Tiểu Thiên Nga

chương 24

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

24a

Tay của Trương Lệ Mẫn bị Giang Kiều giữ lấy, thẹn quá hoá giận cố gắng thoát ra khỏi cậu: “Cậu thả tôi ra!”

Giang Kiều cũng chỉ muốn ngăn cản các bạn nữ xung đột, không có ý định ra tay với bạn nữ, nghe vậy buông tay cô ả ra, nhưng thân hình không nhúc nhích, vẫn trong tư thế bảo vệ Chu Nghiên Nghiên như cũ.

Trong màn hài kịch này, bên phía Trương Lệ Mẫn chỉ có một mình cô ả đơn độc chiến đấu, những người khác đều bo bo giữ mình ở bên cạnh im lặng theo dõi sự việc, mọi người đều biết tranh cãi bằng miệng không sao, nhưng một khi động tay, trong khoa mà truy cứu lên thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến mình.

Ngay cả Hứa Thiên Ngữ cũng thờ ơ với cảnh tượng trước mắt, hành động của Giang Kiều, khiến cho sự xông pha chiến đấu của Trương Lệ Mẫn trở nên vô giá trị, trong mắt mọi người giống như một trò hề.

Cô ả cảm thấy ánh mắt của mọi người đang đổ dồn vào mình, đều đang cười nhạo mình, nghiến răng chĩa mùi dùi vào Giang Kiều: “Giang Kiều, mày luôn trốn sau lưng người khác để người ta đứng ra bảo vệ mình thì tính là có bản lĩnh gì chứ?”

Lời nói này quá mức buồn cười, Giang Kiều nhướng mày, giọng điệu bình tĩnh hỏi vặn lại: “Người đang trốn sau lưng người khác là tôi sao?”

Cậu dừng lại, ánh mắt lướt qua Trương Lệ Mẫn, rơi xuống kẻ chủ mưu đang đóng vai khán giả ở trước mặt: “Bạn học Hứa Thiên Ngữ.”

Đây là lần thứ hai Giang Kiều đối đầu trực diện với Hứa Thiên Ngữ, cảnh tượng lần trước vẫn còn sống động trong tâm trí, sự chú ý của mọi người có mặt tại đó đều không hẹn mà đồng loạt rơi lên người bọn họ.

“Tôi không biết cậu đang nói cái gì?” Hứa Thiên Ngữ vẻ mặt vô tội: “Nếu cậu có ý kiến đối với việc tôi tranh vai chính, thì có thể tìm cô Ngụy, thậm chí tìm các thầy cô trong khoa để phản ánh, mà cô Nguỵ cũng đã thay cậu từ chối lời đề nghị tranh vai chính của tôi rồi, cậu còn có gì không hài lòng nữa đây? Nói ra lời tổn thương đối với một bạn nữ là hành vi lịch sự gì?”

Cô ta nói xong những lời này, gần như đã phát huy đòn phản công đến mức ghê gớm tối đa.

Mọi người đều biết Giang Kiều tuy thích làm việc một mình, nhưng chưa bao giờ chủ động gây rắc rối cho người khác, vừa rồi khi Hứa Thiên Ngữ đề xuất muốn tranh vai chính, Giang Kiều cũng không hề nói một câu nào, sau đó lúc đám người Trương Lệ Mẫn âm dương quái khí chế nhạo Giang Kiều, cậu cũng không so đo.

Không ngờ bây giờ đến trong miệng của Hứa Thiên Ngữ, lại trở thành Giang Kiều có ý kiến với cô ta.

Nước bẩn này được hắt ra đến mức ngay cả những bạn học vốn định đứng xem một cách trung lập cũng không thể nghe nổi, lên tiếng bênh vực Giang Kiều: “Giang Kiều có bao giờ nói những lời như thế đâu? Thiên Ngữ, có phải cậu quá mức suy diễn rồi không?”

“Đúng á.” Có người đứng ra hòa giải, “Bất kể ai làm vai chính, mọi người đều là bạn học, dĩ hoà vi quý đi.”

“Chính thế chính thế, mọi người đừng tranh cãi nữa, nếu thầy cô biết chuyện nhất định sẽ có ảnh hưởng xấu.”

“Suy diễn sao?” Hứa Thiên Ngữ hỏi ngược một câu: “Là tôi suy diễn hay có người nào đó độc chiếm một mình? Từ cuộc thi giao lưu múa ba lê năm ngoái đến buổi biểu diễn kỷ niệm trường năm nay, rồi đến vai chính của tiết mục trong Hội diễn Xuân Thành bây giờ, dựa vào cái gì đều chỉ có một mình cậu ta giành được suất?”

Cô ta vừa nói vừa tiến lên vài bước, nhìn thẳng vào người vừa nói, vẻ mặt không còn bình tĩnh như hồi nãy, chỉ vào bọn họ nghiêm giọng hỏi: “Dĩ hoà vi quý ư? Các người nói miệng rất hay, hãy tự hỏi xem trong lòng các người có phục không? Các người không hề không cảm thấy cam lòng giống như tôi sao?”

Hứa Thiên Ngữ luôn không thích Giang Kiều, lần đầu tiên nhìn thấy Giang Kiều khi nhập học đã không thích.

Cô ta đối với Giang Kiều trước sau luôn có cảm giác đã sinh Du sao còn sinh Lượng, bởi vì Giang Kiều quá xuất sắc, cậu thậm chí còn có tài năng khiêu vũ hoàn hảo mặc kệ sống chết của người khác, dễ dàng có thể trở thành vai chính được mọi người vây quanh, còn cô ta chỉ có thể làm vai phụ tăng thêm sự rực rỡ cho cậu.

Nhưng để duy trì thiết lập hình tượng của mình, cô ta không xung đột trực tiếp với Giang Kiều, chỉ dùng lời nói để kích động đám người Trương Lệ Mẫn đi gây rắc rối cho Giang Kiều mà thôi, cho đến khi bài đăng CP của Giang Kiều và Lương Thừa An xuất hiện trên diễn đàn.

Cô ta vẫn luôn cố tình duy trì khoảng cách xã giao thích hợp với Lương Thừa An, chỉ vì tránh dẫn đến sự phản cảm của đối phương, dù sao người như Lương Thừa An có rất nhiều người đổ xô theo đuổi, cô ta phải khác biệt với số đông mới thu hút được sự chú ý của anh.

Nhưng điều cô ta không ngờ tới là, Giang Kiều thế mà lại phát triển mối quan hệ với Lương Thừa An, còn đi theo đội bóng rổ tham gia hoạt động team building của bọn họ, lúc vô tình lướt thấy tấm ảnh tập thể đi team building đó trong vòng bạn bè, sự ghen tuông của cô ta gần như đạt tới đỉnh điểm.

Từ nhỏ đến lớn, ưu thế của cô ta là ngoại hình xinh đẹp và khả năng vũ đạo xuất chúng, nhưng ở trước mặt Giang Kiều, hai ưu thế mà cô ta vẫn luôn tự hào lại hoàn toàn không đáng nhắc đến, cô ta không khỏi nghĩ rằng, Lương Thừa An cũng giống như những người khác bị gương mặt của Giang Kiều mê hoặc.

