Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
Lúc Tiêu Duệ vào Tầm Phương viện thì sắc mặt vẫn còn âm trầm.
Bởi vì chuyện công chúa Ngu Văn trở về nên tâm trạng của Dư Lộ cũng không được tốt lắm, nhưng chỉ mới hơn nửa ngày, cô nghĩ đến lời Tiêu Duệ nói, lại nghĩ đến thái độ của Tiêu Duệ trong khoảng thời gian này với mình, âm thầm lên kế hoạch thay cô, cũng không để ý đến chuyện ấy như lúc đầu nữa.
Thật ra chỉ cần nghĩ kĩ một chút, lúc công chúa Ngu Văn xuất giá thì đã là một tiểu thiếu nữ, nhưng khi ấy Tiêu Duệ vẫn còn rất nhỏ, chỉ sợ cảm tình của hắn dành cho công chúa Ngu Văn thực sự giống như lời hắn nói, chỉ là ỷ lại, chỉ là tưởng như thích đi.
Mỗi người đều có một quá khứ riêng, cô cũng vậy, không phải lúc đầu cô còn động lòng với Trần Chiêu hay sao. Trên chiếc thuyền đi đến Dương Châu, không phải cô vẫn còn hy vọng rằng Trần Chiêu sẽ đối xử với cô thật tốt, hai người họ có thể vẫn ở chung với nhau hay sao.
Lại nói, hành động của cô còn quá đáng hơn cả Tiêu Duệ nữa, vậy nên cô không có tư cách không vui.
Dư Lộ tự điều chỉnh tâm trạng lại, thấy Tiêu Duệ không vui, bèn đứng dậy nghênh đón, "Sao thế? Có chuyện gì hả?"
Tiêu Duệ lắc đầu, nhận khăn tay lau mồ hôi trên trán.
Dư Lộ kêu hạ nhân đưa nước, quay vào phòng trong lấy y phục cho Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ đã vội vàng tiến vào trước. Hắn sợ nóng, không chỉ trên trán có mồ hôi mà cả trên người cũng tản đầy nhiệt khí, Hắn dùng một tay ôm lấy Dư Lộ từ phía sau, Dư Lộ lập tức cảm thấy lưng mình như đang dán lên cái lò lửa.
Cô dừng lại một lát, nhét y phục vào tủ đồ lại rồi xoay người ôm lấy hông Tiêu Duệ. Cô áp mặt vào lồng ngực Tiêu Duệ, nhỏ giọng nói: "Nếu có chuyện gì, không ngại thì cứ nói cho ta nghe chút."
Ôm người vào ngực, ôm thật chặt, xúc cảm như vậy nhắc nhở hắn, Dư Lộ vẫn đang còn ở đây thật. Vẫn còn ở cạnh hắn, bên người hắn, đồng thời sau này cũng không đi nữa.
"Chỉ là nằm mơ thôi." Tiêu Duệ khó có thể mở miệng nói rằng mình không vui là vì lời của Tiêu Dật khiến hắn nhớ tới chuyện cũ, sợ chuyện cũ ấy xảy ra lại, "Mơ rằng không thấy ngươi, dù thế nào cũng không tìm được ngươi, gia sợ đến cả người đổ đầy mồ hôi lạnh."
Dư Lộ không nhịn được ôm chặt hông của Tiêu Duệ, làm nũng nói: "Sao lại vậy chứ, ta sẽ không rời đi hay không biến mất đâu. Ta vẫn sẽ cùng chàng, ỷ vào chàng, cả cuộc đời này có đuổi thì ta cũng sẽ không đi."
Tiêu Duệ đột nhiên cảm thấy cảm động, ôm nữ nhân nhỏ này vào lòng, hắn cảm thấy vô cùng an tâm. Nữ nhân này đang hứa hẹn với hắn, hứa cả đời này sẽ luôn bên cạnh hắn.
Hắn cúi đầu "ừ" một tiếng, cũng không nói thêm điều gì nữa.
Bởi vì hắn sợ, sợ nếu mình nói tiếp thì Dư Lộ sẽ nghe ra sự bất thường trong giọng hắn.
Bên ngoài chợt vang lên tiếng "bịch", làm kinh động đến hai người đang im lặng ôm nhau. Tiêu Duệ quay đầu lại thì thấy Hương Lê đang kinh hoảng nhìn thùng gỗ dưới đất, sau đó không dám ngẩng đầu nhìn lên mà là lập tức quỳ xuống.
"Nô, nô tỳ biết sai, xin chủ tử trách phạt." Giọng nàng rất gấp, hiển nhiên là bị giật mình.
Hai mắt Tiêu Duệ hơi híp lại, nha hoàn này thực sự không thể lưu lại được nữa.
