Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
Từ biệt Vu phu nhân, Dư Lộ và Tiêu Duệ lên xe ngựa.
"Sao chàng tới đây thế?" Dư Lộ ôm cánh tay của Tiêu Duệ, cười hỏi: "Sợ ta với Vu phu nhân không trò chuyện vui vẻ hả?"
Tiêu Duệ nhìn cô, đưa tay vuốt chóp mũi cô mới nói: "Không phải, đương nhiên gia tin tưởng Tiểu Lộ Nhi có bản lãnh đó. Chỉ là gia nhớ ngươi cho nên tới đây thôi."
Dỗ ngon dỗ ngọt!
Dư Lộ nói thầm trong lòng, nhưng không thể không thừa nhận rằng cô rất thích nghe những lời như vậy.
"Chứ sao. Ta là mỹ nữ hoa gặp hoa nở, người gặp người thích mà lại." Cô khoa trương khoe khoang, "Cho nên Vu phu nhân vừa thấy ta liền bị mị lực của ta thuyết phục, cam tâm tình nguyện nhận ta làm con gái nuôi, gần gũi với ta đấy."
Tiêu Duệ cười ha ha, nhéo mũi cô nói: "Không thấy ngại hả!"
Dư Lộ né tránh, nằm trong ngực hắn, nghe mùi vị dễ ngửi trên người hắn cười ngây ngô.
Trở lại Thành Vương phủ, Hương Lê không lập tức tới hầu hạ, Dư Lộ cũng không để ý. Trước vốn có Thạch Lưu và Anh Đào, giờ còn có thêm ba người nữa, nhiều một Hương Lê thì cũng không nhiều, thiếu một Hương Lê thì cũng không thiếu.
Bên này đang dọn đồ chuẩn bị ăn tối thì thấy Thôi Tiến Trung vội vã chạy tới, nói là Định Quốc Công phu nhân đã đến, mong được gặp Lâm Thục.
Định Quốc Công phu nhân không phải người thích làm loạn. Bà có thể khiến Định Quốc Công chục năm như một chỉ có mỗi bà trong hậu viện, Tiêu Duệ tin rằng hẳn bà vô cùng thông minh. Chuyện điên rồ Lâm Thục làm mấy ngày trước, có mẹ nàng ta tới khuyên, cũng không có gì không tốt.
Đây là lần đầu Lâm phu nhân tới Thành Vương phủ. Minh Hà ra đón bà, dọc đường đi, bà còn cố ý kêu Minh Hà dẫn bà đi ngang qua Tầm Phương viện.
Nhìn cửa viện Tầm Phương viện, lại hỏi Minh Hà và biết được thư phòng của Tiêu Duệ ngay ở bên cạnh, Lâm phu nhân thở dài một tiếng. Sao con gái mình có thể luẩn quẩn trong lòng như vậy chứ, biết rõ Thành Vương sủng ái nữ nhân này mà vẫn muốn đối địch với người ta. Thổi phồng nàng ta lên thật cao, thổi phồng cho tất cả mọi người đều biết, nuôi xấu tính của nàng ta, nàng ta còn có thể sống tốt sao?
Lý ma ma cũng thật là, đưa bà ta cho Thục Tỷ Nhi mà không giúp nó tranh giành tình cảm, cũng không ngăn cản nó làm chuyện điên rồ ấy, đúng là mấy năm qua sống quá thoải mái rồi.
Lâm phu nhân lắc đầu than thở khi đến Chính viện, nhìn hai bà tử một phải một trái ở cửa, mặt bà lập tức trầm xuống.
"Đây là có chuyện gì?" Bà hỏi Minh Hà.
Minh Hà ấp úng, không biết phải nói làm sao, "Phu nhân, hay, hay là ngài cứ vào trước đi, vào rồi hẵng nói."
Lâm phu nhân đến vì có Lâm Thục ngầm phái người mang tin về. Lúc này thấy Lâm phu nhân, tuy Lâm Thục đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng nghĩ đến cử chỉ của mình ở nhà lần trước, nàng vẫn có chút xấu hổ.
