Thị vệ nối đuôi nhau vào, không đợi Tiêu Duệ phân phó đã kéo Trần Chiêu đang quỳ dưới đất lên. Hai thị vệ một trái một phải kiềm chế hắn, đang định mang hắn ra ngoài, Tiêu Duệ chợt giơ tay.
Hắn lại gần, bỗng nhiên rút thanh trường kiếm bên hông một thị vệ ra.
Trần Chiêu biến sắc. Nếu Vương gia muốn lấy mạng hắn ngay chỗ này thì dù cho hắn có người thì cũng không thể sống rời đi được.
Tiêu Duệ căn bản không cho Trần Chiêu cơ hội phản ứng, cầm thanh trường kiếm đâm vào bụng Trần Chiêu. Trường kiếm rút ra mang theo dòng máu chảy ào ạt. Sau đó Tiêu Duệ ý bảo thị vệ một bên, đợi thị vệ kia giơ tay trái Trần Chiêu lên, hắn cầm kiếm vạch mạnh lên mu bàn tay Trần Chiêu.
Trần Chiêu kêu rên hai tiếng, sắc mặt trắng đi trong nháy mắt.
"Dẫn đi đánh!" Tiêu Duệ ném kiếm đi.
Tiêu Duệ về phòng đổi xiêm y mới đến Chính viện nhìn Lâm Thục.
Mặc dù Lâm Thục sớm đoán được hắn sẽ đến, mặc dù đã sắp đến giờ cơm chiều nhưng nàng không muốn hầu hạ Tiêu Duệ ăn nên nàng không kêu hạ nhân chuẩn bị gì, chỉ nghĩ lát nữa đuổi Tiêu Duệ đến ăn ở Tầm Phương viện.
Hai người ngay cả động phòng cũng chưa để nói, Lâm Thục càng không muốn nói cái gì, bầu không khí đè nén cổ quái, khiến Minh Hà vừa dâng trà xong liền sợ đến lui ra lập tức.
Minh Phương thì đứng ở một bên, dù Minh Hà có ra hiệu bằng mắt cho nàng nhiều lần nhưng nàng vẫn không nhúc nhích tí nào.
Bên môi Lâm Thục treo nụ cười nhạt, cũng không nói gì nàng ấy.
Tiêu Duệ nói: "Những ngày qua Vương phi đã cực khổ rồi. Lúc gia không có ở đây, trong nhà có phát sinh chuyện gì không?"
Lâm Thục nói: "Chưa từng."
Tiêu Duệ hỏi tiếp: "Vương phi ở Vương phủ có quen?"
Lâm Thục trả lời: "Quen rồi."
Ý đây là không muốn nói chuyện tiếp.
Cả đời Tiêu Duệ, dù có thích Dư Lộ cũng chưa từng hạ thấp tư thái trước mặt Dư Lộ, huống chi là với Lâm Thục, một người vô tình. Dù có hổ thẹn thì cũng vì Dư Lộ mới có, thái độ nàng như vậy, Tiêu Duệ lập tức đứng lên.
Lâm Thục đứng dậy theo, lại gọi hắn lại, "Vương gia đây là muốn đi Tầm Phương viện dùng cơm tối sao?"
Tiêu Duệ quay đầu thản nhiên nhìn, "Vương phi còn có việc?"
Lâm Thục thoải mái nói: "Không có gì, chỉ là Minh Nguyệt lúc trước theo thiếp ấy, Dư di nương Tầm Phương viện nói quen nàng hầu hạ nên đã kêu người đi, thiếp nói với Vương gia một tiếng."
Trước kia Dư Lộ còn có tâm tư làm mấy việc này, Dư Lộ bây giờ, nàng ấy hận không thể một chút sai cũng không có, phục vụ bản thân thư thư thái thái mới tốt, nàng ấy mới không có khả năng chủ động đưa ra yêu cầu như vậy.
Cho nên, là Vương phi và Minh Nguyệt có ý này à? Mà bây giờ, Vương phi đang cáo trạng sao?
Tiêu Duệ nhíu mày, bảo: "Vương phi không thích sao? Thế này đi, gia đi gọi nha hoàn kia về cho ngươi."
