Edit: Sakura Trang
Kiếm quang tàn ảnh, hữu toái ngọc thanh, tích dư mộng dĩ thiên nhạc, nhi nữ phủ tất, phương bất đắc hạnh, âm dương tương cách
“Vương gia giết ta đi” Lạc Xi quỳ một chân trên đất, tay phải nắm thành quyền để lên tim, cúi đầu nhìn xuống, thành kính như tiếp nhận lễ rửa tội của thần thánh vậy, tư thế bày ra giống như lần đầu gặp Tiêu Thức vì biểu đạt trung thành để được ở bên cạnh hắn.
Hôm đó gió nhẹ, ánh mặt trời ấm áp, Lạc Xi đeo mặt nạ da người cải trang thành lão già xấu xí, ánh mắt lại kiên định sáng ngời, Tiêu Thức cảm nhận được ánh mắt hắn dừng lại ở trên người mình, đùa bỡn lòng người là thứ người trong hoàng gia phải học đầu tiên, cảm tình là con bài tốt, biết chơi sẽ lấy được thiên hạ, chơi hỏng sẽ…
“Thế gian có tam tuyệt, tuyệt tích, tuyệt cất, tuyệt thế giai nhân, Vương gia chiếm một, nhưng không nhất định chỉ chiếm một tuyệt.”
“To gan, Bổn vương hy vọng ngươi có bản lãnh xứng với miệng ngươi, nếu không…”
Lạc Xi đau lòng cười một tiếng, bệnh chung của hoàng gia, một bộ người sống đừng đến gần, trước núi cao tuyết lỡ trước cũng có thể mặt không đổi sắc, lời nói đều là lãnh đạm và hời hợt từ chối người ngàn dặm.
Hắn liếc mắt nhìn núi giả hồ nước trong phủ, hồ sâu một trượng, đá bao xung quanh, rừng trúc vờn quanh, ban đêm ánh trăng phủ lên, sóng gợn lăn tăn, tĩnh ảnh trầm bích, lại giống như tơ vàng chỉ bạc, đẹp là đẹp vậy, nhìn gần mới thấy đó cũng chỉ là một cục đá, không biết có thể ném xuống nước có thể bắn lên mấy trượng.
Lạc Xi bày ảo thuật với hắn, cũng là thôi miên cơ bản nhất của Hồng Nguyệt giáo, nhưng vì bên ngoài không ai biết đến nên nó trở nên thần bí, thuật này, nếu Tiêu Thức chưa từng rời đi, thì những năng lực này hắn cũng hẳn sẽ biết.
“Được! Sau này ngươi chính là vu y của Văn Tuyên vương phủ”
“Nguyện dốc sức vì Thất gia”
Tiêu Thức chưa từng nghĩ sẽ thật sự giết hắn, nhưng Lạc Xi buộc hắn đến mức này, nếu giờ phút này hắn lùi bước một bước chính là cho phép phần nghiệt duyên này, ánh kiếm loé lên, thế kiếm không mãnh liệt từng chiêu đều dồn người vào chỗ chết giống ban đầu.
Nhưng Lạc Xi cũng không phản kháng giãy giụa, mũi kiếm đâm vào người, máu bắn lên, cho dù biết sẽ có cảnh này, nhưng khi đau đớn xâm chiếm, cổ họng tựa như bị máu chặn lại, sợ hãi thật sâu…
Một đầu gối quỳ dưới đất biến thành hai đầu gối, mắt vừa vặn ngừng ở bụng của Tiêu Thức, tính từ xương chậu, bụng vốn bằng phẳng nay hơi gồ lên, độ cong mềm mại khả ái, y phục không che hết lộ ra một chút trắng như tuyết, Lạc Xi dùng chút sức lực cuối cùng muốn sờ một cái hài tử bọn họ lần cuối, còn chưa chạm đến một chút…
Máu phun đầy mặt, có chút thậm chí phun đến trong mắt của hắn, trước mắt trong nháy mắt một mảnh đỏ tươi, trong đó một thân ảnh màu đỏ ôm bụng lảo đảo lui về phía sau mấy bước, cuối cùng ngửa người ngã xuống, Lạc Xi vốn định bước lên đỡ hắn, nhưng hắn quên trước ngực mình đang cắm một thanh kiếm, đau đớn chậm theo Tiêu Thức ngã xuống cũng vỡ đê mà ra, ngã xuống theo.
Tiêu tiêu lạc diệp, nhật dĩ viễn hề, vãng lai hồi vọng, thị dĩ bạc mệnh hề
Máu trong tim vì tế, tâm chết trận phá, khi kiếm của Tiêu Thức cắm vào tim của Lạc Xi, trí nhớ bị quên tràn về, trí nhớ xa xưa giống như thẻ tre phủ đầy bụi, nấm mốc côn trùng ăn, gặm đến rách nát, nhưng đối với người trân trọng lại coi như bảo vật.
Hương vị ngọt ngào của khoai lang đỏ năm đó, tiếng còi thổn thức, âm thầm hứa hẹn một đời với người ca ca thường thường mắng hắn, nhưng sẽ ở trước mặt sư phụ nhận hình phạt cho hắn kia, vì hắn sinh hạ một nhi một nữ.
Vị tanh ngọt nơi cổ họng, dưới người đau đớn bén nhọn cũng đang rỉ máu, hắn run rẩy buông tay cầm kiếm, mở miệng muốn nói lại phun ra một búng máu, hài tử bị trạng thái của hắn ảnh hưởng tình huống cũng không tốt, bây giờ cũng phải rời hắn mà đi, trong đau nhức nhưng đầu óc lại càng tỉnh táo hơn…
“Lạc Xi, là điều gì để cho ngươi nguyện thành tâm ra sức vì Bổn vương”
“Lý tưởng lúc đó, chính là muốn bảo vệ người có một trái tim nguyên vẹn như ban đầu, Vương gia chính là người này, không khi ám thất, không quên câu cừ.”
sống quang minh lỗi lạc, không quên ước nguyện ban đầu.
…
Năm ấy gió đêm thổi nhẹ, ta lừa gạt ngươi uống đào hoa nhưỡng của sư phó, ngươi mang khuôn mặt còn đỏ hơn hoa đào nói:
Ta họ Tiêu tên Thức, nguyện cuộc đời này giữ một tấm lòng son, không khi ám thất, không quên câu cừ.