Tiểu Thanh Mai

chương 50

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Thùy Linh

Niệm Sơ cơ hồ là té ngã lộn nhào xuống giường, mở cửa định bò lên ban công thì Lý An Nhiên ôm cô xuống

“Em đi đâu?”

Niệm Sơ bị anh ôm eo, tay chân không ngừng giãy giụa, mặt đầy nôn nóng

“Em muốn về nhà, lát nữa ba mẹ phát hiện thì làm sao?”

“Không cần phải sợ”, Lý An Nhiên vỗ vai cô, ôm cô về phòng an ủi

“Hiện tại em không thể vận động mạnh được, lỡ có chuyện xảy ra thì sao bây giờ.”

“Đợi lát nữa ăn cơm xong anh đưa em về, dù sao trước kia em cũng hay qua đây mà.”

Anh nói chuyện không nhanh cũng không chậm, làm Niệm Sơ bình tĩnh trở lại, cô mở to hai mắt ngoan ngoãn nghe lời. Lý An Nhiên để cô đứng trên mặt đất

“Đừng có tật giật mình.”

Anh nói xong lấy áo khoác ở đầu giường mặc cho cô. Sau đó xoa đầu dặn dò: “Được rồi, đi đánh răng rửa mặt.”

Lúc hai người cùng nhau đi xuống làm Thư Giai kinh ngạc, thấy hai người ăn mặc chỉnh tề nên bà có ý kiến, lén kéo Niệm Sơ đến một góc

Nói nhỏ như lén lút

“Tối qua hai đứa có làm gì không?”

Niệm Sơ ngây người, còn chưa kịp mở miệng thì Thư Giai đã lo lẩm bẩm

“Tuy rằng dì muốn ôm cháu nội nhưng con còn trẻ nhưng sau này sẽ tốn mất vài năm chăm con nhỏ, Lý An Nhiên đúng là nóng lòng..”

“Dì Thư!” Niệm Sơ mặt đỏ tai hồng biện giải: “Tối hôm qua không có chuyện gì hết ạ.”

“Hả?” Thư Giai hoài nghi nhìn cô, cuối cùng nói: “Được rồi, coi như không có chuyện gì xảy ra.”

Niệm Sơ: “….”

May mắn thay, lúc trở về Đàm Nhã và Niệm Thanh cũng không hỏi nhiều. Niệm Sơ trở về phòng liền thở dài, một buổi sáng đầy khó khăn cũng kết thúc

Thư Giai dọn dẹp phòng bếp xong lên lầu, phát hiện Lý An Nhiên đang thay khăn trải giường, bà biết một người không bao giờ làm việc nhà như anh đây là lần đầu tiên làm việc này

“Muốn mẹ giúp không?” Thư Giai mới mở miệng, Lý An Nhiên liền lập tức quay đầu lại, sau đó đẩy bà đi ra ngoài

“Không cần đâu mẹ, để con tự làm.” Nói xong đóng cửa lại

Thư Giai đứng tại chỗ hai giây sau đó cười lắc đầu đi xuống lầu

Niệm Sơ về đến nhà không bao lâu lại nhắn tin cho Lý An Nhiên

[ Anh đang làm gì vậy? ]

Qua một hồi lâu bên kia mới trả lời một câu cụt ngủn

[ Giặt khăn trải giường ]

Niệm Sơ sửng sốt, đang muốn hỏi tại sao anh lại giặt khăn trải giường thì suy nghĩ trong đầu chợt lóe, nháy mắt cả người cứng đờ

Giặt khăn trải giường..

Niệm Sơ ngây ngốc, không ngừng tưởng tượng ra các cảnh

Khuôn mặt trắn nõn lại đỏ như trái cà chua

Người lớn hai nhà bàn bạc với nhau thì quyết định tháng sau tổ chức lễ đính hôn. Niệm Sơ cảm thấy quá nhanh nhưng Thư Giai lại nói mọi việc đã chuẩn bị hết rồi

Cho đến khi áo cưới được giao đến, kích cỡ hoàn toàn vừa dáng cô thì Niệm Sơ mới phát hiện ra

“Có phải anh với ba mẹ em đã bàn với nhau trước rồi không?” Niệm Sơ nghiêng đầu chất vấn, Lý An Nhiên ở phía sau kéo váy cưới giúp cô, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên trả lời

“Từ lúc chúng ta ở bên nhau anh đã lên kế hoạch rồi.”

