Editor: Thùy Linh
Khoảng cách hai người đột nhiên kéo lại gần, Niệm Sơ kinh ngạc, nghe anh nói vậy thì nhìn anh với đôi mắt vô tội. Tròng mắt cô xoay chuyển, dịch thân mình lại gần, khẽ chạm môi anh
“Nhớ anh.” Cô nhẹ giọng nói
“Ngoan lắm.” Lý An Nhiên trầm giọng mở miệng, trong mắt lại hiện lên ý cười, anh cúi người xuống, nắm lấy cằm cô hung hăng hôn một hồi.
Lúc hai người đến địa điểm liên hoan thì đều chuẩn bị chuẩn tề nghiêm túc cả rồi. Thấy Lý An Nhiên, mọi người nhiệt tình chào hỏi, đối với Niệm Sơ cũng như thế.
“Đây là bạn gái tôi, Niệm Sơ.” Lý An Nhiên giới thiệu
“Chào mọi người”, Niệm Sơ khom lưng ngượng ngùng cười cười
“Chào cô…chào cô..”
“Bạn gái của Lý tổng đúng là có khí chất!”
“Đúng, hai người đẹp đôi lắm!”
Mọi người đang vui vẻ nói chuyện thì phục vụ bắt đầu đem đồ ăn lên. Hạng mục này của công ty họ hẳn là rất quan trọng vì nhìn ai cũng thật cao hứng
Cùng lúc đó, mọi người bắt đầu thay phiên nhau kính rượu Lý An Nhiên
Là người chủ trì, tình huống này đương nhiên không thể từ chối, hơn nữa ngày mai được nghỉ phép nên Lý An Nhiên cũng uống không ít
Mặc dù anh uống rất nhiều rượu, trong tay cầm vài cái bình rỗng thì sắc mặt anh cũng không thay đổi, nhìn như không say
Niệm Sơ trước đây chưa từng thấy anh uống rượu nên cũng không biết tửu lượng cũng anh tới đâu, chỉ là thấy mọi người còn chưa có dấu hiệu dừng thì cô không nhịn được mà lên tiếng ngăn cản
“Được rồi, hình như anh ấy uống cũng nhiều rồi, nếu uống tiếp thì tối nay sợ là tôi không về nhà được mất”, Niệm Sơ cười như không cười mở miệng, trao đổi ánh mắt với mấy người còn đang bưng chén rượu trước mặt
Niệm Sơ lên tiếng giúp anh, mấy người khác cũng tự nhiên không hành động. Đồ ăn trên bàn cũng đã hết, Lý An Nhiên đứng dậy chuẩn bị đi tính tiền
“Hôm nay tôi dừng tại đây thôi, mọi người nhớ trở về sớm nghỉ ngơi.”
“Được được được, cảm ơn Lý tổng.”
Ra cửa, gió đêm thổi tới từng cơn, Niệm Sơ nhìn người phía trước đang kéo cô đi, khẽ hỏi: “Lát nữa anh muốn em lái xe à?”
“Niệm Niệm, anh uống rượu rồi, đương nhiên là muốn em lái xe”, anh dừng bước, nghiêng đầu nghiêm túc nói
Niệm Sơ nhìn đôi mắt đen nhánh của anh, đáy lòng nảy lên một tia quái dị, cô ‘ồ’ một tiếng rồi đi theo bên cạnh anh
Đến xe, Niệm Sơ trực tiếp vào ghế lái, sau đó tiếp nhận chìa khóa từ Lý An Nhiên, một lúc sau xe khởi động
Trên đường về nhà chỉ hơn mười phút, anh ngồi bên ghế phụ cực kỳ im lặng không tiếng động. Trên đường Niệm Sơ luôn nhìn anh nhưng Lý An Nhiên chỉ nghiêm túc nhìn chằm chằm ra ngoài cửa
Niệm Sơ tò mò cũng nhìn ra cửa xe, cũng là quang cảnh bình thường thôi mà, ngựa xe như nước
Xe dừng lại, không cần Niệm Sơ lên tiếng thì Lý An Nhiên tự mình xuống xe, sau đó đứng một bên chờ cô. Niệm Sơ vừa mới đi đến trước mặt, anh liền lập tức lôi cô hướng đến thang máy
Vẫn không nói gì, trong thang máy hai người nắm tay nhau, Lý An Nhiên khi thì nhìn dưới đất, khi thì nhìn vào gương thang máy
Bầu không khí thật ngại ngùng
Vừa đến nhà, Niệm Sơ liền đẩy anh vào phòng tắm, mong là tắm rửa sạch sẽ có thể làm anh tỉnh táo trở lại, sau đó cô nhân cơ hội gọi điện cho Thư Giai
“Dì ơi, trước đây anh An Nhiên có uống say bao giờ chưa ạ?”
“Uống say? Không có, trước đây nó chưa từng uống rượu, hôm nay có uống hả? Có việc gì xảy ra không?”
“Không có việc gì ạ”, Niệm Sơ vội vàng hàn huyên vài câu rồi cúp máy
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, thay vào đó là tiếng bước chân đi ra. Niệm Sơ nhìn qua, Lý An Nhiên mặc một chiếc quần thể thao dài, áo thun trắng, tóc đen còn đang nhỏ nước.
Cô lấy máy sấy ra, vẫy anh: “Anh sấy tóc đi, em đi tắm.”
