Tiểu Thanh Mai

chương 18

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Thùy Linh

Giọng nói vừa dứt, người đã đi tới trước mặt. Đó là một cô gái, gương mặt sáng lạn đang tươi cười, làn da khỏe mạnh, mặc một chiếc váy vàng, vô cùng xinh đẹp

Cô có một mái tóc dài đen nhánh phía sau lưng, còn có một chiếc kẹp tóc hình dâu tây. Giờ phút này đang bắt lấy cánh tay của Lý An Nhiên, có chút cảnh giác đánh giá Niệm Sơ.

Ánh mắt kia giống như một chiếc đèn quét trên người Niệm Sơ làm cô cảm thấy khó chịu, nhưng lúc nhìn qua mái tóc ngắn của Niệm Sơ thì rời đi.

“Anh, đây là ai vậy, sao lại mặc đồ giống anh?” Cô gái ngửa đầu hỏi, âm thanh giòn giã, đôi mắt đơn thuần.

“Đây là Niệm Sơ, anh đã nói qua với em.”

Lý An Nhiên nói xong theo thói quen xoa nhẹ đầu Niệm Sơ, nhìn thấy cô luống cuống tay chân sửa sang đầu tóc ngắn mới sung sướng nheo mắt lại.

“A! Anh phiền quá đi!”, Niệm Sơ trừng mắt, ngữ khí khó chịu hướng đến anh la hét, có chút bực mình.

“À, là hàng xóm mà anh kể là đi cắt tóc ngắn đó sao?” Cô gái kia lại tiếp tục nói, Niệm Sơ trong lòng lại u ám

Hàng xóm?

Lý An Nhiên trầm ngâm vài giây mở miệng giải thích: “Thư Dao, Niệm Niệm là em gái nhỏ cùng lớn lên với anh.”

“Đúng rồi, đây là Lý Thư Dao, là con của chú anh”, Lý An Nhiên nghiêng đầu giới thiệu với Niệm Sơ. Niệm Sơ nhìn cô gái gật đầu, khó khăn nhấp môi cười nhạt một cái.

“Đi thôi, mọi người chắc đều đói bụng cả rồi, bây giờ có thể ăn cơm trưa luôn” Thư Giai xách vali phía sau đi tới, thấy ba người đứng tại đó liền lên tiếng, Lý Khâm đỗ xe xong cũng theo sau.

Niệm Sơ quay đầu lại nói với Lý An Nhiên: “Đi thôi.”

“À, được.” Anh gật đầu cùng đi về phía trước

Cách đó không xa là một ngôi nhà nông thôn nhỏ, xung quanh là rào tre, có thể nhìn thấy phía sau là hồ nước xanh biếc cùng cây ăn quả, phía trước là cánh đồng rộng lớn. Có một con đường nhỏ xuyên qua, đối diện là những ngôi nhà khác tạo thành một thôn xóm. Giữa trưa nắng chiếu vào vô cùng yên bình

“Nhà Thư Dao ở phía đối diện”, Lý An Nhiên nhẹ giọng nói với Niệm Sơ

“Ồ.”, cô gật đầu, sau đó không nói gì

Mấy ngày trước mưa to, con đường có chút lầy lội. Niệm Sơ mang một đôi giày thể thao trắng, cô cẩn thận nhìn đường dưới chân, bên tai tiếp tục nghe thấy giọng nói của cô gái kia, giọng nói êm tai là cho người ta cảm thấy thích

“Anh, anh còn chưa trả lời em, tại sao hai người lại mặc đồ giống nhau?”

“Mẹ anh mua lúc đi dạo phố”

“À, thật tốt. Vậy lần này anh ở lại bao lâu? Em nhớ anh lắm đó”

Tiếng cười quen thuộc vang lên, có phần trầm khan. Niệm Sơ bị phân tâm, không cẩn thận dẫm vào vũng nước bên cạnh, đôi giày trắng như tuyết liền dính một vết bẩn

“Chắc là ở lại một tuần.”

