Tầm Phương viện vẫn như cũ, chỉ đổi từ trời thu sang trời xuân, vạn vật sống lại, hoa nở chim về, trông đầy sức sống.
Hình như mỗi ngày đều có hạ nhân quét dọn phòng, sạch sẽ như vẫn có người ở, giống như cô chưa từng rời đi vậy.
Chỉ là dạo quanh viện một phòng, cô không thấy những hạ nhân cũ đâu hết.
Dư Lộ hỏi Thôi Tiến Trung: "Mấy người Hương Lê, Thạch Lưu đâu?"
Lúc Vương gia rời khỏi Vương phủ, mấy nha hoàn đều bị nhốt trong sài phòng. Thời gian đi lâu như vậy chỉ sợ vẫn bị nhốt. Thôi Tiến Trung suy nghĩ một chút, thấy Dư Lộ rất được sủng ái, lão làm chủ thả mấy nha hoàn ra, chắc Vương gia cũng đồng ý.
Lão cười nói: "Vì ngài không ở, tụi nó ở lại cũng nhàn rỗi nên bị kêu đi làm việc khác. Dư chủ tử ngài nghỉ ngơi trước đã, nô tài đi gọi tụi nó đến đây ngay."
Nói xong, lão bước nhanh ra cửa kêu người đi múc nước cho Dư Lộ rửa mặt chải đầu, lão thì đi đến phòng đang nhốt mấy người Hương Lê Thạch Lưu.
Lúc trước Tiêu Duệ vội vã đi, không có mệnh lệnh của hắn, Lâm Thục lại chưa từng mở miệng, ai cũng không dám thả mấy nha hoàn ra. Vừa giam là giam đến tháng Hai, người Hương Lê và Thạch Lưu đều gầy rộc đi. Còn Anh Đào, bởi vì trước đó bị đánh, lại còn không được trị liệu tốt, lạnh đến suýt chết. Hai người Hương Lê và Thạch Lưu phải thay nhau gõ cửa, người nhà Anh Đào cũng cầu xin thì người canh giữ mới không dám quá mức, mang nàng ấy sang gian nhà bên cạnh.
Điều trị xong, gia đình cũng đưa đồ ăn cho, bây giờ ba người được thả ra, chỉ có mỗi nàng ấy không chỉ không ốm mà còn mập lên, lại còn đến tuổi nữa, người nẩy nở hơn chút, trông không gầy tong teo như lúc trước.
Ba nha hoàn nhìn Thôi Tiến Trung, nghe nói Dư Lộ đã bị tìm trở về, ba người đều rơi nước mắt.
Hương Lê vội vã hỏi: "Có phải Vương gia đã tha cho chúng ta không?"
Thạch Lưu hỏi về Dư Lộ: "Dư chủ tử thế nào? Có khỏe không?"
Duy chỉ có Anh Đào lau nước mắt, chờ hai người hỏi xong mới nói: "Vương gia phạt Dư chủ tử thế nào? Chúng ta, chúng ta có cùng bị phạt không?"
Thôi Tiến Trung nhìn ba người với vẻ mặt ghét bỏ, vừa vẫy tay đi đầu vừa nói: "Dư chủ tử rất tốt, đã về Tầm Phương viện rồi, vừa nãy mới hỏi các ngươi thế nào. Các ngươi mau về thay y phục thường đi rồi đi hầu hạ Dư chủ tử."
Đến cửa viện, Thôi Tiến Trung bỗng dưng dừng lại, quay đầu cảnh cáo ba người: "Cũng đừng trách ta không nhắc nhở. Lát nữa Dư chủ tử mà có hỏi, các ngươi đừng nói chuyện bị giam. Nếu không, để Vương gia biết được thì lại phạt các ngươi đấy."
Ba nha hoàn vội gật đầu rồi đi về phòng của hạ nhân đã đầy bụi. Cũng may giờ là ngày xuân, chỉ cần lấy đồ chuẩn bị sẵn trong hòm để mặc là xong.