“Ừ”, anh ngoan ngoãn nói
Niệm Sơ tắm rửa xong xuôi, lúc cô ra phòng khách thì đã không một bóng người, cô vội vàng vào phòng ngủ xem thì phát hiện Lý An Nhiên đang nằm nhắm mắt lại trên giường với vẻ mặt điềm tĩnh
Niệm Sơ cười, đi qua khom lưng nhìn anh một lúc, đang định đắp chăn lại cho anh thì bị kéo tay lại
“Niệm Niệm..” Lý An Nhiên mở mắt, giọng nói khàn khàn như vừa mới tỉnh ngủ
“Dỗ anh ngủ đi”, anh nói
Đôi mắt anh thuần túy, đen nhánh sáng lấp lánh nhìn cô
Niệm Sơ hô hấp một cách chậm rãi, nhẹ nhàng gỡ tay anh ra rồi xốc chăn lên chui vào
Thời tiết tháng mười rất lạnh lẽo, trong phòng còn không có máy sưởi chỉ có chăn bông làm cơ thể anh nóng lên, Niệm Sơ chui vào liền thoải mái nheo lại đôi mắt
Lý An Nhiên đem người ôm chặt vào trong ngực, thân mình Niệm Sơ rất mềm mại, lại còn có mùi hương nhàn nhạt, lúc này đang ngoan ngoãn duỗi tay ôm anh, làm cho tim anh mềm nhũn
Thật ra lúc anh say chẳng khác gì lúc tỉnh chỉ là lười mở miệng nói chuyện, vừa rồi còn đang ngủ say thì bây giờ lại tỉnh táo
Chỉ có men rượu vẫn đang làm loạn trong đầu, làm anh có chút khó chịu
Mùi hương quanh hơi thở làm anh điên loạn, không thể kìm nén, Lý An Nhiên cúi đầu, hôn nhẹ người trong lòng ngực
Khi cánh môi mềm mại rơi xuống, Niệm Sơ nhắm mắt lại ngửa đầu đáp lại anh, rất nhanh chóng môi của hai người liền dính lấy nhau
Khẽ cắn mút, khoảng cách cực kỳ gần, giống như một người trên sa mạc tìm thấy ốc đảo, rất khó để nhịn
Dục vọng nổi lên, Lý An Nhiên theo bản năng duỗi tay bên hông Niệm Sơ, khi chạm được làn da bóng loáng tinh tế ở phía dưới thì hoàn toàn mất kiểm soát
Một đường hướng lên trên
Cô gái nhỏ thân mình đầy đặn bị anh thăm dò một cách nhuần nhuyễn, hai mắt Niệm Sơ mê ly nhìn lên trần nhà thở dốc, động tác càng lúc càng làm cô cảm thấy hoảng nhưng không thể phủ nhận là cô rất thích
Thích Lý An Nhiên làm như vậy với mình, thích lúc anh nhẹ nói bên tai, thích ngón tay dài cân xứng của anh lướt qua da thịt mình
Thích lúc hai người dính sát vào nhau
Niệm Sơ từ nhỏ đã theo anh, càng lớn lên càng thích anh nhiều hơn, cảm thấy Lý An Nhiên có một loại cám dỗ cô khó cưỡng lại
Nhưng mà lớn lên lúc sau mới biết được, sự thân mật này chỉ đối với người yêu chứ không phải anh trai em gái
Cô bắt đầu thấy áp lực
Là con gái thì không được chạy qua phòng của một nguời con trai vào buổi tối, không thể ôm eo anh làm nũng, khong thể tùy tiện tiếp xúc da thịt
Những điều này là tự Niệm Sơ phát hiện, lúc mọi người bên cạnh nhắc khéo, tiểu thuyết, phim ảnh đều miêu tả
Niệm Sơ cảm thấy những việc mà cô thích đều không thể làm cùng Lý An Nhiên
Mấy năm ở trung học là quãng thời gian không vui của cô, lúc ấy Niệm sơ như bị mất phương hướng
Mê mang áp lực lại bất lực
Cho đến cuối thì lại tìm đến anh
Thân thể Lý An Nhiên sắp nổ tung, giống như là thuốc giải rượu, anh xoa người trong lòng ngực một cách khẩn hoảng, như muốn khắc vào da thịt mình
Cho đến khi anh tìm lại được lý trí, Lý An Nhiên nói nhỏ bên tai cô
Giọng nói rất kỳ cục
“Niệm Niệm, em mau lớn lên đi.”
Anh nói xong lập tức xoay người xuống giường đi vào phòng tắm, loảng xoảng một tiếng đóng cửa lại. Tiếng nước vang lên, chỉ còn những lần rên rỉ thở dốc
Mặt Niệm Sơ ửng đỏ, bên tai toàn là câu nói của anh
Mau lớn lên đi..
Vào một buổi tối trên ban công của nhiều năm trước, anh cũng từng nói với cô những lời này, lúc đó Niệm Sơ không hiểu nhưng giờ ngẫm lại thì câu nói đó có nhiều hàm nghĩa
Lý An Nhiên đi ra khỏi phòng tắm, cả người đã đã khôi phục bình tĩnh, anh kéo chăn ra chui vào
Một luồng không khí mát mẻ quét đến, Niệm Sơ phồng miệng giận dỗi
“Sao..sao anh không mặc quần áo?”
“Quên cầm.” Lý An Nhiên tự nhiên nói
“Vậy anh mau mặc vào đi, kẻo bị cảm lạnh mất.”
“Đắp chăn là được rồi”, tiếng cười của anh vang lên, sau đó ôm cô vào lòng
Cánh tay trần trụi ôm chặt bên hông cô, sau đó cả người bị kéo lại gần, trên đầu bị anh tựa cằm lên
“Mềm mại dễ chịu thật.” Lý An Nhiên cọ cọ thân mình, thoải mái nói: “Ngủ thôi.”
Giờ phút này, Niệm Sơ như một cái gối ôm
“???”
“….”