Lâm Thục không nghĩ đến Tiêu Duệ sẽ nói như vậy, lập tức lắc đầu phủ nhận: "Thiếp không dám, chỉ là một nha hoàn thôi mà. Nàng ấy theo thiếp đến Vương phủ, đương nhiên sẽ thành hạ nhân của Vương gia, đi Tầm Phương viện cũng giống như hầu hạ gia, đây là điều nàng ấy phải làm."
Tiêu Duệ không thèm nhắc lại, nhưng vừa bước tới cửa liền sực nhớ quyết định lúc trước, vừa nãy đúng là quên nói.
Quay đầu trở lại, bước vào cửa, lại nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của Lâm Thục. Người vừa ở trong phòng này chỉ có hắn, nên đối tượng Lâm Thục chán ghét là ai không cần hỏi cũng biết.
"Vương... Vương gia." Lâm Thục hoảng sợ, nặn ra khuôn mặt tươi cười dưới sự hoảng loạn.
Tiêu Duệ thầm nghĩ, xem ra hắn không cần phải hổ thẹn rồi. Hắn không thích Vương phi này, Vương phi này vừa vặn cũng ghét hắn, vậy càng bớt chuyện.
"Kể từ hôm nay gia bắt đầu dưỡng bệnh. Sau này nếu có người tới cửa, phiền Vương phi đuổi đi dùm." Hắn hờ hững nói.
Dưỡng bệnh? Lâm Thục trợn to mắt nhìn Tiêu Duệ, "Vương gia bị bệnh? Bệnh gì? Đã thấy thái y chưa? Thái y nói thế nào?" Lại nói tiếp: "Sắp đến lúc ngài nghênh trắc phi vào cửa rồi, nếu ngài bị bệnh thì phải làm sao?"
Tiêu Duệ nói: "Bệnh nhẹ, không nguy hiểm đến tính mạng, Vương phi không cần kinh hoảng. Còn việc cưới trắc phi thì tạm thời gác lại, không nhọc Vương phi quan tâm, sau này cũng không cần lại mời cô nương Nhiễm gia sang đây."
Hắn nói xong liền đi, để lại Lâm Thục nửa ngày chưa tỉnh hồn lại.
Tiêu Duệ vừa đến cửa Tầm Phương viện, tiểu thái giám ngoại viện đã vội vã chạy tới rỉ vào tai Thôi Tiến Trung mấy câu.
Thôi Tiến Trung bước lên nói, "Vương gia, chưa đến hai trăm bản Trần Chiêu đã tắt thở."
Tiêu Duệ im lặng một lát mới nói: "Mang đi an táng. Còn bên Trần Bì, thưởng hắn năm mươi lạng bạc, nếu có người khác trợ giúp cho hắn cũng chớ để ý."
Bên Tầm Phương viện, Dư Lộ đã gọi đồ ăn. Đã trở về, Dư Lộ phải nghiêm túc hưởng thụ mới được. Lời nói khó nghe, ở bên ngoài cô đúng là đã ăn khổ. Mặc dù lúc đó là vì nhịn, nhưng so với ở Vương phủ, thật cảm giác như một trên trời một dưới đất vậy.
Lúc này đương nhiên là bầu trời rồi. Cô gọi liên tiếp mấy món mình thích ăn.
Lại không nghĩ rằng Tiêu Duệ lại qua đây vào lúc này.
Nếu hắn còn chưa cưới Vương phi, việc qua đây còn có thể lý giải được. Nhưng hắn đã có Vương phi rồi, lấy tính tình coi trọng quy củ về trưởng và thứ của hắn, lúc này không nên qua đây mới đúng chứ.
Dư Lộ dẫn mấy nha hoàn đón hắn vào cửa, nhìn hắn đã đổi xiêm y, cũng không cần phiền toái nữa. Chỉ là vì có hắn ở, bữa cơm tối lặng im đến mức nghe được tiếng kim rơi. Dù Dư Lộ đã âm thầm cổ vũ bản thân nhưng bữa tối này cũng không vừa lòng lắm.
Nhất là khi Minh Nguyệt thấy Tiêu Duệ liền chạy.
Nha đầu kia đồng ý sẽ suy nghĩ cẩn thận với cô rồi, phải cố gắng tốt hơn với Tiêu Duệ. Nhưng giờ thì sao, Tiêu Duệ vừa đến, nàng là người thứ nhất chạy đi, chẳng giống như có lòng cầu tiến gì cả, ngược lại giống như trốn Lâm Thục, coi cô là bia đỡ đạn.