Hương Lê là người thứ nhất thay xong, hít một hơi rồi ra cửa.
Thạch Lưu vội mặc xiêm y vào, hô tên nàng đuổi theo.
Anh Đào ngồi đờ ra trên giường, không hề động đậy.
Hương Lê Thạch Lê gần như là đến cửa phòng cùng lúc với Minh Nguyệt, chẳng qua hai người là đi từ phòng của hạ nhân ở Tầm Phương viện qua, còn Minh Nguyệt cầm theo bao lớn bao nhỏ đi từ ngoài vào.
Thạch Lưu mặc kệ phản ứng của Minh Nguyệt, bước nhanh vào phòng.
Hương Lê sửng sốt một lát rồi đi qua, "Sao Minh Nguyệt cô nương cũng tới đây, mấy thứ này là gì, để ta cầm giúp cho."
Minh Nguyệt lắc đầu cười nói: "Không cần không cần, ta tự cầm là được rồi. Ngươi đừng gọi ta là Minh Nguyệt cô nương, sau này ta cũng qua đây hầu Dư chủ tử, đừng khách khí như vậy, cứ gọi ta Minh Nguyệt là được."
Cũng hầu hạ Dư chủ tử? Bàn tay đang đưa ra của Hương Lê cứng lại. Không phải Minh Nguyệt là đại nha hoàn của Vương phi sao, sao lại qua đây hầu hạ Dư chủ tử thế này?
Chẳng lẽ việc Dư chủ tử chạy trốn chọc giận Vương phi cho nên phái người tới giám thị?
Minh Nguyệt cũng không giải thích nhiều, bước nhanh đến phòng chính.
Trong phòng, Thạch Lưu đang ôm Dư Lộ khóc. Nàng không dám nói chuyện bị giam, chỉ ôm chân Dư Lộ, tủi thân nói: "Chủ tử ngài thật là nhẫn tâm mà, nói đi là đi, cũng không báo cho tụi nô tỳ một tiếng. Ở bên ngoài ngài có sống được không, có phải chịu rất nhiều khổ hay không?"
Nhìn nàng ấy gầy rộc đi, lại còn khóc tủi thân như vậy, Dư Lộ không cần hỏi cũng biết sau khi cô rời đi mấy nha hoàn sống như thế nào. Cô kéo Thạch Lưu đứng dậy, ấn nàng xuống cái ghế bên cạnh, nói: "Đừng khóc, ta không phải chịu khổ gì hết, nhưng mà các ngươi, các ngươi bị ta làm hại rồi."
Vừa lúc này Minh Nguyệt và Hương Lê tiến vào. Dư Lộ đứng dậy kéo Hương Lê qua.
"Ngươi gầy, ngươi và Thạch Lê đều gầy." Cô nói, nước mắt rơi xuống, trong lòng vô cùng hổ thẹn, nhưng cô biết nói những lời này cũng không có ích gì.
Hương Lê cũng rơi nước mắt. Nàng lắc đầu nói: "Tụi nô tỳ không sao. Chủ tử trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."
Thân là hạ nhân, các nàng không có tư cách đi trách cứ chủ tử. Bây giờ cả Vương gia cũng không quan tâm, các nàng là hạ nhân, có ăn nhiều khổ cũng không thể nói cái gì.
Thạch Lưu cũng khóc sưng cả mắt nhưng khi thấy Dư Lộ cũng khóc, nàng lại đau lòng trước, định đưa khăn cho cô. Nàng vừa ngẩng đầu liền phát hiện Minh Nguyệt đứng một bên. Nàng dừng tay lại, vội vàng kéo tay Dư Lộ, ý bảo Dư Lộ nhìn.
Minh Nguyệt đặt đồ xuống đất, đi đến nói: "Dư chủ tử trở về là chuyện tốt, các ngươi đừng đau lòng nữa, sau này chúng ta sẽ tốt hơn."