Ngọn lửa đó trong lòng cô ta, vẫn luôn bùng cháy kể từ lúc biết Giang Kiều lần đầu vào năm ngoái, buổi biểu diễn kỷ niệm trường là chất dẫn, Lương Thừa An là chất dẫn, Xuân Thành hội diễn cũng vậy, cho đến hôm nay, cuối cùng nhịn không được nữa.

Những người bị cô ta điểm mặt ở hiện trường đều không lên tiếng, không biết là bị nói trúng lời trong lòng, hay là không muốn xung đột trực tiếp với cô ta, bất kể Hứa Thiên Ngữ nói có lý hay không, cô ta là người gốc Kinh thị, điều kiện gia đình tốt, lại là cháu gái của một giáo sư trong trường, đắc tội cô ta nói chung không có chỗ nào tốt.

Hứa Thiên Ngữ thấy mọi người im lặng, trong lòng cực kỳ sung sướng, cười khẩy một tiếng: “Mọi người đều tắt tiếng rồi phải không?”

Chu Nghiên Nghiên đang định mở miệng phản bác cô ta, nhưng Giang Kiều đã giơ tay ngăn cản bạn ấy lại, nói với Hứa Thiên Ngữ: “Không cần thiết phải trút cơn tức giận của cô đối với tôi lên người của người khác, loại khẩu chiến này chẳng có ý nghĩa gì.”

Hứa Thiên Ngữ cau mày: “Đây chính là điều cậu muốn nói sao?”

“Đối thủ cạnh tranh của tôi chưa bao giờ là cô.” Giang Kiều nhìn Hứa Thiên Ngữ, giọng điệu không nhanh không chậm nói, “Cho dù tôi và cô cùng tranh đấu trên một sân khấu, tôi có thể đánh bại cô một lần, cũng có thể đánh bại cô hai lần.”

Tính tình của Giang Kiều không thích phân tranh, đặc biệt Hứa Thiên Ngữ là bạn nữ, còn là bạn cùng khoa cùng lớp, mỗi ngày ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, cãi vã không tốt cho bất kỳ ai cả, nhưng Hứa Thiên Ngữ lại khiêu khích cậu hết lần này đến lần khác, cậu cũng không muốn làm quả hồng mềm.

Như cậu đã nói, kẻ địch trong tưởng tượng sẽ cạnh tranh vai chính với cậu trong vở《Xuân chi thần》lần này hoàn toàn không phải là Hứa Thiên Ngữ, mà là một học trưởng năm ba.

So với sự kích động của Hứa Thiên Ngữ, Giang Kiều ngược lại rất bình tĩnh, nhưng thái độ của cậu càng ung dung không vội vàng càng khiến Hứa Thiên Ngữ hận đến ngứa răng —— Bởi vì Giang Kiều căn bản không để cô ta vào mắt.

Nếu đổi thành người khác nói ra loại lời nói này, ít nhiều cũng sẽ khiến người ta cảm thấy tự phụ, nhưng Giang Kiều lại hoàn toàn là đang nói ra sự thật, mọi người đều biết cậu có thực lực này.

Giang Kiều không muốn nói chuyện với cô ta nữa, chín giờ rưỡi còn phải đến phòng khiêu vũ lớn tập hợp, cậu tự mình đi sang một bên để khởi động, gần đến giờ thì thu dọn đồ đạc đi lên lầu.

Đến phòng khiêu vũ lớn, Giang Kiều phát hiện Nguỵ Dĩnh và thầy biên đạo múa vẫn chưa đến, bên trong có một vài học trưởng học tỷ tranh cử cho vai chính và vai phụ.

Mọi người đang tụm lại trò chuyện, không khí thoải mái dễ chịu, đứng đầu trong số này là một thanh niên có bề ngoài đẹp trai, anh ấy nhìn thấy Giang Kiều từ bên ngoài bước vào, là người đầu tiên giơ tay lên chào hỏi: “Giang Kiều, cậu đến rồi.”

Anh thanh niên tên là Thẩm Như Chân, năm nay học năm ba, cũng là một người xuất sắc của khoa múa ba lê trường Thanh Đại, tuy vẫn còn là sinh viên, nhưng có rất nhiều vũ đoàn đang tiếp xúc với anh ấy, muốn lôi kéo anh ấy gia nhập.

Lần này anh ấy cũng là một trong những ứng cử viên cho vai chính của vở《Xuân chi thần》, xét từ lời nói của anh ấy, dường như đã sớm đoán được Giang Kiều sẽ là ứng cử viên.

“Thẩm sư huynh.” Giang Kiều lên tiếng chào đối phương, rồi lần lượt chào hỏi các sư huynh sư tỷ khác, sau đó yên tĩnh đứng đợi một bên.

Trong khi chờ đợi, cậu nhận được tin nhắn WeChat của Lương Thừa An, đối phương hỏi cậu buổi tối có rảnh không, để mang cho cậu một ít đồ.

Sau khi từ Tương Sơn trở về, Giang Kiều hoàn toàn tập trung vào việc học, các lớp học của Lương Thừa An cũng dần dần nhiều hơn, hai người ai bận việc người nấy, nhưng vẫn giữ liên lạc hàng ngày trên WeChat.

Chuyến đi đến Tương Sơn giống như một cơ hội, kéo quan hệ của hai người gần hơn rất nhiều.

Giang Kiều hỏi anh mang đồ gì, Lương Thừa An trả lời [Đáp lễ cho đặc sản lần trước.]

[Sơn Kiều: Chỉ là một chút đặc sản mà thôi, tại sao còn có đáp lễ vậy?]

[Lương Thừa An: Bạn nhỏ Giang Kiều, có phải em có hiểu lầm gì đó đối với từ ‘một chút’ hay không.]

[Lương Thừa An: [Hình ảnh]]

Bức ảnh Lương Thừa An gửi qua là chụp khi bà ngoại anh đang sắp xếp mấy món đặc sản lần trước, trên bàn cà phê chỉ riêng đặc sản đã có hơn chục hộp, bên cạnh còn có một đống rất nhiều trái cây sấy khô đóng hộp.

Giang Kiều nhìn bức ảnh, mới nhận ra là hình như có hơi nhiều thật.

[Sơn Kiều: Một chút tấm lòng, không cần đáp lại đâu.]

[Lương Thừa An: [Hình ảnh]]

Tấm hình lần này Lương Thừa An gửi qua là tương ớt đỏ rực, đựng trong những lọ thủy tinh nhỏ tinh xảo, có một vài hương vị.

[Lương Thừa An: Thực sự không cần đáp lễ sao? Ông bà ngoại tôi tự làm đó, ăn ngon hơn bên ngoài.]

Giang Kiều co được duỗi được, lập tức đổi giọng.

[Sơn Kiều: Đáp lễ một chút cũng được, cảm ơn ông bà ngoại của anh giùm tôi.]

[Sơn Kiều: [Thiên nga nhỏ cám ]]

Bên kia, Lương Thừa An nhìn bức ảnh động [Thiên nga nhỏ cảm ơn] do Giang Kiều gửi đến, lông mày hơi cong, thuận tay lưu lại meme.