Dư Lộ buồn bực không thôi, quyết định nhất định phải tìm cơ hội nói chuyện với Minh Nguyệt.
Ăn tối xong, Tiêu Duệ không có lôi kéo Dư Lộ đi tiêu thực mà lại đuổi mọi người ra ngoài.
"Gia, có chuyện gì sao?" Dư Lộ vẫn ngồi cạnh bàn không nhúc nhích. Vừa ăn cơm tối xong, cô dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết Tiêu Duệ không có khả năng có ý đó.
Tiêu Duệ không nói gì, kéo tay trái bị thương của Dư Lộ qua. Vảy kết ở vết thương trên mu bàn tay đã biến mất, lộ ra phần thịt non trắng trắng. Ngón tay của hắn đè xuống vết đấy sờ tới sờ lui.
Không biết tại sao, khi ngón tay hắn đang vuốt, Dư Lộ bỗng cảm thấy cả người như có dòng điện chạy qua, khiến lòng cô run rẩy theo.
Cô vội vàng định rút tay ra, "Đã tốt rồi, gia, không sao."
Tiêu Duệ lấy bình ngọc màu xanh lục bên hông ra, lật tay Dư Lộ lại, đặt bình ngọc lên, "Mỗi sáng mỗi tối bôi một lần, làm mờ sẹo."
Dư Lộ cầm bình ngọc nhỏ lành lạnh, gật đầu.
Tiêu Duệ nhìn cô định nói gì đó, cuối cùng vẫn không mở miệng. Nếu đã quyết định không tin thì không cần hỏi nhiều. Mà đối với Trần Chiêu, là nam nhân của nàng, Trần Chiêu ức hiếp nàng, hắn vì nàng ra mặt đi thu thập là chuyện nên làm, không cần nói cho nàng biết.
Huống chi Trần Chiêu cũng đã chết rồi. Nói cho nàng biết nhỡ đâu lại khiến nàng nghĩ nhiều thêm. Sự âm u và tàn nhẫn của hắn, nàng không cần biết.
Lúc này Thôi Tiến Trung lại đi tới. Lão mang gối đầu Tiêu Duệ quen dùng lúc ngủ tới, còn có sách hay đọc trước khi ngủ, thậm chí mang cả bộ văn phòng tứ bảo dùng để tiêu khiển trước khi ngủ cùng với một bộ cờ.
Văn phòng tứ bảo là bốn vật dụng gắn bó mật thiết với những ai làm việc liên quan đến thư pháp, vẽ hình...Văn phòng tứ bảo bao gồm bút, nghiên, giấy và mực.
Lão dẫn theo Hương Lê và Minh Nguyệt, kêu hai người mang đồ của Tiêu Duệ đến phòng ngủ, có vẻ giống như về sau đây sẽ là nơi sinh hoạt của Tiêu Duệ vậy.
Dư Lộ khiếp sợ. Tuy sau khi bị bắt cô đã nghĩ, nếu Tiêu Duệ muốn ngủ với cô thật thì cũng không sao, dù sao cô còn chưa hưởng qua tư vị kia. Trong truyện hình dung tốt đẹp như vậy, Tiêu Duệ lại có kinh nghiệm rồi, biết đâu có thể khiến cô cảm thấy khá hơn chút.
Nhưng mà, cô hoàn toàn không nghĩ đến Tiêu Duệ sẽ làm như vậy. Hắn đưa mấy đồ này đến Tầm Phương viện, không phải sẽ khiến Vương phi và trắc phi tương lai hận cô chết sao? Còn có Tạ Linh Tuệ Đào Xảo Tiên nữa, các nàng ấy cũng sẽ hận cô chết!
Đang yên đang lành, Tiêu Duệ kiếm thêm địch nhân cho cô làm gì!
"Gia, ngươi, ngươi đây là..." Làm cái gì vậy?!
Tiêu Duệ nhìn bộ dạng hoảng loạn nhưng không dám phản đối của Dư Lộ, tâm trạng ủ dột nhiều ngày bỗng nhiên khá hơn chút. Hắn ôn hòa nói: "Bắt đầu từ hôm nay, gia muốn ở chỗ này để dưỡng bệnh."
"Dưỡng bệnh? Ngươi bị bệnh?" Nhìn hắn rõ ràng là sinh long hoạt hổ, Dư Lộ không nhìn ra hắn bị bệnh chỗ nào.
