào tao nhã này.
Nàng lần lượt nếm một lần từng món ăn, càng ăn càng ngon, không khỏi có chút hưng phấn, lúc thì như gió táp mưa rào, gió cuốn mây tan, lúc thì nhắm mắt lại thưởng thức tỉ mỉ, dần dần cảm thấy bụng có chút không chịu được, mới không tình nguyện ngừng đũa.
Vuốt ve cái bụng tròn tròn, nàng thỏa mãn ợ một tiếng, lại nghe thấy một tiếng cười khẽ truyền đến.
"Không nghĩ tới, công chúa của một nước, lại là tướng ăn thô tục như thế!"
Hắn khinh bỉ đùa cợt khiến Yến Vũ Nhi vô cùng khó chịu, ăn cơm với đồ ăn no đủ rồi, nàng hung tợn nhìn về phía đầu sỏ gây nên, hừ nói:
"Hừ, chỉ có đám nhân tài các ngươi mới không để ý tới nỗi khổ của dân gian, giả vờ làm ra vẻ ưu nhã hưởng thụ thức ăn ngon, nếu con người thật sự đói bụng, liền chính là bộ dáng này của ta, đây mới là bộ dáng chân thật nhất, cái gọi là ưu nhã đó của các ngươi, hoàn toàn không thể lĩnh hội được chỗ tuyệt vời của thức ăn."
"Ha ha, thật sự là như thế sao? Theo bổn vương biết, Thủy Nguyệt Quốc giả vờ tiết kiệm, nhưng đó là bởi vì nhiều năm liên tục đại hạn, Thủy Nguyệt Hoàng đế lại không giỏi việc triều chính, dẫn đến dân chúng Thủy Nguyệt không biết dựa vào đâu, dân chúng sinh oán khắp nơi, mới không thể không giả vờ tiết kiệm, chẳng qua chỉ là mua danh chuộc tiếng, gây ra bao nhiêu ảnh hưởng chứ?"
Yến Vũ Nhi nghe hắn nhắc tới Thủy Nguyệt Quốc, không khỏi thương cảm, trong lòng liền có mâu thuẫn.
"Hừ, Tề Quốc thì tốt sao? Còn không phải là chinh chiến liên tục nhiều năm, thấy thịt béo liền muốn ăn, tạo cho dân chúng bao nhiêu gánh nặng, xa thì không nói, liền nói lần này ngươi bị người đả thương thành như thế, làm sao ngươi lại có thể nói Tề Quốc các ngươi chính là tốt chứ?"
Nói xong, nàng khiêu khích nhìn Lý Thư, mặc dù bản thân nàng chỉ sinh sống một năm ở Thủy Nguyệt Quốc nhưng cũng không có cảm tình sâu đậm, nhưng dù sao đó cũng là nơi nàng sống lại, cũng coi là cố hương thứ hai, đế hậu cùng tỷ tỷ đối xử rất tốt với mình, nghe thấy một người bôi nhọ như thế, trong lòng nàng vẫn có chút không thoải mái.
Nhìn bộ dáng nàng như con nhím nhỏ dựng thẳng gai toàn thân mình lên, Lý Thư bật cười. Về phần có phản ứng lớn như vậy? Hắn nói hoàn toàn là sự thật.
Yến Vũ Nhi giống như đang đánh một quyền vào bông vải mềm mại, chợt cảm thấy không có ý nghĩa, liền chuyển đề tài khác.
"Đúng rồi, Vương gia tôn quý như ngươi, bên người cũng không có một cao thủ bảo vệ sao?"
Lý Thư liếc nhìn nàng một cái, cũng không nói gì, một đôi tròng mắt đen giống như giữa đêm khuya nhiễm lên một tia lạnh lẽo.