Ngô Thiên Thiên mang theo địch ý, đề phòng quan sát kỹ Yến Vũ Nhi, khi nhìn thấy hai gò má của nàng hiện đầy vết sưng đỏ, khinh thường cong môi cười một tiếng. Một nữ nhân xấu xí như thế, tại sao còn dám tranh giành với ta? Tại sao Thư ca ca sẽ coi trọng nàng?
Nhớ tới lời mấy ngày trước cô mẫu đã nói, nàng liền ngăn chặn hoảng sợ trong lòng. Từ lúc nàng mới vừa biết ghi nhớ, cô mẫu Ngô thị liền thường xuyên nhắc tới bên tai mẫu thân: "Thiên Nhi sinh ra thật là xinh đẹp, sau này lớn lên nhất định là một đại mỹ nhân mà, nếu hai nhà chúng ta có thể thân càng thêm thân thì thật tốt quá!"
Ngô thị có bốn nhi tử, lão đại lão nhị là con ruột của nàng, thân mẫu của lão tứ là Lục di nương, tuy lão tam Lý Thư là ngoại thất sinh ra, nhưng được tiên hoàng phong Vương, thân phận cũng là tôn quý nhất, Ngô Thiên Thiên từ nhỏ liền thích đi theo sau hắn kêu "Thư ca ca".
Ban đầu mẫu thân cũng vô cùng mừng rỡ, song phương ước định chờ sau khi Ngô Thiên Thiên cập kê sẽ làm hôn sự, Ngô Thiên Thiên vẫn luôn đuổi theo Thư ca ca của nàng, chẳng qua chỉ là điều tốt đẹp không tồn tại mãi, trời cao đang mở một cuộc đùa giỡn với nàng.
"Ngươi muốn nói với ta cái gì?" Ngô Thiên Thiên nhìn Yến Vũ Nhi, mặc dù dung mạo bị hao tổn nhưng vẫn là bộ dáng tràn đầy tự tin như cũ, trong lòng liền vô cùng không thoải mái. Trong hậu viện của Lý Thư có nhiều nữ nhân như vậy, nàng cũng không để ý, bởi vì không có một ai, không có một người nào trong các nàng là do chính bản thân hắn mang về. Mà nữ nhân này, không chỉ được hắn coi trọng, nghe nói đặc biệt còn để cho nàng đi vào từ cửa chính. Điều này vốn là đãi ngộ trong tương lai chỉ nàng mới có thể hưởng thụ, hôm nay lại bị nữ nhân xấu xí này đoạt trước, sao nàng có thể không tức giận?
Yến Vũ Nhi lệnh Lộng Ngọc để bộ trà cụ xuống, tự mình rót một ly trà, khẽ mỉm cười, nói với Ngô Thiên Thiên: "Thiên Thiên cô nương, ta biết ngươi có thành kiến với ta, nhưng, ngươi hoàn toàn tìm nhầm đối tượng rồi."
"Hừ, coi như ngươi tự biết rõ mình. Ta cho ngươi biết, cuối cùng Thư ca ca sẽ là người của ta, không chỉ riêng ngươi, còn có đám nữ nhân trong hậu viện này của huynh ấy, ta sẽ đuổi từng cái một đi." Thấy Yến Vũ Nhi bày ra tư thái rất thấp, Ngô Thiên Thiên ngạo mạn liếc nhìn nàng một cái.
Trong lòng Yến Vũ Nhi có chút không thoải mái: "Thiên Thiên cô nương, ta nhìn trên sự đơn thuần không hiểu gì của ngươi, mới muốn nói cho ngươi hiểu. Chẳng qua, sợ là ngươi hiểu sai ý rồi. Nam nhân cao quý như thiên thần trong lòng ngươi, trong mắt ta chỉ là một đống phân chó thối, đừng tưởng rằng ai ai cũng coi hắn như là trân bảo!"
Ngô Thiên Thiên nghe xong, xoạt một cái đứng lên, không thể tin chỉ vào Yến Vũ Nhi: "Ngươi ngươi ngươi… Ngươi lại dám nói Thư ca ca là chó… gì đó…" Nàng căm ghét quay mặt qua một bên, "Làm sao ngươi có thể thô tục như vậy chứ?"
"Ha ha, ta sao? So với ngươi, chẳng qua chỉ là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn mà thôi!" Thấy Ngô Thiên Thiên lại muốn nổi đóa, nàng khoát tay áo một cái nói: "Được rồi, nói thì có lúc cẩn thận có lúc ẩu thả, ta chỉ là muốn nói với ngươi một chuyện, với ta mà nói, Dụ Vương cũng không phải là một món đồ hiếm gì, ngươi thích hắn là chuyện của ngươi, hai chúng ta nước giếng không phạm nước sông, ta chỉ hy vọng được sống thanh tịnh mấy ngày thôi, nếu như ngươi muốn tìm ta uống trà, hoàn toàn uổng phí sức lực." Nàng chỉ chỉ phương hướng hậu viện, "Có tâm tư này, ngươi còn không bằng suy nghĩ một chút xem nên xử lý đám nữ nhân này như thế nào, sau này thật sự có vào cửa, mới có chỗ đứng của ngươi!"
Dù sao Ngô Thiên Thiên tuổi còn nhỏ, Yến Vũ Nhi bày tỏ thái độ như vậy, liền không so đo với lời nói không dễ nghe của nàng nữa, cái miệng nhỏ nhắn trề ra oán giận nói; "Ngươi nói không sai, nhưng, Thư ca ca vẫn luôn đối đãi với ta lạnh nhạt, ta phải làm sao làm mới đúng đây!"
Yến Vũ Nhi nhìn nàng giống như một tiểu nữ sinh, không khác gì nữ sinh trung học cấp hai ở kiếp trước, tâm tư xoay chuyển một cái, ngoắc ngoắc tay với nàng. Ngô Thiên Thiên do dự nhăn nhăn nhó nhó đến gần nàng, nghe nghe, ánh mắt dần dần sáng lên.