Edit: Sakura Trang
An hồn hương nhàn nhạt bao quanh Mộ Sí, bụng vẫn mơ hồ đau nhưng cũng không mãnh liệt tựa như ban đầu, từ từ mở mắt, đập vào mắt là màn lụa nam cẩm hoa đặc thù của vương phủ, ánh nến chung quanh từ từ chiếu rõ cảnh trong đêm khuya, nhưng đối với người mới vừa tâm sự với Chu công mà nói vẫn là hơi nhức mắt, Mộ Sí muốn giơ tay lên che mắt, nhưng phát hiện tay bị người nắm chặt ở trong lòng bàn tay.
Tiêu Diễn cảm giác được động tác trong tay, lập tức nhìn về phía Mộ Sí, thấy y mở mắt sắc mặt hơi có vẻ mệt mỏi, trong lòng không biết mùi vị gì, bình thường hoa ngôn xảo ngữ hiện tại lai không biết nói gì, chỉ biết nâng chén thuốc trên bàn nhỏ, giọng mang dụ dỗ nói “Khổng Dư, ngồi dậy uống chút thuốc đi”
Mộ Sí lần nữa nhắm mắt lại, tay dưới chăn âm thầm xoa ở trên bụng, không muốn lộ ra yếu thế, mở miệng nói “Không thoải mái, lát nữa hãy uống.”
Tiêu Diễn không dám ép y “Được được được, đợi Khổng Dư thoải mái thì uống vậy”
Tiêu Kỷ ở một bên mặt đen lại, nhìn đệ đệ nhà mình vâng vâng dạ dạ trước mặt tiểu mỹ nhân, mắt đỏ giống như tiểu tức phụ nhà nào bị bắt nạt, nào có bộ dáng hiên ngang ngày thường. Thấy hai người không được tự nhiên biệt nữu, rõ ràng trong lòng suy nghĩ muôn vàn bề ngoài lại làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, y cũng coi là người nhìn hai người bọn họ từng bước một đi tới hôm nay, không muốn đôi thần tiên quyến lữ đi về phía kết cục hóa điệp thành mộng, thân là huynh trưởng nên giúp vẫn phải giúp a.
“Khụ khụ, xem ra hôm nay cũng không uống được rượu rồi, ta đi về trước, hai người các ngươi có chuyện gì nói ra là được, tình ái thế gian, tối kỵ giấu giếm trong lòng, nên nói rõ ràng với đối phương, ở bên nhau, đừng khiến hai bên tự giày vò, cuối cùng hối cũng không kịp” Tiêu Kỷ đạo lý rất giống lão sư dạy học, nói xong liền rời đi Kính An vương phủ.
Sau khi Tiêu Kỷ đi Tiêu Diễn càng không biết làm sao, câu kia “hối cũng không kịp” Kích thích đến sâu trong linh hồn hắn, hắn chậm rãi nhìn về phía Mộ Sí, ánh nến ấm áp thêm không được một phần khí sắc cho y, chăn gấm thêu hoa không giấu được thân thể gầy yếu, Tiêu Diễn đưa tay cầm tay của y, trong lòng hơi kinh sợ: “Sao lại lạnh như vậy. Ngay sau đó muốn đem tay của y mang vào bên trong y phục, ai ngờ không chạm đến y phục liền bị Mộ Sí tránh thoát. Hắn hơi sững sờ, trong lòng hơi khổ sở, vội vàng kéo lại muốn nhét tay vào chăn, giọng đáng thương nói “Khổng Dư, ta sai rồi...”
“Ừ” Lần này Mộ Sí không tránh tay của hắn, từ từ mở mắt nhìn y, chờ y nói chuyện.
“Khổng Dư thật xin lỗi, ta không muốn để cho ngươi suy nghĩ nhiều, dẫu sao trước kia nàng đối với ngươi như vậy” Tiêu Diễn thành khẩn giải thích
“Nàng đối với ta ra sao là chuyện của nàng, nhưng nàng cũng là hoàng tổ mẫu của ngươi, nay nàng đã không còn trên thế gian hơn nữa ta nhìn ra ngươi cũng rất thống khổ, ngươi giấu giếm ta chuyện này, ngươi có coi ta là thê tử sao?” Mộ Sí nghĩ đến Tiêu Diễn lại không tin tưởng y như vậy không khỏi kích động nói.
“Nàng tuy là hoàng tổ mẫu của ta, nhưng ta cũng không muốn cưỡng ép ngươi cùng ta hoài niệm nàng”
“Cưỡng ép? Ở trong mắt ngươi ta lại là người như vậy?” Mộ Sí đau lòng, y hơi giãy giụa muốn ngồi dậy thẳng thắn với Tiêu Diễn, lại không cẩn thận làm động tới tiểu nhi trong bụng “Ách…”
Tiêu Diễn nhìn y giãy giụa ngồi dậy vội vàng đi đỡ, bàn tay đỡ ở đáy bụng nhẹ nhàng xoa, “Không phải, Khổng Dư ở trong lòng ta hơn ánh sáng mặt trời, hơn cả tuyết trắng” Hắn không dám tiếp tục nhìn ánh mắt Mộ Sí, ngược lại nhìn về phía bụng hơi nho lên của Mộ Sí, mở miệng nói “Ta chỉ là muốn để cho ngươi tự do như chim vậy, như ban đầu ta hứa hẹn với ngươi, ta không nghĩ ngươi có một chút lo lắng, một chút cũng không được, nhưng ta…”
Mộ Sí cảm thấy tay mu bàn tay nóng bỏng, hắn lại khóc.....
Tiêu Diễn đột nhiên quỳ xuống mép giường Mộ Sí, tay vòng bụng của y, đầu cũng chôn ở bên bụng của y, thương tâm “Nhưng tại sao ta không làm được a, ta đã rất cố gắng Khổng Dư, ngươi có hài tử ta rất vui vẻ, nhưng mà nó để cho ngươi thật mệt mỏi, ta nên làm cái gì a, ta nên làm như thế nào để cho ngươi hạnh phúc Khổng Dư....”
Mộ Sí kinh ngạc với những lời Tiêu Diễn mới vừa nói, trong lòng y ngũ vị tạp trần, nhìn Tiêu tứ gia ở trên bụng vừa khóc vừa thương tâm vẫn mở miệng nói “Đúng vậy… Ta mệt mỏi nhưng cũng, thật hạnh phúc”