editor: preiya
Giọng nói hoàng đế giống như kình lôi san đất, Yến Vũ Nhi hoảng hốt, sợ hoàng đế vì cớ ấy mà trách tội, đôi mắt to hấp hánh ánh lệ, lại sợ khiến người ta không thích, đành nén lại, không dám để chúng lăn xuống, thật sự là vừa thấy đã thương.
Nhưng mà, ai có lòng thương tiếc nàng, cũng chỉ thổn thức âm thầm, rồi đưa mắt sang nhìn nữ quyến khác. Nhóm nữ tử bị “đón tiếp” thế này, cái đạt được không phải hư vinh mà là bị sỉ nhục!
Dù sao cũng là hoàng tộc Thủy Nguyệt, tùy tiện ngắm ai cũng đều là giai nhân mỹ lệ, bọn họ vẫn có nhiều khả năng ôm được mỹ nhân về.
Hồng ma ma đã nói xong, nhưng lại chẳng có ai cho phép bà ta đứng dậy, giờ phút này, chân đã tê cứng vì quỳ lâu. Nghe thấy hoàng đế trách cứ, sắc mặt đại biến, vội vàng dập đầu như giã tỏi: “Hoàng thượng, nô tì thật sự không hề hay biết chuyện này, nô tì cũng chẳng dễ chịu gì, dù gan có lớn như trời cũng không dám trái lời Hoàng thượng!”
Máu tươi trên trán Hồng ma ma sắp đông lại, nhưng sau phen đụng chạm mạnh mẽ này, máu tươi lại tuôn ào ào như nước, càng thêm đau đớn khó nhịn.
Tội nghiệp bà đã luống tuổi, e là cả đời cũng chưa từng dập đầu nhiều như thế.
Yến Vũ Nhi hơi không đành lòng, tuy Hồng bà tử này có phần bợ đỡ, nhưng rốt cuộc vẫn chưa làm khó mình, nàng không phải tiểu nhân chỉ biết bỏ đá xuống giếng.
“Thần nữ cảm tạ lòng thương tiếc của hoàng thượng, nhưng đây là căn bệnh lâu năm của thần nữ, không phải bị ở kinh đô, do vậy không liên can gì tới Hồng ma ma.”
Tuy rằng dung nhan đã bị hủy toàn bộ, nhưng giọng nói Yến Vũ Nhi khá là êm tai, hoàng đế nghe lời nàng nói, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn chút: “Yến Vũ Nhi, ngươi chớ lo lắng. Nếu lão nô tài này dám tiếp đón không chu đáo, trẫm nhất định sẽ cho ngươi một phán xét công bằng!”
Hồng ma ma sợ đến run người, thở mạnh cũng chẳng dám, Yến Vũ Nhi mỉm cười đáp: “Thưa hoàng thượng, lời thần nữ vừa nói tuyệt đối không có ý gian dối, Hồng ma ma chăm sóc tỷ muội chúng thần rất chu đáo, trước đó thần nữ còn tò mò không biết vì sao bà ấy có thể rộng rãi tới vậy, thì ra là nhờ tấm lòng nhân hậu của hoàng thượng, thần nữ vạn phần cảm kích!”
Hoàng đế luôn đề cao lòng bác ái và nhân nghĩa, lời tán dương của Yến Vũ Nhi vừa đúng chỗ sâu trong tư tưởng của hắn, ngay tức khắc thay vẻ mặt phẫn nộ thành thân thiết, nghi ngờ nhìn Yến Tử Nhi nói: “Lệnh muội mang bệnh nhưng cao đồ của thần y như ngươi chẳng lẽ cũng bó tay không cách chữa ư?”
Yến Tử Nhi sớm đoán được câu hỏi này của hoàng đế, tuy rằng không biết Yến Vũ Nhi muốn hát tuồng gì, nhưng nàng vẫn phối hợp theo.
Nàng quỳ xuống đất hành đại lễ với hoàng đế, nói: “Tâu hoàng thượng, bệnh này của xá muội nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Thật ra sư phụ vẫn đang điều thuốc nghiên cứu bệnh tình, nhưng đến nay vẫn chưa tìm được cách trị tận gốc, mỗi lần phát bệnh chỉ đành dùng các vị thuộc khống chế tạm thời, hơn nữa phương Nam không khí ẩm ướt, trái lại còn khá tốt. Lần này đến chốn Bắc, e là thể chất muội ấy không quen khí hậu, lúc đi lại quá vội vàng, nên không kịp mang theo thuốc, do vậy mới mạo phạm thánh thượng, mong ngài thứ tội!”
Vừa nói, hàng nước mắt lại tuôn rơi, nàng vội cúi đầu xuống để che giấu.
Giọng Yến Tử Nhi giống như ngọc rơi vào mâm bạc, rất dụ hoặc, trong đó lại ngập tràn lòng thương với muội muội, càng khiến người ta nao lòng.
Hoàng đế không tự chủ đứng dậy đi về phía nàng, tự tay đỡ nàng dậy, khẽ vỗ vai nàng, bùi ngùi nói: “Tấm lòng yêu thương muội muội của Nhạc Xương công chúa, trẫm đã biết cả rồi. Ngươi yên tâm, trẫm nhất định sẽ sai người trị lành bệnh của nàng, dù ngự y trong cung hết cách, nhưng trong thiên hạ này, chẳng lẽ còn không tìm được ai biết chữa ư?”
Yến Tử Nhi vui mừng quá đỗi, nín khóc mỉm cười: “Thần nữ đa tạ hoàng thượng!”
Trong nụ cười như đỡ được gánh nặng của nàng còn vương vài giọt nước mắt, vô cùng có lực sát thương trong lòng nam nhân. Khoan nhắc tới hoàng đế, chỉ các thần tử trong điện, giờ này có ai liếc mắt nhìn nơi khác? Thậm chí còn có người đang nhét đồ ăn vào miệng nhưng dừng lại nửa đường, bất động giống như bị Tôn Ngộ Không khống chế bằng định thần pháp vậy.