Giáo sư Hứa ngồi đối diện anh chú ý tới vẻ mặt của anh, đưa tay kéo kính xuống một chút, hỏi: “Trò chuyện với ai thế? Vui vẻ như vậy.”

“Không có ai ạ.” Lương Thừa An cất điện thoại, đưa tài liệu vừa mới dịch xong cho ông, “Em không có trộm lười biếng đâu.”

“Thầy có nói em trộm lười biếng à? Hỏi một câu cũng không được?” Giáo sư Hứa nhìn anh một cái, “Hôm nay em cứ thành thành thật thật ở chỗ này của thầy làm việc, đừng hòng đi đâu cả.”

“Dạ.” Lương Thừa An thản nhiên nói: “Bảo đảm sẽ hoàn thành bản dịch cho thầy.”

Giáo sư Hứa hài lòng gật đầu, đứng lên khỏi ghế: “Hôm qua lão Triệu trưởng phòng tặng cho thầy một miếng Đại Hồng Bào (một loại trà Ô long đắt tiền), khen ngợi lên tận trời, thầy đi pha một ít chúng ta nếm thử.”

“Được ạ.” Lương Thừa An cũng không khách khí, gửi tin nhắn cho Giang Kiều, hẹn cậu buổi trưa cùng nhau đi ăn.

Giang Kiều gửi lại cho Lương Thừa An một chữ “Được”, rồi thoát khỏi cuộc trò chuyện WeChat.

Thẩm Như Chân đi tới, đưa cho cậu một chai nước, dựa vào thanh xà ép chân, nói với vẻ hơi nhiều chuyện: “Nghe nói vừa rồi lớp các cậu xảy ra xung đột hả?”

Lúc nói, anh ấy hất cằm về phía Hứa Thiên Ngữ, cô ta đang trò chuyện với những người khác ở phía trước.

Hứa Thiên Ngữ đến muộn hơn Giang Kiều một bước, vừa đến đã phát huy năng lực giao tế thảo mai khéo léo của mình, hòa nhập ngay với những người có mặt ở đó.

“Không có, chỉ là cãi vã một chút thôi.” Giang Kiều nhìn một cái, rồi thu tầm mắt lại tỏ ra không có hứng thú gì, cũng không ngạc nhiên khi Thẩm Như Chân có tin tức nhanh như vậy, dù sao thì vòng giao tế của khoa múa ba lê cũng chỉ lớn nhiêu đó.

“Hứa Thiên Ngữ cũng muốn tranh cử vai chính à?” Thẩm Như Chân đổi chủ đề, ngay sau đó lại tự mình lắc đầu: “Cô ta không giỏi lắm.”

“……” Giang Kiều nhớ lại cuộc đối đầu mới vừa rồi cùng với Hứa Thiên Ngữ, thấp giọng nhắc nhở Thẩm Như Chân: “Tôi kiến nghị anh nên nói nhỏ một chút.”

Thẩm Như Chân ngầm hiểu trong lòng: “Tôi hiểu.”

Sự xuất hiện của Ngụy Dĩnh và thầy biên đạo múa đã kết thúc cuộc trò chuyện của bọn họ.

24b

Buổi tập trung này chủ yếu là để dạy vũ đạo cho vai chính và vai phụ của vở vũ kịch 《Xuân chi thần》.

Đầu tiên thầy biên đạo múa phân tích ý tưởng biên đạo và tình tiết của vở 《Xuân chi thần》, sau đó Ngụy Dĩnh và một giáo viên khác lên diễn phần vũ đạo của vai chính và vai phụ.

Ngụy Dĩnh chịu trách nhiệm dạy vai chính, trước hết cô biểu diễn một lần, sau đó chia nhỏ các động tác ra để giảng giải.

Cơ hội kỷ niệm 850 năm thành lập thành phố này quan trọng như thế nào, mọi người đều hiểu rõ trong lòng, ngày kia sẽ có buổi khảo hạch, tất cả đều phải nỗ lực luyện múa lần.

Giang Kiều ngửa đầu uống hết nửa chai nước, bộ đồ tập trên người ướt đẫm mồ hôi, cậu vịn vào thanh xà để thở đều lại, sau đó đi vào phòng thay đồ thay quần áo.

Lúc này Lương Thừa An gọi điện tới, hỏi cậu đã tan học chưa.

Giang Kiều hẹn anh ở lối vào căn tin, cúp điện thoại rồi đi ra ngoài, vừa đến cửa thì thấy Thẩm Như Chân đang dựa vào tường, đối phương thấy cậu đi ra, liền đề nghị: “Cùng đi ăn trưa nhé?”

Giang Kiều nói: “Tôi có hẹn với bạn rồi.”

“Xem ra tôi đã chậm một bước.” Thẩm Như Chân cũng không để ý, “Cũng đi Đông Uyển phải không? Thuận đường đi chung đi.”

Đông Uyển là nhà ăn gần Học viện khiêu vũ nhất, Giang Kiều và Lương Thừa An đúng lúc hẹn nhau ở đó, vì thế cùng Thẩm Như Chân đi xuống lầu.

Trên đường đi, Thẩm Như Chân hỏi Giang Kiều: “Lát nữa có quay lại phòng học không?”

“Có.” Giang Kiều gật đầu: “Còn anh?”

“Đương nhiên.” Thẩm Như Chân cười nói, “Không nỗ lực một chút thì làm sao có thể thắng cậu đây?”

Giang Kiều nghe ra ý trêu chọc trong lời nói của anh ta, suy nghĩ một chút: “Nếu nỗ lực cũng không thắng được thì sao?”

Thẩm Như Chân giả vờ giả vịt thở dài một hơi: “Vậy thì tôi sẽ ủy khuất một chút, nhảy vai phụ cho cậu. Dù sao đi nữa tôi cũng không chắc chắn 100% có thể giành được vai chính từ tay cậu.”

Giang Kiều dừng bước chân lại: “Tôi cũng vậy.”

Thẩm Như Chân: “Hả?”

“Tôi cũng vậy.” Giang Kiều nghiêm túc nói: “Không chắc chắn 100% sẽ thắng anh, anh là học trưởng mà tôi rất bội phục, cũng là mục tiêu phấn đấu của tôi.”

Mặc dù Giang Kiều và Thẩm Như Chân chỉ chênh nhau một khoá, nhưng từ đầu Giang Kiều đã học nhảy lớp, nên tuổi thật nhỏ hơn Thẩm Như Chân ba tuổi.

Hai người từng hợp tác một lần, nói Thẩm Như Chân không ghen tị với vị học đệ có thiên phú vũ đạo cực cao này là không thể nào, nhưng cảm thấy bội phục nhiều hơn, có thể nói là vừa yêu vừa hận.

Thấy Giang Kiều nghiêm túc giải thích như vậy, còn nói lấy mình làm mục tiêu, ánh mắt chân thành không hề có chút xíu giả tạo nào, anh ta không khỏi sững sờ hồi lâu, trong lòng vô cùng cảm động, sau đó lại nhịn không được bật cười to: “Tại sao còn trở nên nghiêm túc thế, nhóc con cậu muốn làm cho tôi cảm động đến chết hả?”