Còn Dư Lộ thì lại không đành lòng. Việc cô chạy trốn lần trước khiến hạ nhân trong Tầm Phương viện chịu không ít khổ. Khi đã về rồi, dù ít dù nhiều, cô đều có chút cảm giác áy náy với những người này. Cô kéo tay Tiêu Duệ, cất giọng nói: "Được rồi, ngươi đi xuống đi, lại mang nước qua đây đi."
Hương Lê đi ra, cô lại lắc lắc tay của Tiêu Duệ, nhỏ giọng nói: "Đừng để ý, được không?"
"Ngươi đó!" Tiêu Duệ bất đắc dĩ nhéo mũi của Dư Lộ, "Tính tình này của ngươi thật sự không được mà. Với tính cách này, sao ngươi có thể quản người khác được? Sau này ngươi chính là trắc phi rồi, hạ nhân không bị quản giáo hay ngoài nóng trong lạnh, lấy danh tiếng của ngươi để đi làm việc xấu gì đó, vậy ngươi làm sao đây?"
Đúng là Dư Lộ chưa từng nghĩ đến việc này. Cô cười, lại nhào vào ngực Tiêu Duệ, nũng nịu nói: "Không phải còn có gia sao, gia giúp ta!"
Tiêu Duệ bất đắc dĩ, lại thích bộ dáng ỷ lại như vậy của cô, bèn không nói gì nữa.
Dư Lộ hầu Tiêu Duệ tắm rửa, lúc này mới nói tin Tiêu Văn mang đến cho Tiêu Duệ, "Hôm nay công chúa đến để báo là công chúa Ngu Văn gả đến Mông Cổ lúc trước sắp trở về, hẳn là trong vòng ba bốn ngày này. Công chúa nói, nương nương dặn đến lúc ấy ta cũng phải đi bái kiến công chúa Ngu Văn."
Động tác gõ nhẹ thùng gỗ của Tiêu Duệ bỗng dưng ngừng lại.
Hắn quay người nhìn Dư Lộ, "Ngươi..."
Dư Lộ cười, chỉ là nụ cười ấy khá khó coi, nhưng cô vẫn giữ nó, nói "Ta tin chàng. Chàng..."
Tiêu Duệ bắt lấy tay cô, "Ngươi vốn nên tin gia, đối với nàng ấy, gia hoàn toàn không có ý nghĩ gì cả, gia chỉ coi nàng ấy là biểu tỷ. Chỉ là, ngươi không cần phải đi gặp nàng ấy, hay là, có thể chờ thêm chút nữa, chờ thánh chỉ tứ hôn đến, gia an bài cho hai người gặp mặt ở ngoài cung."
Đây là mẫu phi phân phó, không thể cứ phản đối được, nhưng nếu thân phận của Dư Lộ đã xác định, lúc ấy mẫu phi cũng không nói được gì. Còn bên biểu tỷ Ngu Văn thì không cần phải lo lắng, biểu tỷ Ngu Văn sẽ không ức hiếp Dư Lộ, chỉ là... hắn phải giải thích với biểu tỷ Ngu Văn một phen mới được.
Tiêu Duệ đột nhiên cảm thấy, sao trước kia mình lại vô liêm sỉ như vậy...
Nhưng nếu có người hỏi hắn có hối hận không, hắn đúng là không hối hận thật, cũng không thể hối hận. Nếu hối hận và không mang Dư Lộ đến Thành Vương phủ, nếu vậy, bây giờ hắn cũng không có người yêu lưỡng tình tương duyệt như vậy rồi.
Nhìn phản ứng của Tiêu Duệ, Dư Lộ triệt để yên tâm. Thật ra đây cũng là vì cổ đại, nếu ở hiện đại, biểu ca biểu muội gì đó chính là loạn luân, ở người bình thường sẽ không có tình huống như vậy.
Chẳng qua cô vẫn không muốn gặp mặt công chúa Ngu Văn như vậy, dù cho Tiêu Duệ nói không thích công chúa Ngu Văn, chỉ thích cô nhưng đến cùng thì, ngay từ đầu nhờ có công chúa Ngu Văn nên cô mới có thể đến trước mặt Tiêu Duệ.
Trước mặt bản chính, cô luôn cảm thấy chột dạ thế nào ấy.
"Ừ, ta nghe gia." Cô đồng ý.
Hầu Tiêu Duệ tắm xong, váy của Dư Lộ cũng đã ướt hết mấy chỗ, cô về phòng ngủ thay bộ đồ khác. Tiêu Duệ đi theo vào, thấy lúc mặc quần trên mặt cô có chút đau đớn, lại đi nhìn chân của cô, cũng có chút nổi giận.
"Thái Y Viện bây giờ giống y như lang băm, lâu như vậy mà một vết thương nhỏ nhoi trên đầu gối cũng không thể khỏi hẳn được!" Hắn nói, "Quên đi, gia cho người đi mời đại phu bên ngoài đến xem cho ngươi đi, đến cùng là có gì xảy ra, sao lâu như vậy mà vẫn không khỏi."