"Nương." Nàng đi tới cửa đón Lâm phu nhân.
Lâm phu nhân cũng không nói là thân phận không hợp. Bà tỉ mỉ quan sát con gái mình, khi vào phòng ngủ thì kêu tất cả hạ nhân ra ngoài.
"Thục Tỷ Nhi, con vội vàng phái người đi gọi nương qua là vì việc gì?" Nhìn con gái không có gì không thích hợp, chuyện kia cũng sẽ không khó giải quyết, Lâm phu nhân cũng không lo lắng.
Lâm Thục đóng mở môi, nhắm mắt nói: "Nương, con không cam lòng!"
Lâm phu nhân nhíu mày, yên tĩnh chờ đoạn sau.
"Mấy ngày trước Huệ Phi nương nương triệu kiến con, bà... bà ấy đã biết con đã làm gì." Lâm Thục nói: "Con dám khẳng định Tiêu Duệ sẽ không nói việc này. Đây là vết nhơ của hắn ta, hắn là nam nhân, không có khả năng sẽ đi nói chuyện này cho bên ngoài biết. Nhưng ngày ấy Huệ Phi nương nương lại biết, hơn nữa, lúc con vào tẩm cung, con Dư tiện nhân Tầm Phương viện kia vừa lúc đi ra ngoài!"
Lâm Thục nói, nhịn không được sờ má mình. Nàng lớn như vậy, đây là lần đầu tiên nàng bị người vả như thế. Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, nàng liền ngột ngạt đến mức hận không thể giết người.
Lâm phu nhân nói: "Ý con là, con nghi ngờ nữ nhân ở Tầm Phương viện nói chuyện đó với Huệ Phi nương nương?"
Lâm Thục nói: "Đây không phải quá rõ rồi sao? Ngoại trừ ả ta thì còn có thể là ai được!"
Lâm phu nhân thở dài, nhìn Lâm Thục từ trên xuống dưới nhiều lần rồi đưa tay dí trán Lâm Thục, "Nhìn bộ dạng này của con, ta thực sự hoài nghi con có phải Thục Tỷ Nhi của ta không nữa!"
Bà không biết nhiều lắm, chỉ biết lung lạc nam nhân và chèn ép nữ nhân khác, cho nên lúc Lâm Thục chưa xuất giá, rất nhiều việc trong hậu viện Lâm Thục cần biết đều là do người khác dạy. Toàn bộ Định Quốc Công phủ, có ai không nói Thục Tỷ Nhi thông minh có năng lực và có nhân duyên tốt chứ?
Bà cũng đã nghĩ rồi, Thục Tỷ Nhi học xong những thứ này là có thể được mẹ chồng thích, cũng có thể chung đụng với chị em dâu tốt hơn, có thể sống thoải mái hơn bà. Còn bà, sau khi Thục Tỷ Nhi làm phu nhân, bà sẽ dạy cho nó những việc kia sau. Khi đó, bên trong và bên ngoài của Thục Tỷ Nhi đều tốt, đều khiến người khác hâm mộ.
Nhưng ai biết được, Thục Tỷ Nhi còn chưa học được bên trong mà bên ngoài còn không có học giỏi!
"Nương!" Lâm Thục cho rằng lúc này Lâm phu nhân còn có tâm trạng nói đùa, mất hứng nói.
Lâm phu nhân không thừa nước đục thả câu, nói thẳng: "Con cũng suy nghĩ kỹ chút đi, nữ nhân kia chẳng qua chỉ là một thiếp thất, Huệ phi nương nương gọi nàng ta tiến cung, chỉ sợ lá gan của nàng ta mất đi hơn nửa luôn rồi, còn lòng dạ nào mà nói chuyện của con nữa? Còn nữa, con chỉ nghĩ Thành Vương sẽ không nói ra bên ngoài mà không nghĩ rằng, nếu nữ nhân kia đã được Thành Vương sủng ái, chẳng lẽ nàng ta không biết tâm tư của Thành Vương, không biết giữ mặt mũi cho Thành Vương sao?"
Cũng chỉ có con, không cẩn thận thì không nói, còn mọi việc cũng chỉ lo nghĩ cho bản thân!