Nói xong đưa tay vỗ vỗ vai Giang Kiều: “Ai nhảy vai phụ cho ai vẫn còn chưa chắc đâu, lỡ cậu nhảy cho tôi thì sao?”

Vẻ mặt của Giang Kiều không thay đổi: “Chống mắt mong chờ.”

Hai người đã đến nhà ăn Đông Uyển, Giang Kiều vừa liếc mắt đã thấy ngay Lương Thừa An đang đợi mình ở cầu thang.

Lương Thừa An mặc áo khoác màu nâu nhạt, phối với quần màu đen, dáng người cao ráo lại thon gầy, lúc này đang cúi đầu gửi tin nhắn, cùng lúc Giang Kiều cảm thấy điện thoại trong túi rung lên một cái.

“Người đó không phải là Lương Thừa An của khoa Tài chính sao?” Thẩm Như Chân cũng chú ý đến Lương Thừa An, “Nói đến mới nhớ, lần trước tôi còn thấy có người gặm CP của cậu và anh ta trên diễn đàn, khá thú vị.”

Giang Kiều lấy điện thoại di động ra đọc tin nhắn, Lương Thừa An hỏi cậu đang ở đâu.

Thẩm Như Chân tiếp tục nói: “Anh ta hình như đang đợi người, không biết đang đợi ai nhỉ, chúng ta có tới chào hỏi không?”

Giang Kiều đang trả lời tin nhắn của Lương Thừa An trên WeChat, sau khi gửi đi, người phía trước liền ngẩng đầu lên nhìn qua, cậu cất điện thoại, đáp lại lời Thẩm Như Chân vừa nói: “Đang đợi tôi.”

Thẩm Như Chân: “Cái gì?”

“Sư huynh, tôi đi trước nhé.” Giang Kiều nói xong liền đi đến chỗ Lương Thừa An.

Thẩm Như Chân sững sờ ngay tại chỗ, nhìn hai người cùng nhau đi vào nhà ăn, làn gió lạnh thổi qua, mới tỉnh táo lại, thốt ra một chữ: “Đệt.”

Bọn họ đến muộn, người trong nhà ăn không đông, nhưng Giang Kiều và Lương Thừa An cùng nhau đi vào vẫn gây chú ý, thậm chí còn có người lén lút cầm điện thoại di động chụp ảnh.

Nhà ăn Đông Uyển có ba tầng, tầng một là nhà ăn công cộng, tầng hai là các món xào tự chọn, tầng ba là các phòng riêng để tiếp khách.

Giang Kiều và Lương Thừa An đi lên tầng hai, hai người gọi mấy món, tìm chỗ rồi ngồi xuống.

Lương Thừa An cũng biết về hội diễn Xuân Thành, lúc này nghe cậu nói buổi chiều ngày kia sẽ phải khảo hạch, không khỏi ngạc nhiên: “Thời gian gấp rút như vậy sao?”

“Thật ra vẫn ổn.” Giang Kiều nói, “Ba ngày là đủ để làm quen, chỉ là muốn nhảy thật tốt thì phải tốn công sức.”

Lương Thừa An không rành về múa ba lê, nhưng lại rất có lòng tin đối với Giang Kiều, chỉ lo cậu quá mức vất vả: “Vậy em có đủ thời gian nghỉ ngơi không?”

Giang Kiều nói: “Đủ, tôi có thể cân bằng được.”

“Vậy thì tốt.” Lương Thừa An cảm thấy yên tâm, “Vừa rồi đi cùng với em đến đây là bạn cùng lớp của em hả?”

“Anh ấy là sư huynh năm ba, là đối thủ cạnh tranh.” Giang Kiều lắc đầu nói, nghĩ tới tương ớt mà anh muốn đưa cho mình, “Tương ớt có phải có rất nhiều vị không?”

Lương Thừa An nghe vậy buồn cười: “Không phải em nói sẽ không nhận hay sao?”

Ở cùng với Lương Thừa An nhiều rồi, Giang Kiều đối với việc anh thích trêu chọc những tật xấu thâm căn cố đế của mình đã không còn lạ lẫm nữa, còn học được cách tuỳ cơ ứng biến: “Ông bà ngoại anh làm ngon như vậy, không thể phụ tấm lòng của ông bà được.”

“Có bốn vị, để trên xe rồi, tối nay sẽ đưa cho em.” Lương Thừa An nói, tương ớt vừa mới làm xong hôm qua, tối hôm qua anh còn đặc biệt chạy về một chuyến.

Giang Kiều vui vẻ đồng ý: “Được nha.”

“Tối nay em phải luyện tập đến mấy giờ?” Lương Thừa An hỏi.

“Còn chưa xác định, chắc là mười giờ.” Giang Kiều cũng không muốn thức khuya, tiêu hao tinh thần và thể chất quá độ sẽ ảnh hưởng đến trạng thái ngày hôm sau của cậu, “Anh không cần đợi tôi, ngày mai tôi tìm anh để lấy cũng được.”

“Không sao.” Lương Thừa An nghĩ mình giúp thầy hướng dẫn dịch bản thảo cũng sẽ không xong sớm như vậy, bèn nói, “Khi em kết thúc thì liên lạc với tôi, nếu tôi xong việc trước sẽ đến đón em.”

“Được.”

Ăn trưa xong, Lương Thừa An nói muốn đưa Giang Kiều trở về, Giang Kiều không hiểu khuôn viên trường thì có gì hay mà phải đưa, nhưng Lương Thừa An nói: “Em cứ xem như tôi muốn ở cùng em thêm một chút thời gian.”

Khi anh nói lời này, hai người vừa mới xuống lầu, đụng phải Thẩm Như Chân ở chỗ rẽ cũng đang chuẩn bị quay về, Thẩm Như Chân vẻ mặt chấn động khi bắt gặp “mối tình bí mật” của hai người, không biết mình nên phắn lẹ hay là nên tiến tới chào hỏi.

Ngược lại Lương Thừa An chào hỏi anh ta như không có chuyện gì, thế là trên đường trở về biến thành ba người cùng đi.

Tăng cường luyện múa vào buổi trưa không chỉ có Thẩm Như Chân và Giang Kiều, những người khác cũng như vậy, càng trùng hợp hơn nữa là mọi người đều gặp mặt nhau ở cổng học viện khiêu vũ.

Hứa Thiên Ngữ nhìn thấy Lương Thừa An và Giang Kiều đi cùng nhau, đầu tiên là sắc mặt biển đổi, sau đó lại bày ra vẻ mặt tươi cười chào hỏi Lương Thừa An.

Lương Thừa An gật gật đầu với cô ta, nói với Giang Kiều: “Vậy em bận việc đi, buổi tối liên lạc.”

Giang Kiều đáp lại, rồi cùng Thẩm Như Chân bước vào tòa nhà.

Sau khi bọn họ đi rồi, hai cô gái ban đầu đi chung với Hứa Thiên Ngữ kích động nắm lấy tay nhau: “Trời ạ, chính chủ CP đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt tớ, quá kích động mà!”