Dư Lộ lau nước mắt, kéo Minh Nguyệt tới giải thích với Hương Lê và Thạch Lưu, "Sau này Minh Nguyệt cũng ở Tầm Phương viện của chúng ta, các ngươi... các ngươi vẫn giống như trước, nàng ấy thì chuyên môn quản lý xiêm y cho ta, mấy chuyện khác không cần làm. Các ngươi thì ngoại trừ xiêm y, mấy cái khác đều như cũ."
Hương Lê và Thạch Lưu nhìn nhau, sau đó gật đầu.
Còn nơi ở của Minh Nguyệt, Dư Lộ rất muốn để nàng ấy ở phòng mình, nhưng nếu lấy danh nghĩa trực đêm để ở thì chắc chắn không hợp quy củ. Vì vậy cô an bài nàng ấy ở với Anh Đào. Lúc trước Phúc Quất đi đến giờ vẫn chưa có người bù vào, Minh Nguyệt tới cũng vừa lúc.
Thạch Lưu đưa Minh Nguyệt đến phòng ở, Hương Lê căng thẳng hỏi Dư Lộ, "Chủ tử, Minh Nguyệt là người Vương phi cố ý xếp vào đây để giám thị ngài à?"
Hẳn không phải đâu. Dư Lộ còn chưa biết Minh Nguyệt dùng lý do gì để tới đây, lát nữa phải hỏi một chút mới được. Cô không muốn nói lý do chân chính ra, sợ mấy nha hoàn này sẽ phá hỏng, thế nhưng nếu không nói thì lại sợ các nàng ấy đắc tội Minh Nguyệt, sau này phải chịu khổ.
Cân nhắc trong lòng mấy lần, Dư Lộ quyết định nửa thật nửa giả nói: "Lát nữa ngươi nhắc nhở Thạch Lưu rằng không thể đắc tội Minh Nguyệt, Vương phi an bài nàng ấy qua đây vì muốn Vương gia vừa ý nàng ấy. Các ngươi biết rồi, không được phép phá hư chuyện này đâu. Trong lòng Vương gia đã có nàng ấy, việc nàng ấy thành người của Vương gia chỉ là sớm hay muộn thôi. Các ngươi nhớ đừng đắc tội nàng ấy, nếu không ta sợ ta không thể che chở cho các ngươi."
Hương Lê cả kinh, trong lòng có bất mãn, nhưng không biết nghĩ đến chuyện gì mà lại bình thường trở lại. Nàng gật đầu thật mạnh, ý là nhớ kĩ.
Mặc dù Tôn Vân Hạo mới bảy tuổi nhưng cũng coi là ngoại nam, không có ai dẫn theo thì không vào hậu trạch được. Đến khi Thôi Tiến Trung lại tới Dư Lộ mới có thể hỏi tình huống của Tôn Vân Hạo ở ngoại viện. Lúc ăn trưa, cô lo lắng bên kia không có đồ ăn ngon nên kêu Thạch Lưu đi lấy hai món để tiểu tư ở ngoại viện đưa qua cho.
Tiêu Duệ dùng bữa trưa ở trong cung với Tiêu Dật và Huệ Phi.
Thừa Nguyên Đế nhật lý vạn ky, nếu không có người cố ý nói chuyện của hắn, Thừa Nguyên Đế sẽ không biết việc hắn đi ra ngoài thật ra là để bắt tiểu thiếp về. Cho nên lúc ở Ngự Thư Phòng, Tiêu Duệ được khen rất nhiều, ngay cả Tiêu Dật cùng đi ra ngoài, dù không có làm gì, một phân tiền cũng không đưa ra, cũng được khen mấy câu.
Nhật lý vạn ky (日理万机): chỉ việc Đế vương ngày xưa sử lý muôn vàn chính sự, chăm chỉ đến cực điểm. Hay hàm ý người làm chủ một quốc gia có bao nhiêu công việc quan trọng cần phải giải quyết.