Lâm phu nhân giận quá, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không nói câu đấy.
Lâm Thục còn mạnh miệng không chịu thừa nhận, "Nhưng mà, nhưng mà nếu không phải do ả ta thì sao nương nương lại biết được? Người trong phủ này đều bị Tiêu Duệ quản, ai cũng không nói cho bên ngoài, ai cũng không có cơ hội nói cho bên ngoài!"
Lâm phu nhân cẩn thận suy nghĩ lại, lập tức nghĩ tới một người.
"Minh Nguyệt thì sao?" Phía sau Minh Nguyệt là Cửu Hoàng tử, lông mày Lâm phu nhân nhíu chặt lại, "Minh Nguyệt không muốn theo Thành Vương, lại đồng ý theo Cửu Hoàng tử, có thể thấy nó cố ý trèo lên Cửu Hoàng tử. Bị con ép như vậy, biết đâu do nó nói ra ngoài."
Lâm Thục biến sắc, lập tức lắc đầu nói: "Không thể nào, sao nàng ta dám, nàng ta là nha hoàn của con!"
Một ngày làm nô, cả đời làm nô. Một hạ nhân như nàng ta sao dám phản bội mình được!
Lâm phu nhân thấy Lâm Thục vẫn cố chấp võ đoán như vậy, gấp đến bực cả mình. Bà không khỏi ngồi thẳng dậy, kéo tay Lâm Thục nói: "Thục Tỷ Nhi, mọi việc đều phải xét đến cả hai mặt. Nếu con đối xử tốt với Minh Nguyệt, không ép nó làm chuyện nó không thích, đương nhiên nó sẽ trung thành vẫn con. Nhưng nếu con ép nó, tuy nó chỉ là hạ nhân nhưng nó vẫn là con người. Là người thì có thất tình lục dục, nó cũng biết phản kháng chứ."
Lâm Thục khịt mũi, nói: "Nhưng con là vì tốt cho nàng ta!"
Lâm phu nhân lắc đầu, "Con làm vậy vì tốt cho nó, nó không thích, không muốn, vậy đó không phải là tốt. Đó là con ép nó. Còn nữa, theo ta thấy, Minh Nguyệt cũng rất thông minh, dù làm tiểu thiếp thì làm tiểu thiếp của Thành Vương đương nhiên không tốt bằng tiểu thiếp của Cửu Hoàng tử."
Lâm Thục hiếu kỳ, "Vì sao?"
Theo nàng nghĩ, Tiêu Duệ không tốt, Tiêu Dật càng không tốt. Hai người như vậy, ai nàng cũng coi thường.
Tất nhiên là Lâm phu nhân sẽ nói hết cho Lâm Thục: "Thành Vương không quá coi trọng nữ sắc, trong lòng lại có nữ nhân ở Tầm Phương viện, muốn được sự sủng ái của hắn ta thì không dễ. Nhưng Cửu Hoàng tử thì khác. Hắn ta thích nữ sắc, chỉ cần nữ nhân có nơi đặc biệt là sẽ vào mắt của hắn. Nam nhân như vậy vừa bạc tình vừa đa tình, nhưng nếu dùng đúng thủ đoạn thì đương nhiên có thể chuyển thành si tình chuyên tình."
Nữ nhân sống như vậy thì có ý nghĩa gì chứ, cả đời cũng vì giành lấy sự sủng ái của nam nhân sao? Có sủng ái rồi thì sao, có thể sinh thêm được nhiều con?
Nhà mẹ nàng hiển hách, bên nhà chồng cũng vậy, dù trọn đời không con, nàng có thân phận của Vương phi, có ai dám coi thường nàng chứ?
Lâm Thục nhìn Lâm phu nhân, đờ ra một lát, nhịn không được muốn cười nhạo.
Nàng cố gắng nhịn xuống, nhưng vẫn lắc đầu với Lâm phu nhân, "Nương, con không nói chuyện này với ngài nữa. Con chỉ muốn nói cho cha và mẹ biết để cha mẹ giúp con nghĩ cách thu thập con Dư tiện nhân kia! Đúng rồi, còn có Minh Nguyệt nữa. Nếu Minh Nguyệt đã phản bội con thật thì cũng không thể tha cho nàng ta như vậy!"