Dư Lộ cũng thấy bất thường, chẳng lẽ cái ngày ở trong cung, cô bị hạ độc trước mặt Huệ Phi nương nương sao? Nếu không, thời gian lâu như vậy, không cần thuốc thì vết thương này cũng có thể tự liền lại rồi.
Cô nói chuyện này với Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ biến sắc, nói: "Chỉ sợ không phải chỗ của mẫu phi mà là chỗ của ngươi ấy!"
"Ta?" Dư Lộ kinh ngạc nói: "Chỗ của ta, không phải chứ."
Tạ Linh Tuệ và Đào Xảo Tiên bị đưa đi, Lâm Thục không mua chuộc người của Thành Vương phủ, lại còn bị cấm túc, người ở Tầm Phương viện không phải của cô thì chính là của Tiêu Duệ, sao có người có cơ hội để hạ độc được!
Cô nhìn Tiêu Duệ, bỗng hiểu, "Người bên cạnh ta?"
Tiêu Duệ gật đầu, "Chúng ta trước đừng lộ ra, ngày mai ta mang ngươi đi ra ngoài tìm đại phu xem sao."
Ra phủ đi gặp đại phu, quả nhiên đầu gối của Dư Lộ có vấn đề.
Lão đại phu có y thuật cao minh nhìn đầu gối của Dư Lộ, lại hỏi chút biểu hiện gần đây của cô, kết luận: "Không nói việc ngay từ đầu đầu gối này không được bôi thuốc đúng mà lại bị bôi thuốc kéo dài bệnh, sau đó còn bị hạ độc nhuyễn cân tán nữa!"
Mỗi ngày một ít, từ từ tích lũy, đến một nồng độ nhất định, ngay cả Đại La thần tiên cũng không thể cứu được.
Mặt Dư Lộ trắng bệch, cho tới nay, người bôi thuốc cho cô ngoại trừ Hương Lê thì chính là Thạch Lưu. Hai người này, một người là trợ thủ đắc lực cô nể trọng, một người là cô rất thích, trước giờ vẫn luôn che chở cho hai người. Bây giờ, độc này lại là một trong hai người đó hạ, sao cô có thể chấp nhận được!
Tiêu Duệ đoán, chỉ sợ người làm điều này là Hương Lê.
Dư Lộ vốn định giao cho Tiêu Duệ đi thăm dò, nhưng đến cùng thì vẫn không nuốt trôi cơn tức này. Cô tự nhận rằng mình đối xử với hai người họ rất tốt, sao họ phải hại cô?
Trở về Vương phủ, căn bản không cần điều tra ngầm, chỉ cần tách Hương Lê Thạch Lưu ra, cho Thôi Tiến Trung đi thẩm vấn, chưa tới một khắc đồng hồ Hương Lê đã bị mang đến.
Cho dù là Hương Lê hay Thạch Lưu, Dư Lộ đều cảm thấy không dễ chịu.
Tay cô đặt hờ trên đầu gối, nhìn Hương Lê chật vật quỳ trên mặt đất, còn có chút khó tin, "Vì sao?"
Hương Lê không nói lời nào, lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ, "Dư chủ tử, tha mạng, tha mạng! Nể tình việc nô tỳ dù gì cũng hầu hạ ngài ít lâu, nể tình ngày xưa ngài với Trần thị vệ bỏ trốn, nô tỳ bởi vì chuyện này mà chịu uất ức, ngài tha cho nô tỳ, ngài tha cho nô tỳ đi!"
Thạch Lưu cũng bị mang đến, chỉ là nàng đứng ở một bên. Nàng vốn vô cùng khổ sở, còn định nói giúp cho Hương Lê với Dư Lộ, nhưng nghe Hương Lê thốt ra những lời này, Thạch Lưu không còn suy nghĩ nói giúp cho nữa.
"Ngươi nói dối! Ngươi nói dối!" Nàng đột nhiên nói: "Ngươi biết rõ là không phải! Dư chủ tử không có, Dư chủ tử không có!"
Đều đến mức này rồi, Hương Lê còn muốn hại Dư chủ tử nữa, nàng thật sự không có muốn xin tha!
Người thực sự không thể làm chuyện không nên làm, nếu không, dù ngươi vô tình hay cố ý, ngươi đều sẽ vĩnh viễn bị gán chặt với hai chữ sỉ nhục.
Dư Lộ đau đớn trong lòng, hỏi lần nữa: "Vì sao?!"
Tiêu Duệ ấn đầu vai Dư Lộ xuống, nói với Thôi Tiến Trung: "Đi lấy đồ đến đây, nàng ta vẫn không chịu nói thì rút đầu lưỡi ra!"