Yến Vũ Nhi cảm thấy hít thở có chút không thông, mấy người rời đi, nàng đang cầu mà không được đó, lúc này không khí cũng trong lành không ít.
Chờ đám người vừa ra khỏi cửa, nàng lập tức liều kêu Lý Dịch cùng nha hoàn Lộng Nguyệt hầu hạ sinh hoạt thường ngày của Lý Thư, hỏi kỹ càng tình huống của hắn.
Lý Dịch vẫn luôn đi theo Lý Thư, giờ phút này trên người có chút chật vật, trên mặt cùng trên tay còn có vết máu, xem ra cũng là bị thương.
Nhìn người trên giường không nhúc nhích, trong mắt hắn xẹt qua một tia đau đớn, còn có áy náy.
"Phu nhân, đều là nô tài không tốt, nếu không phải là bởi vì nô tài, Vương gia cũng sẽ không bị thương nặng như vậy!"
Truy cứu trách nhiệm đã không còn trọng yếu, Yến Vũ Nhi hỏi: "Thái y nói thế nào?"
Trong mắt Lý Dịch thoáng qua một tia dị sắc: "Vương gia… chưa bao giờ mời thái y."
Yến Vũ Nhi vô cùng kinh ngạc, ngay cả một thiếp thất bị bệnh hắn cũng mời thái y, mình ngã bệnh lại không mời, đây là đạo lý gì?
Nàng nhìn hắn một lần nữa, lông mày rậm che khuất tròng mắt, vẫn là vẻ cám dỗ không nói ra được, hoặc, mang theo một tia cao thâm thần bí, trong lòng Yến Vũ Nhi chợt thoáng qua một chút cảm giác phức tạp.
Hắn là một người có chuyện xưa!
"Không mời thái y, dù sao vẫn nên mời một đại phu chứ!" Yến Vũ Nhi có chút tức giận, hắn cũng đã như vậy rồi, chẳng lẽ phải chờ chết sao?
"Trước khi Vương gia hôn mê đã phân phó, chuyện này không nên khoa trương, trong phủ chuẩn bị thuốc trị thương, nô tài đã bôi thuốc cho ngài ấy…"
"Hồ đồ!" Yến Vũ Nhi cả giận nói, "Có đám nô tài ăn cơm không làm việc như các ngươi, sớm muộn gì Vương gia của các ngươi sẽ bị các ngươi hại chết!"
Lộng Nguyệt đứng ở một bên nghe được lời của nàng, nước mắt lã chã lăn xuống, Yến Vũ Nhi nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta một cái, không nói gì.
Nàng không để ý tới hai người đó nữa, tự mình vén chăn lên, xem xét tình trạng vết thương.
Trên ngoại bào băng tơ tằm màu trắng, chỗ ngực phải đã bị máu nhiễm đỏ, máu đông lại đã biến thành màu đỏ tím, cởi ngoại bào ra, trung y bên trong dính chặt với da thịt do máu đông lại, nhẹ nhàng kéo xuống, lại có máu chảy ra, làm trung y xung quanh nhiễm một vùng đỏ tươi lớn hơn lúc nãy.
Nàng vội vàng dừng tay, kêu:
"Cầm cây kéo tới đây!"
Lộng Nguyệt rất nhanh tìm được một cây kéo đưa cho nàng, nàng thật cẩn thận cắt bỏ trung y, lộ ra vết thương, một vết sẹo thật dài khoảng chừng hai phân, vết thương rất sâu, da thịt màu đỏ lẫn lộn ra ngoài, rất là làm người khiếp sợ. Nhưng cũng may là, vị trí này cũng không thương hại chỗ quan trọng, hắn chỉ là hôn mê, cũng coi như không quá nặng.
Miệng vết thương đã được phủ một lớp bột thuốc màu vàng, có chỗ đã bị máu ngấm thành khối, Yến Vũ Nhi vội vàng lấy một bình sứ nhỏ từ trong tay áo ra, nhẹ nhàng xoay nút tròn mở thuốc mỡ, bôi trên vết thương.
"Phu nhân, đây là?" Lý Dịch có chút lo lắng nói.
"Yên tâm, hắn sẽ tỉnh lại!" Yến Vũ Nhi nhàn nhạt nói. Thuốc này là tân dược ban ngày lúc Yến Tử Nhi tới đưa cho nàng, chuyên trị bị thương, hiệu quả vô cùng tốt, còn hiệu quả hơn Ngọc Cơ cao trước kia. Chính nàng còn chưa có sử dụng đó, hôm nay sẽ để cho hắn làm con chuột trắng nhỏ thử nghiệm đi.
Triều đại này thế mà lại không thịnh hành băng bó, để cho nàng rất là kỳ quái. Trong phòng không có băng gạc cùng băng dán chuyên dùng, nàng chỉ mấy nha hoàn tìm mấy mảnh vải bông nhỏ xé thành mảnh dài và hẹp, một vòng lại một vòng băng bó cho hắn thật kỹ, sau đó đắp chăn mỏng lên.
"Đi nấu một ít thảo dược thanh nhiệt giải độc, để cho Vương gia uống vào!" Yến Vũ Nhi phân phó Lộng Nguyệt, vết thương sợ nhất chính là sưng đỏ nhiễm trùng, hôm nay vừa vào mùa hè, lại càng dễ bị hơn.
Lộng Nguyệt do dự đi xuống chuẩn bị, Yến Vũ Nhi không an tâm, liền ngồi trông chừng ở đầu giường.
Mãi đến ban đêm, Lý Thư vẫn không tỉnh lại như cũ, Yến Vũ Nhi có chút nản lòng, xem ra phải mời đại phu rồi.
Nàng đứng lên, chuẩn bị gọi người, chợt nghe trên giường truyền tới một tiếng nói rất nhỏ.
"Nước… nước…" Hai mắt Lý Thư nhắm chặt, đôi môi hơi mấp máy, chau mày, dường như rất là khó chịu.