Nhưng khi đến trong cung Huệ Phi, vốn đang nhớ con trai út, khi nhìn thấy hai người đến, bà hỏi han Tiêu Dật rất ân cần, còn với Tiêu Duệ, đừng nói hỏi han, ngay cả một ánh mắt bà cũng chưa từng cho.
Cũng may Tiêu Duệ không phải rất quan tâm việc này. Từ nhỏ đến lớn hắn luôn là người bị bỏ qua, lúc này chẳng qua là bỏ qua càng triệt để hơn thôi.
Phớt lờ đi ánh mắt có chút hả hê của Tiêu Văn, Tiêu Duệ ăn xong rất nhanh, đặt chén xuống, "Mẫu phi, nếu nơi này đã không có chuyện gì, nhi tử xin phép về trước."
Huệ Phi rốt cuộc nhìn hắn, "Về làm gì?"
Không về, chẳng lẽ ở lại trong cung?
Tiêu Duệ không hiểu ý trào phúng của Huệ Phi, suy nghĩ một lát rồi nói: "Lần này nhi tử ra ngoài cũng lâu, giờ về vì muốn về phủ sớm."
Huệ Phi hừ lạnh, nói: "Ngươi còn nhớ rõ ngươi còn có một cái phủ à. Vậy ngươi có còn nhớ, trong phủ của ngươi còn có một Vương phi cưới hỏi đàng hoàng không?"
Suy nghĩ của Tiêu Duệ với Lâm Thục trước giờ rất đơn giản. Đây là Chính phi của hắn, kính trọng ngoài mặt là cần, còn mấy cái khác, nếu có thể tương kính như tân được thì tốt nhất, nếu không cũng không sao hết, chẳng qua chỉ là một nữ nhân mà thôi.
Tương kính như tân: Vợ chồng kính nhau như khách.
Đối với mấy Hoàng tử như bọn hắn, Chính phi chỉ cần có xuất thân tốt chút, có thể đại biểu cho mặt của bọn hắn, khi ra ngoài có thể xử lý việc giao tiếp tốt, ở bên trong có thể quản lý tốt nội viện là đủ rồi. Còn có hợp ý hay không, thích hay không thích, mấy thứ này bọn họ không để bụng, không thích Chính phi thì có thể thích người khác thôi.
Nhưng lúc này, nghe Huệ Phi hỏi tới, Tiêu Duệ bỗng nhiên nghĩ đến Dư Lộ, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy với Lâm Thục.
Đúng vậy, hắn hổ thẹn với Dư Lộ, nhưng với Chính phi Lâm Thục của hắn, hắn cũng thấy áy náy.
Nhìn nét mặt con trai, Huệ Phi có chút vui mừng, giọng nói cũng dịu đi, "Không chỉ có Chính phi của con, cả Nhị nữ nhi nhà Lễ bộ Thị lang, trắc phi tương lai của con nữa. Sắp đến hôn kỳ của các con rồi mà bây giờ con mới trở về, con không nghĩ sẽ khiến người ta thất vọng sao? Trong Vương phủ cái gì cũng chưa chuẩn bị đúng không? Cho dù chỉ là trắc phi thì cũng không thể làm vậy được. Mặt đâu, con đối xử với nó như vậy, sau này nó phải để mặt ở đâu? Trước mặt Chính phi, lời của nó có sức nặng được sao?"
Đúng, hắn còn có trắc phi nữa!
Tiêu Dật nghe vậy liền nói: "Chỉ là một trắc phi thôi mà, cần gì phải cố kỵ nhiều như vậy, không phải mang vào phủ là xong rồi sao?"
Tiêu Văn cũng không nhịn được nói: "Đúng rồi, chỉ là một trắc phi thôi. Trắc phi chính là tiểu thiếp, vốn đã không có mặt, còn cần người nào cho mặt nữa chứ."