Anh kéo dây kéo lên, sau đó lên ra một chiếc hộp nhỏ từ trong túi quần

Bên trong là hai chiếc nhẫn, vòng tròn mảnh khảnh khắc từng viên kim cương nhỏ, ngắn gọn mà hào phóng

Lý An Nhiên lấy ra, sau đó cầm bàn tay cô, chậm rãi đeo vào ngón áp út

Anh còn ở một bên thấp giọng giải thích: “Nhẫn này em mang tạm nhé, đợi lúc em tốt nghiệp chúng ta chính thức thức kết hôn anh sẽ lại đeo cho em một chiếc nhẫn kim cương khác.”

Niệm Sơ nhìn chiếc nhẫn, có chút mới lạ mà yêu thích không muốn buông tay

Thật là đẹp mắt

“Niệm Niệm”, thấy cô phát ngốc, Lý An Nhiên đề cao âm lượng kêu cô một tiếng

“Dạ”, Niệm Sơ hoàn hồn

“Giúp anh đeo nhẫn.”

Niệm Sơ lúc này mới phản ứng lại, từ hộp lấy ra một chiếc nhẫn khác, cẩn thận đeo vào ngón áp út của anh, Sau đó nhấp môi nở nụ cười

“Thật đẹp.”

Lý An Nhiên nhìn người trước mặt đang mặc áo cưới, đáy lòng khẽ rung động, anh ôm lấy eo cô cúi đầu hôn xuống

“Niệm Niệm, anh yêu em.”

Đã từ rất lâu trước kia, đối với anh chỉ có một Niệm Niệm, mãi không quên

Dù chỉ là một lễ đính hôn nhưng lại giống như lễ kết hôn, Lý An Nhiên lại phô trương, từ khách sạn cho đến thực đơn, không có chỗ nào là đơn giản

Danh sách khách mời nhiều đến mức làm Niệm Sơ líu lưỡi

Mọi người bắt đầu tới nơi, Niệm Sơ dù quen hay không quen cũng ngoan ngoãn chào hỏi. Sau đó đến bên bàn khách mời nữ

“Lý tổng, không định giới thiệu sao?” Người phụ nữ ngồi ở giữa cầm ly rượu, cười với Lý An Nhiên

“Đây là vị hôn thê của tôi, Niệm Sơ.”

Ánh mắt người phụ nữ dừng trên người Niệm Sơ như là đang soi mói. Giây lát, cong môi nở nụ cười: “Thì ra Lý tổng thích người nhỏ con như thế này, biết vậy tôi đã cố thay đổi”

Lý An Nhiên bất ngờ nhưng vẫn cố cười. Anh còn chưa mở miệng thì Niệm Sơ đã lên tiếng

“Chị gái, tôi nhỏ con như vậy mới được anh An Nhiên yêu mến. Chị không cần phải thay đổi đâu vì đơn giản tôi có như thế nào thì anh ấy cũng sẽ thích.”

Người nọ không ngờ Niệm Sơ như vậy mà phản bác không để chừa một chút danh dự nào, chỉ biết cười lạnh một tiếng. Lý An Nhiên thấy thế vội vàng giảng hòa

“Tô tổng, Niệm Niệm còn trẻ nên không hiểu chuyện, mong thông cảm.”

“Chỉ tại tôi từ nhỏ chỉ cưng chiều em ấy.”

Anh nói xong cầm ly rượu trong tay uống một ngụm, cười chân thành, giọng nói ôn hòa dễ nghe

“Chúc Tô tổng sớm tìm được nửa kia của mình.”

Hai người mới đi ra lại bị Lý Khâm kéo vào tiếp tục chào hỏi. Cho đến khi nghi lễ đính hôn kết thúc mới nghỉ ngơi, giờ này đã là ban đêm

Lý An Nhiên vừa mở cửa ra liền nằm trên sô pha, cả người nồng nặc mùi rượu

Niệm Sơ cũng cởi giày lên nằm với anh

Lý An Nhiên ôm lấy hông cô. Niệm Sơ nhíu mày

“Người phụ nữ lúc nãy là ai?” Cô hùng hồn chất vấn, Lý An Nhiên bất lực giải thích: “Con gái của tổng giám đốc tập đoàn Đông Lâm.”