“Đúng đó đúng đó, nhìn gần càng đẹp đôi hơn!” Một người trong số họ nói, “Bọn họ trông có vẻ quan hệ rất tốt nha, tại sao có người trên diễn đàn nói bọn họ không thân nhỉ?”

“Hình như là vì bài post về ‘thơ tình’ lần trước bị quản trị viên xóa hay sao đó.” Cô gái kia suy nghĩ một chút, rồi nói: “Nghe nói là Lương sư huynh kêu người xóa, có lẽ anh ấy không thích bị người ta bàn tán.”

“Nhưng không thân thiết thì sao có thể đích thân đưa Giang Kiều về được? Anh ấy còn nói buổi tối liên lạc nữa.”

“Nhất định là tin đồn! CP tớ gặm làm sao có thể là giả được!”

Hai người vừa đi vừa thảo luận, hoàn toàn không nhận thấy vẻ mặt của Hứa Thiên Ngữ ở đằng sau đang vặn vẹo, trông giống như hận không thể tiến lên chặn miệng bọn họ lại, cô ta từ từ đi chậm lại, kéo giãn khoảng cách với bọn họ.

Khi đến trước thang máy, một cô gái cuối cùng cũng phát hiện Hứa Thiên Ngữ không đi lên cùng, quay đầu lại gọi cô ta: “Thiên Ngữ, cậu không lên sao?”

“Các cậu lên trước đi, tớ có việc gọi điện thoại.” Hứa Thiên Ngữ vẫy vẫy tay với bọn họ, đi sang phía bên kia.

Đến một nơi không có ai, cô ta hít sâu một hơi, lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại.

Học viện khiêu vũ cách Học viện Kinh tế hơi xa, một ở khu Đông một ở khu Tây, Lương Thừa An tốn một khoảng thời gian để đi trở về.

Giáo sư Hứa đã về nghỉ trưa, trong văn phòng chỉ có một mình Lương Thừa An, trước khi rời đi giáo sư Hứa cũng kêu anh trở về nghỉ ngơi, phần việc còn lại buổi chiều làm tiếp.

Còn lại một tài liệu nước ngoài cần dịch, trong bài viết sử dụng rất nhiều thuật ngữ chuyên môn, phải tốn chút công sức, Lương Thừa An muốn hoàn thành công việc sớm hơn để đi đợi Giang Kiều.

Giáo sư Hứa từ nhà tới, vừa đi vào nhìn thấy anh liền biết chắc chắn anh không về nhà: “Không phải đã kêu em trở về nghỉ ngơi hay sao?”

“Không sao ạ.” Lương Thừa An ngẩng đầu lên khỏi máy tính, “Chỉ là hơi khát nước.”

Giáo sư Hứa ghét bỏ nói: “Thằng nhóc này, còn rất biết cách sai người khác, không kính già yêu trẻ một chút nào.”

Nói xong câu này, nhưng vẫn đi tới đun nước chuẩn bị pha trà.

Trong lúc đợi trà, điện thoại di động của giáo sư Hứa vang lên, ông nhấc máy: “Tối nay hả? Được, vậy tôi hỏi thằng bé một chút.”

Nói rồi quay đầu nhìn về phía Lương Thừa An: “Thừa An, cô hôm nay đi công tác về, đang ở Cố Nhân Cư, kêu thầy mời em cùng ăn bữa cơm.”

“Tối nay ạ?” Lương Thừa An nhìn đồng hồ, “Có lẽ không kịp, còn chưa dịch xong.”

“Ngày mai dịch tiếp cũng được ….…” Giáo sư Hứa còn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã nói mấy câu, ông đứng dậy đưa điện thoại cho Lương Thừa An: “Cô muốn nói chuyện với em.”

Lương Thừa An cầm điện thoại, thưa một tiếng: “Cô ạ.”

Giọng người vợ yêu quý của giáo sư Hứa truyền đến từ đầu dây bên kia, đối phương là trưởng bối, lại là người thân yêu của thầy mình, Lương Thừa An cũng không tiện từ chối quá thẳng thừng, đành nói: “9g tối em phải đi đón một người, thời gian có thể khá gấp.”

“Yên tâm, không trễ nãi thời gian của em quá lâu đâu, chỉ ăn một bữa cơm rồi thôi.”

Lương Thừa An tính toán thời gian, ăn tối lúc 6 giờ 30, 8 giờ kết thúc, từ Cố Nhân Cư đến trường mất nửa giờ lái xe, anh có đủ thời gian để kịp đón Giang Kiều, vì vậy đồng ý đến.

Sau khi cúp điện thoại, anh gửi tin nhắn cho Giang Kiều, nói anh phải đi ăn tối với thầy hướng dẫn, chín giờ sẽ quay lại đón cậu.

Giang Kiều không trả lời tin nhắn, Lương Thừa An đoán rằng cậu đang bận tập nhảy không có thời gian xem điện thoại, cũng không làm phiền cậu nữa, tiếp tục tập trung dịch tài liệu.

Giang Kiều quả thực đang tập múa, cậu đắm mình trong ý nghĩa nghệ thuật của bài múa, cảm nhận trọng tâm tư tưởng của bài múa trong《Xuân chi thần》.

“Xuân sinh” —— Là bản hợp tấu của mọi sự sống.

Khắp nơi hồi xuân, vạn vật thức tỉnh, những cảm xúc được thể hiện qua bài múa này là sự nồng nhiệt, vui tươi, hân hoan và nhu hoà.

Giang Kiều không biết mình làm lại từ đầu bao nhiêu lần, cứ luôn cảm thấy thiếu một chút.

Cậu tập mãi không ngừng, tập mãi không ngừng, cho đến khi các đầu ngón chân mềm nhũn, cơ thắt lưng mỏi nhừ thì mới từ từ dừng lại.

Cả phòng học chỉ còn lại một mình cậu, bầu trời bên ngoài đã tối dần.

Sau khi duỗi người đủ rồi, Giang Kiều từ sàn nhà đứng lên, đầu choáng váng trong giây lát, cậu vịn vào thanh xà đứng vững lại.

Cường độ vẫn là quá lớn. Giang Kiều nghĩ thầm, còn khoảng hai ngày nữa là đến kỳ khảo hạch, mức độ làm quen ngày hôm nay tốt hơn cậu dự đoán, suy nghĩ một chút, cậu quyết định tối nay không tập thêm nữa.

Nếu không tập thêm thì có thể đến tìm Lương Thừa An sớm hơn, có thể lấy tương ớt sớm hơn.

Nghĩ đến đây, Giang Kiều cảm thấy cơ thể mỏi nhừ giảm đi một nửa, chỉ số tâm tình tốt tăng vọt.

Về việc Lương Thừa An làm thế nào biết mình thích ăn cay, cậu chỉ cho rằng nguyên nhân là do lần trước đi ăn mì đối phương nhìn thấy cậu thêm vào hai thìa ớt.

Quyết định xong, Giang Kiều tắt đèn phòng học đi vào phòng thay đồ để thay quần áo.

Phòng thay đồ ở cuối hành lang, lúc này người của cả tầng lầu gần như đi hết, rất yên tĩnh.