Lâm phu nhân vô cùng không thích giọng nói bất cần này của Lâm Thục. Nhưng thấy nàng dầu muối không tiến, nói cái gì cũng không nghe, đành phải chuyển đề tài.
"Bên con là có chuyện gì vậy? Lúc nãy ta tiến vào thì thấy có người đứng canh ở cửa. Có phải không cho con ra ngoài không?" Bà hỏi.
Lâm Thục cười nói: "Sao lại như vậy được, con muốn đi nơi nào thì đi nơi ấy."
Lâm phu nhân lại thấy không phải. Nếu có thể đi ra ngoài thật thì sao lại không về Lâm gia mà phải kêu bà tới đây chứ? Còn có sự ấp úng của Minh Hà, Lâm phu nhân đoán, chắc là Lâm Thục đang mạnh miệng vậy thôi.
Bà cũng không vạch trần, chỉ làm như không biết, đáp ứng mấy câu rồi đi.
Trở lại phủ Định Quốc Công, bà nói nghi ngờ của mình cho Định Quốc Công.
Định Quốc Công rất kinh ngạc, "Ý nàng là, có thể nha đầu Minh Nguyệt kia đã biết được sự thật?"
Lâm phu nhân gật đầu, "Thiếp đoán hẳn là vậy."
Định Quốc Công tỉ mỉ ngẫm lại, mấy ngày gần đây, khi bãi triều hoặc ra ngoài thỉnh thoảng có gặp phải Cửu Hoàng tử, mỗi lần gặp Cửu Hoàng tử đều nhìn ông với vẻ ngoài cười trong không cười. Ông còn cảm thấy có chút quái dị, nhưng giờ nghĩ lại, ông lại thấy nổi cả da gà.
Chẳng lẽ, nha đầu Minh Nguyệt kia đã biết sự thật, rồi đi khuyến khích Cửu Hoàng tử đến đối phó ông thật?
Thứ con bất hiếu này!
Định Quốc Công tức đến đập mạnh xuống bàn một cái.
Lúc này Lâm phu nhân cũng có chút hối hận. Nếu bà có thể nghĩ thông sớm, đồng ý chứa chấp Minh Nguyệt thì có lẽ việc Minh Nguyệt theo Cửu Hoàng tử sẽ mang lại lợi ích rất lớn cho một trai một gái của bà.
Bà nói: "Quốc Công gia, hãy để thiếp đi gặp Minh Nguyệt một lần đi?"
"Không cần!" Định Quốc Công vô cùng tức giận, "Ta lại muốn nhìn xem có phải nó khuyến khích Cửu Hoàng tử đối phó ta thật không! Nếu là thật, ta phải lột da nó ra! Ta là cha của nó, cho nó ăn cho nó uống, nuôi nó lớn đến như vậy, nó lại dám bất hiếu như thế, đúng là đại nghịch bất đạo!"
Lâm phu nhân nghẹn lời, rốt cuộc hiểu tại sao con gái mình lại có ý nghĩ như vậy, thì ra là giống Định Quốc Công.
Hai cha con này thật là...!
Chỉ là bà có thể nói hết cho Lâm Thục nhưng với Định Quốc Công thì lại không thể.
Bà nhỏ nhẹ khuyên nhủ: "Quốc Công gia, chắc chắn ngài suy nghĩ quá nhiều rồi, thiếp thấy Minh Nguyệt không biết được đâu. Chỉ là, biết đâu việc Thục Tỷ Nhi làm khiến Cửu Hoàng tử bất mãn cho nên cũng bất mãn lây sang ngài. Có câu oan gia nên giải không nên kết, ngài cũng không tiện gặp mặt với đứa bé nữ như Minh Nguyệt, vẫn là để thiếp đi thì tiện hơn chút. Ngài yên tâm, thiếp nhất định sẽ tâm sự rõ ràng với nó, sẽ hỏi rõ mọi chuyện giúp ngài. Nếu là thật, đến lúc ấy ngài lại tức giận cũng không trễ."