"Tiêu Văn!" Tiêu Duệ bỗng gầm lên.
Tiêu Văn sợ nhảy lên, đang tức thì thấy sắc mặt hết sức khó coi của Huệ Phi. Lúc này nàng mới nghĩ đến mẫu phi cũng chỉ là một phi, không giống như những gia đình bình thường, nhưng nếu nói trắc phi của Thất ca là tiểu thiếp thì không cần mặt, đây chẳng phải là cũng nói đến mẫu phi?
Nàng lập tức bất an đứng dậy, môi động vài cái, rốt cuộc không dám lên tiếng.
Loại thời điểm này, bọn họ ngồi ở đây sẽ chỉ khiến mẫu phi càng khó chịu hơn. Ai cũng có thể nói bà, coi thường bà, nhưng chỉ duy con gái ruột thịt là không thể.
Tiêu Duệ nhìn Huệ Phi, trong lòng nghĩ, dù lời của Tiêu Văn có đạo lý hay không thì đây đúng là nỗi đau của kẻ làm thiếp thất. Mẫu phi có, Dư Lộ có, chỉ sợ cả Nhiễm gia cô nương chưa vào cửa cũng có.
Hắn đứng lên nói: "Mẫu phi, nhi tử đã biết, nhi tử sẽ chú ý. Giờ nhi tử xin về trước để an bài thật kỹ."
Huệ Phi cũng đứng dậy, gật đầu một cái rồi phất tay đuổi Tiêu Dật và Tiêu Văn đi, kêu người đỡ vào phòng trong.
Sau khi ra ngoài, Tiêu Duệ xuất cung ngay.
"Gia, đã đưa Trần Chiêu và Trần Bì về Vương phủ rồi." Thị vệ thấy Tiêu Duệ đi ra, lập tức tiến lên hồi bẩm.
Sáng nay Trần Chiêu cũng ra ngoài cửa thành để nghênh đón. Tiêu Duệ đại khái có thể đoán được tâm lý của hắn, không phải là cảm thấy tội mình không đáng chết, nghĩ đến để thể hiện sự trung tâm, muốn lập công chuộc tội sao.
Từ lời của Dư Lộ, lúc đầu đúng là hắn bị ép buộc. Nhưng sau khi bị ép buộc, hắn ta không chỉ không nói rõ tình huống với hắn mà còn mang theo Dư Lộ trốn đi, thậm chí còn có dự định giết chết Dư Lộ...
Tiêu Duệ siết chặt nắm đấm lại, chỉ cần bất kỳ lý do nào cũng đủ muốn mạng của hắn rồi.
Thật nực cười, hắn ta không chỉ không mau mau trốn đi mà còn dám nghênh ngang đến cửa thành tiếp hắn. Tiêu Duệ cảm thấy, Trần Chiêu đúng là không biết sống chết mà.
"Đi, về phủ!" Hắn lên xe ngựa.
Ngoại viện Vương phủ chính là trụ sở của Trần Chiêu. Hắn và Trần Bì bị trói gô trên ghế không thể động đậy.
Cũng may người canh giữ ở bên ngoài, miệng bọn họ lại không bị chặn, Trần Bì nhìn đường đệ, cả giận nói: "Ngươi làm ra chuyện như vậy, sao còn không mau trốn đi! Chẳng lẽ ngươi không biết ở lại thì sẽ có hậu quả thế nào sao?"
Dường như Trần Chiêu đang thất thần, nghe thấy Trần Bì nói thì mới quay đầu lại. Hắn chậm rãi cười nói: "Nếu đệ chạy thoát thì huynh phải làm sao đây?"
Trần Bì không chút cảm kích, "Trần gia chúng ta chỉ còn mỗi ta và ngươi, chết một người còn đỡ hơn chết cả hai!"
Trần Chiêu nói: "Đại ca, huynh yên tâm, huynh sẽ không chết."
Còn đệ, đệ cũng sẽ không.