Phòng thay đồ nam và nữ ở cạnh nhau, khi Giang Kiều đi đến phòng thay đồ, phòng thay đồ nữ bên cạnh truyền đến tiếng nói chuyện mơ hồ, không biết còn có ai chưa rời đi.

Cậu lấy điện thoại di động từ trong tủ ra, định nói với Lương Thừa An tối nay mình sẽ không tập thêm, nhưng mở WeChat ra liền nhìn thấy tin nhắn của Lương Thừa An nói buổi tối phải đi ăn tối với thầy hướng dẫn.

Lương Thừa An nói sẽ quay lại trường đón cậu trước chín giờ, Giang Kiều nhìn tin nhắn ngẩn người một hồi, rồi mới chậm rãi gõ tin nhắn trả lời.

[Sơn Kiều: Không cần đón, tối nay tôi không tập thêm nữa.]

Tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại của Lương Thừa An cũng đã gọi tới, Giang Kiều nhận cuộc gọi, nghe thấy anh hỏi: “Bây giờ đi về sao?”

“Ừ.” Giang Kiều nói: “Có hơi mệt, ngày mai tập tiếp.”

Lương Thừa An: “Vậy em về trước đi, xong việc tôi sẽ qua tìm em. Tối nay em ăn gì?”

Giang Kiều suy nghĩ một chút: “Muốn đi ăn mì, chỗ lần trước anh dẫn tôi đến.”

Lương Thừa An hỏi cậu còn nhớ đường không, Giang Kiều nói nhớ.

Quần áo tập múa ướt đẫm mồ hôi có chút lạnh, hai người nói thêm vài câu, sau đó Giang Kiều cúp điện thoại.

Thay bộ quần áo tập luyện ướt sũng ra, Giang Kiều cất điện thoại di động và bình nước vào túi, mặc áo khoác rời đi, vừa mở cửa thì gặp ngay người từ phòng thay đồ nữ bên cạnh đi ra.

Oan gia ngõ hẹp, người ở phòng bên cạnh chưa rời đi thế mà lại là Hứa Thiên Ngữ và Trương Lệ Mẫn.

Hứa Thiên Ngữ rõ ràng ăn mặc đặc biệt, tóc chải thành kiểu công chúa, trang điểm tinh tế, mặc một chiếc áo khoác len ngắn màu trắng và mang giày bốt đến mắt cá chân.

Trương Lệ Mẫn nhìn thấy cậu, mặt dài ra: “Tôi còn tưởng là ai chứ.”

Giang Kiều không muốn có thêm xung đột gì với bọn họ, bước lên đi trước, sải bước dài hơn một chút, định cách xa ra, nhưng đối phương lại không có ý định ngừng chiến, đi phía sau trò chuyện, cố tình nói lớn tiếng để cậu nghe thấy.

“Thiên Ngữ, hôm nay cậu ăn mặc xinh đẹp như vậy, Lương sư huynh nhìn thấy nhất định sẽ sáng mắt lên.” Giọng nói âm dương quái khí của Trương Lệ Mẫn vang lên.

“Hoàng tử nhất định phải xứng đôi với công chúa, có vài người cho rằng chỉ vì tham gia team building của đội bóng rổ một lần, là đã leo được lên người Lương sư huynh rồi, thật là chuyện cười.”

Hứa Thiên Ngữ nói với vẻ khiển trách: “Chỉ là cùng nhau ăn tối mà thôi, cậu đừng nói bậy.”

Trương Lệ Mẫn càng hăng hơn: “Tớ nói bậy chỗ nào? Lần trước để chúc mừng sự thành công của tiết mục của chúng ta trong buổi biểu diễn kỷ niệm thành lập trường, Lương sư huynh đã đặc biệt mời tất cả những người trong tiết mục của chúng ta đi ăn tối ở Tương Vệ Lâu, còn không phải đều là vì xem trọng mặt mũi của cậu sao.”

“Lương sư huynh là người tốt thôi.”

“Hôm nay hai người đi ăn ở đâu vậy? Chắc chắn là một nơi ngon lắm phải không?”

“Ở Cố Nhân Cư.”

Thang máy đến rồi, Giang Kiều cũng không dừng lại, mà đi lướt qua, đi xuống từ cầu thang phía bên kia, bỏ lại tiếng nói của hai người ở phía sau.

Cậu không hỏi “Lương sư huynh” trong miệng Trương Lệ Mẫn là ai, Lương sư huynh của đội bóng rổ, ngoài Lương Thừa An, cậu không nghĩ ra còn có ai khác có thể khiến Hứa Thiên Ngữ ăn mặc đẹp như vậy.

Ra khỏi toà nhà giảng dạy, Giang Kiều bắt taxi ở cửa Đông, lúc bước lên xe, cậu thầm nghĩ, tuy tin tức có chút ấm ức, nhưng mì thì vẫn phải ăn.

24c

Lương Thừa An vốn tưởng rằng chỉ là cùng nhau ăn một bữa tối với thầy hướng dẫn và vợ thầy, đến nơi rồi mới phát hiện còn có Hứa Thiên Ngữ.

Hứa Thiên Ngữ là cháu gái của giáo sư Hứa, ăn tối cùng nhau cũng không có gì lạ, nhưng Lương Thừa An luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Mãi đến khi trò chuyện xong, bà Tô đột nhiên vô tình hữu ý nhắc đến “Xuân Thành hội diễn” nhân kỷ niệm 850 năm thành lập thành phố, anh mới chợt nhận ra chỗ nào không đúng — Khoa múa ba lê sẽ tham gia Xuân Thành hội diễn, trước mắt tiết mục đang tuyển chọn diễn viên, Hứa Thiên Ngữ là sinh viên khoa múa ba lê.

Mà quan hệ của nhà bọn họ, chính là chìa khóa để mở đường bên phía nhà trường và bộ phận phụ trách hội diễn của thành phố.

“Thừa An.” Bà Tô mỉm cười hỏi, “Em và Thiên Ngữ cũng quen biết một thời gian rồi, quan hệ vẫn ổn phải không? Thiên Ngữ của chúng ta nhân cách tốt, có rất nhiều người khen con bé thông minh và hiểu chuyện.”

Hứa Thiên Ngữ ngồi bên cạnh bà tỏ ra ngượng ngùng: “Thím nói gì vậy ạ, cháu và Lương sư huynh ……”

“Em và bạn học Hứa Thiên Ngữ không thân lắm.” Lương Thừa An bỗng nhiên tiếp lời bà, nhẹ nhàng thản nhiên nói, “Chỉ gặp nhau có vài lần thôi.”

Mọi người ở đây đều không ngờ anh lại nói thẳng thắn như vậy, sắc mặt Hứa Thiên Ngữ cứng đờ, giáo sư Từ và bà Tô thoáng nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ nghi hoặc từ trong mắt đối phương — Tại sao chuyện này lại có vẻ không giống lắm với những gì họ nghe thấy.

Hứa Thiên Ngữ vội vàng cứu vãn tình thế: “Cháu thật ra rất muốn có quan hệ tốt với Lương sư huynh, nhưng sư huynh quá bận, hôm nay anh ấy còn giúp chú làm việc, cháu nào có cơ hội đâu.”