Tiêu Duệ gật đầu, nói: "Đúng vậy, bị bệnh, bệnh rất nghiêm trọng."
Dư Lộ rất là bất đắc dĩ, "Vậy hẳn phải đi xem đại phu chứ. Ngươi là Hoàng tử, là Vương gia, có thể gọi Ngự Y. Ngươi... ngươi đến chỗ ta, ta cũng không phải đại phu, ta..." Ta không chỉ không trị bệnh cho ngươi được, nếu ngươi bị bệnh truyền nhiễm thì còn rất dễ lây lan cho ta nữa.
Tiêu Duệ chỉ án thư mới được mang tới, bảo: "Ngươi đi mài mực đi. Lâu ngày không viết chữ, ngượng tay rồi, nếu phụ hoàng biết lại phê bình gia mất."
Án thư: trong mấy phim cổ trang hay thấy cái này trong thư phòng nè.
Được rồi, ngài là gia, ngài nói cái gì thì là cái đó, ta không phản kháng được! Dư Lộ nhịn không giậm chân truy vấn, đứng dậy đi đến một bên, nhưng mà chuyện mài mực này cô không biết thật, đành phải đưa mắt nhìn Thôi Tiến Trung.
Thôi Tiến Trung đành phải tiến lên làm mẫu.
Đúng là không thể hiểu được. Dư chủ tử này cái gì cũng không biết, vừa yếu ớt, vừa già mồm, còn không biết sống chết mà chạy trốn, được rồi, đúng là có chút hiền lành, nhưng Vương gia rốt cuộc thích nàng ở điểm nào?
Ai, đáng thương cho thân hoạn quan của lão, ngoại trừ bộ dáng xinh đẹp, lão chả thấy Dư chủ tử có điểm gì đáng được yêu thích nữa. Kiếp sau, nếu không phải làm hoạn quan, có lẽ lão sẽ biết được rồi.
Minh Nguyệt và Hương Lê bố trí đồ của Tiêu Duệ xong, hai người liếc nhau, sắc mặt Minh Nguyệt thì vui mừng, đáy mắt Hương Lê thì có lo lắng. Vừa đi ra, Hương Lê vừa nhìn Tiêu Duệ đang viết chữ.
Minh Nguyệt hồ nghi nhìn nàng vài lần, lập tức tìm chỗ không người, giữ nàng lại, "Hương Lê, ngươi làm sao vậy? Việc Vương gia đến chỗ Dư chủ tử không phải là chuyện tốt sao, sao nhìn ngươi giống như đang lo lắng vậy?"
Hương Lê cũng không dám nói nhiều với Minh Nguyệt, nàng phụ họa cười cười, nói: "Sao lại vậy được, ngươi nghĩ nhiều rồi, ta đang vui vẻ đấy chứ." Nói xong, nàng bỏ tay Minh Nguyệt ra, xoay người rời đi.
Minh Nguyệt cười bất đắc dĩ, không nhúc nhích đứng canh bên ngoài. Nàng cũng không thể làm quá, nếu không Dư chủ tử sẽ đuổi nàng đi mất.
Trong phòng, Dư Lộ đang không ngừng mài mực, nhàm chán nhìn Tiêu Duệ viết chữ. Nàng không biết tay Tiêu Duệ lại đẹp như vậy. Mười ngón tay trắng nõn thon dài, tư thế cầm bút cũng rất đẹp mắt, còn chữ viết ra...
Dư Lộ không có năng lực giám thưởng với chữ viết bằng bút lông. Cô không giống anh trai, cơ hồ là nhân tài loại toàn năng, cũng không giống như chị dâu, tuy chị dâu xuất thân không tốt, nhưng chắc chắn cũng là một người vô cùng ưu tú.
Bởi vì cô bị bệnh, cô gần như là cái gì cũng không biết. À không, còn có một cái, cô đàn piano cực kì tốt, đáng tiếc, không có ích gì.
Chữ Tiêu Duệ viết đều là phồn thể, có thể nhìn ra rất cứng cáp mạnh mẽ, hạ bút lại ổn định, giống như đã được đo đạc qua vậy. Dù là cao thấp hay các khoảng trống, thoạt nhìn đều giống nhau như đúc.
Tuy rất nhiều chữ cô không biết, thế nhưng, chữ vẫn đẹp mắt.