Định Quốc Công bị khuyên, ánh mắt nhìn Lâm phu nhân tràn đầy áy náy, "Khổ cho nàng rồi, lại còn để nàng phải đi gặp nó nữa, thực sự là... xin lỗi nàng."
Lâm phu nhân cười lắc đầu, ôm lấy hông của Định Quốc Công, "Không sao đâu, việc này thì có là gì. Có thể làm ít chuyện giúp Quốc Công gia vui vẻ, thiếp cũng vui lòng."
Trên đường đến kinh thành hướng tây bắc, mấy trăm người đang hộ tống hai chiếc xe ngựa tiến lên. Chiếc đi đằng trước hoa lệ hơn chút, chiếc đằng sau thì lại rất bình thường.
Lúc này Trần Chiêu đang cưỡi ngựa đi giữa hai chiếc xe, hai mắt quan sát bốn phương, rất sợ trên đường có sơn tặc thổ phỉ gì đó nhảy ra, nếu kinh động đến công chúa Ngu Văn thì phiền toái.
Đến khi đi qua đoạn đường này, trời đất trống trải, cho dù có sơn tặc thổ phỉ thì cũng không có cách nào mai phục, hắn mới đưa tay lau mồ hôi trên trán, thở phào.
Chiếc xe đằng trước chợt chậm lại, đại nha hoàn của công chúa Ngu Văn thò đầu ra, nhìn về bên này hô: "Trần tướng quân, công chúa cho mời!"
Trần Chiêu thúc vào bụng ngựa, cho ngựa chạy tới.
"Công chúa." Hắn ôm quyền hành lễ với rèm xe đang đóng chặt.
Giọng công chúa Ngu Văn có chút khàn khàn, "Trần tướng quân, nghe nói trước kia ngươi là đương sai ở kinh thành?"
Trần Chiêu đáp: "Hồi công chúa, hồi trước đúng là mạt tướng có ở kinh thành thật, chỉ là không dám nói mình là đương sai, chẳng qua chỉ làm gia đinh để no cơm ấm cật mà thôi."
Công chúa Ngu Văn nhẹ giọng cười, "Anh hùng không hỏi xuất thân."
Trần Chiêu bỗng ngẩng đầu, liếc rèm xe một cái rồi cúi đầu hồi phục, "Công chúa khen nhầm rồi. Không biết công chúa tìm mạt tướng là vì việc gì?"
Công chúa Ngu Văn nói: "Ngươi ngồi xuống đầu xe ngựa đi, bổn cung có một số việc muốn hỏi thăm ngươi."
Trần Chiêu đồng ý, giao ngựa cho người bên cạnh rồi nhảy lên xe ngựa, an vị phía sau phu xe.
Sau đó đoàn xe tiếp tục đi tiếp.
Giọng của công chúa Ngu Văn truyền từ trong xe ngựa ra, "Ngươi từ kinh thành ra, chắc cũng biết Thành Vương Tiêu Duệ đúng không? Bổn cung nghe nói năm trước hắn đã cưới thê tử, là con gái Lâm gia Định Quốc Công. Ngươi có biết Vương phi ấy là người thế nào, Vương phi đã có bầu hay chưa không?"
Trần Chiêu giật mình trong lòng, vội nói: "Mạt tướng không dám nghị luận về việc này."
Công chúa Ngu Văn cười, "Bổn cung xuất giá nhiều năm, sớm đã không để ý đến những lễ nghi phiền phức này rồi. Bây giờ chúng ta đang ở bên ngoài, ngươi chỉ cần nói là được. Dù thế nào thì lời của chúng ta cũng không truyền tới kinh thành đâu."
Trần Chiêu lên tiếng: "Đương nhiên Thành Vương phi rất tốt, chỉ là kinh thành có lời đồn rằng Thành Vương và thê tử không quá hòa thuận. Nghe nói, Thành Vương vô cùng sủng ái một cái thiếp, đã đến mức độ sủng thiếp diệt thê rồi."