Giáo sư Hứa nghe vậy cảm thấy vui vẻ: “Vậy ngược lại là lỗi của chú rồi.”

“Chính là vấn đề của ông đó.” bà Tô hừ một tiếng, “Làm chậm trễ thời gian bọn trẻ giao lưu với nhau.”

Hứa Thiên Ngữ lén lén nhìn Lương Thừa An một cái, phát hiện anh hơi dựa vào lưng ghế, không nói gì đối với lời nói của bọn họ, tuy trên mặt vẫn giữ nụ cười lịch sự, nhưng không nhìn ra một tí vui vẻ nào.

Cảm nhận được ánh mắt của cô ta, Lương Thừa An khẽ ngước mắt nhìn sang, lúc bốn mắt chạm nhau, Hứa Thiên Ngữ bị vẻ lạnh lùng trong mắt anh làm cho giật mình đến nỗi tim đập loạn xạ, như thể âm mưu của mình đã bị anh liếc mắt nhìn thấu, vô thức tránh né tầm mắt của anh.

Cô ta tâm trí hoảng loạn suy nghĩ, bước đi này của mình có phải đã sai rồi không?

Nhưng bất kể sai hay không sai, đã không còn cơ hội để cô ta hối hận nữa. Bởi vì sau khi bà Tô nói đùa với giáo sư Hứa xong, lại nhắc tới chuyện tiết mục trong “Xuân Thành hội diễn”.

“Thừa An à, mặc dù chuyện này cô mở lời không thích hợp lắm.” Bà Tô lời lẽ khéo léo nói, “Nhưng Thiên Ngữ rất có năng khiếu về vũ đạo, chỉ là thiếu may mắn một chút, nếu em bằng lòng thúc đẩy cho con bé một chút, con đường tương lai của con bé sẽ càng tiến xa hơn.”

Con đường đã trải đến mức này rồi, Hứa Thiên Ngữ đành cắn răng tiến tới: “Lương sư huynh, xin anh giúp đỡ em một chút, em thật sự không thua kém người khác.”

Lương Thừa An còn chưa nói lời nào, giáo sư Hứa ở bên cạnh đã sửng sốt trước: “Đây là đang nói chuyện gì?”

Rõ ràng mục đích thực sự của bữa cơm lần này, ngay cả giáo sư Hứa cũng không biết.

Lương Thừa An nghĩ đến vì buổi khảo hạch này, Giang Kiều ngay cả giờ nghỉ trưa cũng hy sinh để tập nhảy, đột nhiên cảm thấy thật mỉa mai —— Có bạn nhỏ để làm được tốt nhất, đã luyện tập cả ngày lẫn đêm, nhưng có một số người trong âm thầm lại muốn dựa vào quan hệ để đi đường tắt.

Anh tới nơi này, là vì nể mặt giáo sư Hứa, nếu biết trước mục đích của bữa ăn này, thì anh căn bản sẽ không lãng phí thời gian đến đây, hiện tại ngay cả giáo sư Hứa cũng không biết chuyện, hẳn là để đề phòng ông ấy biết được sẽ không đồng ý.

Đặt ly trà trong tay lên mặt bàn, Lương Thừa An nói: “Thưa cô, thật xin lỗi, em không thân với các giáo viên của Học viện khiêu vũ, chuyện này em không thể can thiệp vào.”

“Chuyện này không cần gấp,” bà Tô nói, “Nếu không thì thế này, tìm dịp cô mời ba mẹ em ăn một bữa cơm, cô nhớ mẹ em và cô Hà Trưởng Ban Tuyên giáo ……”

Trưởng ban Hà, Hà Yến Thanh. Xuân Thành hội diễn lần này là do Ban Tuyên giáo Thành ủy phụ trách, ngoài các tiết mục chuyên môn do Chính phủ xác định nội bộ, các tiết mục khác đều do Ban Tuyên giáo quyết định.

“Thưa cô.” Lương Thừa An tăng thêm ngữ khí, “Khoa múa ba lê áp dụng chế độ khảo hạch là vì mục đích công bằng. Nếu hôm nay em đồng ý với cô, vậy thì đối với tất cả những người tham gia khảo hạch sẽ không công bằng, huống hồ ……”

Ánh mắt của anh lướt qua Hứa Thiên Ngữ sắc mặt tái nhợt: “Người quý ở chỗ tự biết rõ mình, việc quý ở chỗ có chừng có mực.”

Những lời này không thể nghi ngờ chính là một cái tát vào mặt Hứa Thiên Ngữ, ngụ ý rằng nếu cô ta thực sự có tài năng, thì tại sao hôm nay cô ta có thể xuất hiện ở chỗ này.

Hứa Thiên Ngữ xấu hổ gần chết, nhưng lại không dám phản bác lời nói của anh.

Bà Tô không ngờ lời lẽ của anh lại gay gắt như vậy, khẽ cau mày: “Thừa An, lời này của em có chút quá đáng rồi ……”

“Đủ rồi! Đàng hoàng ăn một bữa cơm, có thể đừng nói những lời bực mình này hay không?” Giáo sư Hứa sầm xuống mắng một câu, ông nhìn Lương Thừa An nói: “Thừa An, chuyện này là chúng ta làm không đúng, em đừng để bụng.”

Lương Thừa An nhận ra vẻ mặt xấu hổ của thầy mình, cũng không nói thêm những lời gay gắt nữa, sắc mặt dịu đi một chút: “Thầy, lời này của thầy nghiêm trọng rồi, cô chỉ là nhất thời lo lắng quá nên loạn mà thôi.”

Tuy nói như vậy, nhưng bữa cơm này thực sự không ăn tiếp được nữa, anh đứng lên khỏi chỗ ngồi, nói với giáo sư Hứa và bà Tô: “Em còn có việc, không tiếp thầy cô được nữa, hẹn lần sau gặp lại ạ.”

Lúc nói thậm chí cũng không nhìn Hứa Thiên Ngữ lấy một lần.

Giáo sư Hứa cũng không còn mặt mũi nào giữ anh lại, gật gật đầu để anh đi.

Trước khi cánh cửa phòng riêng đóng lại, Lương Thừa An nghe thấy tiếng tranh cãi của giáo sư Hứa và bà Tô ở đằng sau, nhưng tất cả những chuyện này đều không liên quan đến anh.

Ra bên ngoài, anh gọi điện thoại cho Giang Kiều, hỏi cậu đang ở đâu.

Lúc này Giang Kiều đang xoạc chân duỗi người trên tấm thảm trong nhà, ấn loa ngoài đặt sang một bên: “Ở nhà, anh ăn xong chưa?”

“Ừ.” Lương Thừa An đi về hướng bãi đậu xe, “Tôi sang đó tìm em nhé?”

“Được.”

Cúp điện thoại rồi, Giang Kiều đứng dậy đi thay quần áo, đợi gần đến giờ, thì đi tới trước cổng tiểu khu đợi Lương Thừa An.

Lương Thừa An đến cổng tiểu khu, nhìn thấy Giang Kiều mặc áo khoác lông vũ màu trắng đứng bên đường, nhiệt độ ban đêm thấp hơn ban ngày, hai tay cậu đút vào túi áo, khuôn mặt gần như trắng bằng với áo khoác.