Dư Lộ nhìn nhập thần, không đề phòng Tiêu Duệ bỗng nhiên ngẩng đầu, thấy cô như vậy, hỏi: "Ngươi biết chữ?"
Cô đương nhiên là biết chữ rồi. Mặc dù không đi học nhưng cô ít nhất cũng có trình độ trung học, trong nhà vẫn có gia sư. Còn nguyên chủ thì cũng biết chữ, chẳng qua không nhiều lắm mà thôi.
Dư Lộ trả lời: "Một ít."
Tiêu Duệ đặt bút lông sang một bên, cũng đặt tờ giấy vừa viết qua, bày một tờ giấy mới lên, nói với Dư Lộ: "Vậy cũng biết viết chứ? Đến viết mấy chữ cho ta xem."
Cô chưa từng luyện bút lông, chắc chắn chữ giống như gà bới cho mà xem. Dư Lộ lắc đầu, chỉ là chưa kịp nói không, Minh Nguyệt bên ngoài đã nhẹ giọng nói: "Vương gia, Vương phi phái người qua cầu kiến."
Lâm Thục lại muốn làm gì?
Vừa nãy không phải còn ghét hắn hy vọng hắn mau mau đi sao?
Tiêu Duệ nhìn Dư Lộ, Dư Lộ không thèm để ý. Hắn đi nhanh ra cửa, người đứng bên ngoài là Minh Phương.
Minh Phương vừa thấy hắn, lập tức tiến lên hành lễ rồi thấp giọng nói: "Vương gia, Vương phi xin ngài đi Chính viện."
Lúc này xin hắn đi Chính viện?
Tiêu Duệ ngẩng đầu nhìn trời, hỏi: "Chuyện gì?"
Minh Phương nói: "Nô tỳ không biết, Vương phi chưa từng nói."
Tiêu Duệ đột nhiên nhìn về Minh Nguyệt đang đứng một bên, hắn khoát tay kêu Minh Phương tiến lên, lại gọi Minh Nguyệt vào phòng, "Ngươi theo hầu Vương phi từ nhỏ, ngươi cũng đã biết lúc này nàng có ý gì?"
Minh Nguyệt có thể đoán được. Vương gia thật lâu không về, hôm đầu tiên hẳn nên nghỉ ở Chính viện, như vậy nàng mới có mặt mũi. Nhưng mà, cần phải nói thẳng ra sao?
Dư Lộ biết tính của Minh Nguyệt. Nàng ấy cũng đã nói sẽ không hại Lâm Thục, bây giờ dù có biết tâm tư của Lâm Thục chỉ sợ cũng sẽ không nói ra.
Cô không hy vọng Minh Nguyệt đắc tội Tiêu Duệ, lập tức lên tiếng: "Nàng chỉ là một hạ nhân, nào dám phỏng đoán ý của chủ tử. Không bằng gia đi xem một chút đi, có lẽ Vương phi có chuyện quan trọng gì."
Tiêu Duệ dù đang khắc chế tính tình cũng không nhịn được trừng Dư Lộ một cái. Ngươi đúng là không nghĩ gia, sợ là nằm mộng cũng muốn đuổi gia đi đúng không?
Dư Lộ ý thức được mình nói nhiều, lập tức cúi đầu.
Cuối cùng Tiêu Duệ vẫn đi Chính viện.
Minh Nguyệt đứng ở trong phòng hồi lâu nhưng cũng không dám nói chuyện với Dư Lộ. Nàng vì bản thân không bị tùy ý thưởng làm thiếp nên mới một mực nói lời hay về Vương gia trước mặt Dư chủ tử, nhưng bây giờ chỉ với một câu của Vương phi, Vương gia đã đi ngay, nàng thật không thể trái lương tâm nói Vương gia tốt nữa.
Dư Lộ nhìn nàng, trong lòng cũng rất phức tạp. Tiểu thiếp không thể cạnh tranh với Chính thê, cho nên, cô phải khuyên Minh Nguyệt thế nào đây?
Không khuyên nữa thì sao?
Biết đâu, Tiêu Duệ sẽ yêu Lâm Thục?
Nếu cô ngăn Minh Nguyệt sau lưng, Lâm Thục tìm không ra người trung tâm thay cho bản thân, có khi nào sẽ tự mình lên không?