“Đông Lâm?” Niệm Sơ nghĩ nghĩ, “Cô ấy là người mẫu đại diện của Đông Lâm trên TV ấy hả?”

“Ừ”, anh nhắm mắt lại gật đầu

“Hiện tại là khách hàng lớn nhất, tuy cô ấy không quản việc của công ti nhưng sau này chắc chắn sẽ được giao phó”

“Cô ấy thích anh?” Niệm Sơ trừng mắt

Lý An Nhiên không nói lời nào, xoay người đè cô dưới thân, môi hôn xuống, rầm rì: “Niệm Niệm, anh chỉ thích em.”

“Anh say rồi?” Niệm Sơ ngăn tay anh đang cởi nút áo phía sau cô, Lý An Nhiên dứt khoát chuyển sang phía trước đẩy nội y của cô lên trên, thanh âm mơ hồ

“Làm chuyện quan trọng thì vẫn còn sức.”

Xong việc, hai người hết sức ở trên sô pha, cả người không có một tia sức lực

Niệm Sơ vất vả cả ngày lại bị anh lăn lộn một hồi nên hiện tại rất mệt đến nỗi không đứng dậy được

Vừa mệt vừa buồn ngủ, Niệm Sơ nửa tỉnh nửa mơ nghe tiếng người nói chuyện bên tai, tiếp theo cảm thấy thân mình được nhấc bổng, sau đó là làn nước ấm quét qua da thịt

Cô mơ màng ôm chặt người nào đó sợ mình ngã xuống

Lý An Nhiên giúp cô tắm rửa xong, nhét bàn chải đánh răng vào miệng cô, Niệm Sơ mới chính mình hoạt động

Vòi sen bên cạnh còn đang mở, Lý An Nhiên đang tắm rửa. Gương soi trước mặt đã bị hơi nước che mờ, không thấy rõ cảnh tượng

Niệm Sơ rửa mặt xong chuẩn bị quay đầu lại nhìn thì anh đã choàng khăn tắm đi ra chuẩn bị đánh răng

Niệm Sơ âm thầm tiếc nuối trong lòng

Làm khô tóc xong hai người ôm nhau lên giường ngủ an ổn, cho đến khi đồng hồ bào thức của Lý An Nhiên vang lên

Anh chậm rãi rời giường, Niệm Sơ ôm chăn trở mình tiếp tục ngủ say, lúc tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao

Ánh mắt trời chiếu vào sàn nhà, ấm áp hòa hợp, cây cối xanh tươi tốt ở bên ngoài cửa sổ

Hôm nay thời tiết rất đẹp

Niệm Sơ xuống giường, đi dép lê ra tới cạnh cửa. Cô mở cửa ra, phòng khách không một bóng người, phòng bếp lại tràn ngập hương thơm

Cô đi qua mở nắp nhìn, bên trong là một chén cháo, vừa nấu xong nên khỏi bốc hơi nghi ngút

Cô đậy nắp lại rồi đi đến phòng phòng đọc sách

Đầu tiên là gõ cửa sau đó không nghe thấy tiếng động nên Niệm Sơ nắm then cửa nhẹ nhàng vặn ra

Lý An Nhiên đang ngồi thì nhìn lại, trước anh mặt là laptop. Cùng lúc đó, đầu bên kia báo cáo công việc, thì ra là anh đang họp

Niệm Sơ ngượng ngùng lè lưỡi, cẩn thận ra ngoài đóng cửa lại

Lúc sau rửa mặt xong, Lý An Nhiên cũng kết thúc cuộc họp. Hai người ăn xong bữa sáng tiếp theo việc ai nấy làm, buổi tối mới cùng nhau xem phim rồi ngủ trên sô pha

Đó là một ngày bình thường

Trước hay sau khi đính hôn thì cũng không có gì khác nhau, nếu có gì khác biệt chắc là cảm giác chột dạ bất an khi ngủ cùng nhau

Ba tháng sau, giải Lưu Huỳnh lại tổ chức, mọi người như cũ đổ xô tham gia. Mấy năm nay họa sĩ nổi lên rất nhiều nên giải thưởng ngày càng cao

Niệm Sơ ngơ ngẩn nhìn giao diện trên màn hình, sau đó gần như là bản năng, không thể kiềm chế mà đăng kí tham gia

Truyện Chữ Hay