Thấy xe của anh, Giang Kiều sải bước đi tới, Lương Thừa An tháo dây an toàn xuống xe: “Tại sao xuống đây nhanh như vậy, không lạnh sao?”

“Vẫn ổn, mặc nhiều mà.” Giang Kiều nói, liếc mắt nhìn vào trong xe mấy lần, “Tương ớt đâu?”

Nhìn bộ dáng tham ăn của cậu, Lương Thừa An mỉm cười lấy tương ớt trong túi giấy từ hàng ghế sau ra, nhắc nhở cậu: “Có hai lọ cay hơn, bà ngoại có viết ghi chú.”

Giang Kiều ôm túi giấy, lấy từ bên trong một lọ ra xem, quả nhiên nhìn thấy trên đó có dán nhãn không thấm nước, dùng bút mực đen ghi hai chữ “Cực cay”, nét bút mạnh mẽ hữu lực, rất tiêu sái.

“Chữ viết của bà ngoại anh rất đẹp.” Giang Kiều khen ngợi.

“Đúng vậy.” Lương Thừa An nói, “Khi còn trẻ bà còn có mơ ước trở thành một nhà thư pháp.”

Giang Kiều hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau này không thành.” Lương Thừa An tiếc nuối nói, “Thế nên bà tìm một người chồng là nhà thư pháp, chính là ông ngoại của tôi.”

Giang Kiều: “….. Hình như cũng là hoàn thành mơ ước nhỉ?”

Lương Thừa An dang tay: “Ai nói không phải chứ?”

Hai người nhìn nhau cùng cười, cười xong, Giang Kiều nhớ tới cuộc trò chuyện nghe được khi rời khỏi phòng học hôm nay, do dự một chút, vẫn là hỏi anh: “Tối nay anh ăn tối với giáo viên trong khoa của anh sao?”

Lương Thừa An không định nói cho Giang Kiều biết về sự việc không vui tối nay, sắp sửa đến kỳ khảo hạch rồi, anh không muốn Giang Kiều vì chuyện này mà bị phân tâm. Vì thế bỏ qua phần của Hứa Thiên Ngữ: “Ừ, vợ của thầy hôm nay đi công tác về, cùng nhau ăn một bữa cơm.”

“Ồ.” Mí mắt Giang Kiều hơi cụp xuống, “Ăn ở đâu? Hương vị thế nào?”

Lương Thừa An nói: “Một nhà hàng Quảng Đông tên là ‘Cố Nhân Cư’, em muốn ăn thì lần sau chúng ta đi.”

Giang Kiều mím mím môi, bỏ qua một chút cảm xúc khó chịu trong lòng: “Nói sau đi. Ngày mai phải dậy sớm tập luyện, tôi về trước đây, cảm ơn tương ớt của anh.”

Lương Thừa An biết dạo này cậu bận rộn, cũng không làm lỡ quá nhiều thời gian của cậu: “Được, ngủ sớm một chút.”

Về đến nhà, Giang Kiều cho tương ớt vào tủ lạnh để cất trữ, đồ đã nhận rồi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không vui lắm.

Cậu không rõ vừa rồi hỏi Lương Thừa An là muốn xác minh chuyện gì, nói đến cùng hai người hiện giờ cũng chỉ là quan hệ bạn bè, đối phương không có nghĩa vụ phải giải thích với cậu đi ăn cùng ai.

Chỉ là nghĩ đến người ăn tối cùng Lương Thừa An là Hứa Thiên Ngữ, trong lòng cậu ít nhiều vẫn cảm thấy không vui.

Cậu không phải là người thích tính toán, nhưng Hứa Thiên Ngữ cứ luôn nhắm vào cậu, nếu Lương Thừa An thực sự có quan hệ tốt với cô ta, vậy thì cậu sẽ không thể nào tiếp tục qua lại với anh ta mà không có bất kỳ trở ngại nào trong lòng.

Giang Kiều ném mình lên trên ghế sofa, càng nghĩ lại càng đau đầu, rõ ràng sau khi trở về từ Tương Sơn cảm thấy khoảng cách của hai người đã gần hơn rất nhiều, tại sao lại phát triển thành ra thế này?

Cậu chợt cảm thấy những ngày tháng đơn độc trước đây vẫn tốt hơn, cái gì cũng không cần nghĩ.

Nghĩ ngợi lung tung hồi lâu, suy nghĩ lại quay trở về bài múa trong《Xuân chi thần》, trong đầu vô thức ôn lại buổi luyện tập hôm nay, ôn lại một lần vẫn chưa đủ, cậu dứt khoát lại đi đến phòng tập.

Đối với cậu mà nói, giành được vai chính trong《Xuân chi thần》mới là điều quan trọng nhất hiện nay.

Ngày hôm sau, Giang Kiều vừa bước vào lớp đã cảm thấy bầu không khí khác lạ, mọi người tụm năm tụm ba thì thầm thảo luận chuyện gì đó.

Chu Nghiên Nghiên thấy cậu đi vào, liền chạy vội tới, kéo anh lại nói: “Giang Kiều, tôi nói cho cậu một chuyện.”

Giang Kiều: “Chuyện gì?”

“Hứa Thiên Ngữ sẽ cạnh tranh ứng cử viên cho vai chính, vừa mới nhận được tin tức.” Chu Nghiên Nghiên nói.

Giang Kiều có chút bất ngờ: “Tại sao?”

“Không chắc lắm.” Chu Nghiên Nghiên bĩu môi, “Chắc chắn là đi quan hệ gì đó chăng? Hôm qua cô Nguỵ đã cự tuyệt cô ta, hôm nay đột nhiên nói cần điều chỉnh.”

Hứa Thiên Ngữ tranh cử vai chính đối với Giang Kiều mà nói không hề có uy hiếp gì, cậu cũng không để trong lòng: “Tôi đi thay quần áo trước.”

Chu Nghiên Nghiên: “Đi thôi đi thôi, tôi chỉ là thông báo cho cậu, để cậu chuẩn bị tinh thần.”

“Cám ơn, tôi biết rồi.”

Giang Kiều xách túi đi đến phòng thay đổ để thay quần áo, vừa tới cửa đã nghe thấy một giọng nói từ phòng thay đồ nữ bên cạnh truyền đến: “Thiên Ngữ, cậu quá lợi hại rồi nhỉ? Đùng một cái đạt được một suất tranh cử cho vai chính, có phải Lương sư huynh giúp cậu không?”

Giang Kiều dừng bước chân lại, tiếp đó nghe được giọng nói có chút tức giận của Hứa Thiên Ngữ: “Đừng nói nữa, cậu có phiền không hả! Sợ người khác không nghe thấy giọng của cậu sao?!”

“Rầm ——” một tiếng, cánh cửa phòng thay đồ nữ bị đóng sầm lại từ bên trong.

Giang Kiều đứng nguyên tại chỗ, đột nhiên có chút khó chịu.

————————————

Lương Thừa An: Chẳng hiểu sao bị đội nồi.

Truyện Chữ Hay