“Còn ba mẹ anh?”

“Cũng ở lại.”

Hai người vẫn còn đang nói chuyện với nhau. Niệm Sơ tâm tình vô cùng khổ sở, cô cho rằng vì giày bị dơ nên mới không vui như vậy.

Mọi người đã đến nhà, tứ phía được thông gió rất mát mẻ. Một ông lão ra đón, Lý Thư Dao cực kỳ thân thiết kêu ông nội.

Lý An Nhiên vỗ đầu Niệm Sơ, ý bảo cô chào ông

Nhìn ông lão tóc trắng bạc trước mắt, Niệm Sơ mím môi, có chút ngượng ngùng kêu một tiếng ông nội

“Ồ, đây là Niệm Niệm à, đã lớn như vậy rồi sao?” Ông lão cười hiền với cô, nhiệt tình lại thân thiết: “Ba con dạo gần đây có khỏe không? Lâu rồi ông chưa gặp ba con.”

“Cũng tốt ạ.”, Niệm Sơ ngượng ngùng cười cười, hai người hàn huyên vài câu, Thư Giai bắt đầu vào bếp phụ nấu cơm, dặn dò Lý An Nhiên dẫn cô đi dạo.

Lý Thư Dao cũng đi theo bên cạnh

Ba người đi dọc theo ngôi nhà tới vườn trái cây ở phía sau, đất đã được cuốc sạch sẽ, bên trong con đường nhỏ là cây cối um tùm, che khuất ánh mặt trời chói chang

Những ánh nắng vụn rải xuống dưới, trong núi gió mát mẻ, bên tai còn có tiếng ve kêu, mùi hương trái cây bay thoang thoảng

“Tại sao ông nội lại không ở cùng gia đình anh?” Niệm Sơ hỏi một câu mà cô thắc mắc. Lúc còn ở trên xe cô đã hỏi nhưng Thư Giai chỉ nói qua loa làm Niệm Sơ càng thêm tò mò

Lý An Nhiên trầm ngâm vài giây: “Em có gặp bà nội chưa?”

“Em thấy rồi.”, Niệm Sơ gật đầu

“Bà không cùng huyết thống với gia đình anh, sau khi bà nội anh mất thì ông gặp bà. Vì sợ không hợp nhau, với cả bà không thích ở thành phố nên không ở cùng.”

“Cho nên hai ông bà luôn ở nông thôn, mấy ngày lễ thì gia đình anh về thăm.”

“Thì ra là như vậy..” Niệm Sơ vẻ mặt suy tư

“Em không cần phải nghĩ nhiều”, Lý An Nhiên thấy thế vỗ đầu cô, Niệm Sơ gật đầu

“Anh, lát nữa ăn cơm xong qua nhà em nha, ba mẹ em đều nhắc tới anh”, Lý Thư Dao bên cạnh đột nhiên mở miệng, trên mặt cười tươi: “Em còn mấy bài tập hè chưa biết làm, anh giúp em luôn với”

“Được, lần này em kiểm tra như thế nào?”

“Sa sút một chút liền tụt xuống hạng trong lớp..”giọng nói Lý Thư Dao có chút yếu ớt. Niệm Sơ yên lặng chớp mắt nhìn chằm chằm dưới chân

“Cũng tốt mà”, Lý An Nhiên mỉm cười mở miệng: “Niệm Niệm lần này cũng được nhất lớp”

“A..”, Lý Thư Dao trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, giây lát miễn cưỡng cười, hỏi: “Bạn ấy thi chắc được điểm cao lắm?”

“Hơn thì phải…” Anh có chút chần chừ hỏi Niệm Sơ: “Là đúng không?”

“.” Niệm Sơ bình tĩnh trả lời, Lý Thư Dao lập tức im lặng

“Còn em, Thư Dao?” Lý An Nhiên thuận hỏi

Cô trầm mặc vài giây rồi cười nói: “Chỉ , không cao bằng Niệm Sơ”

“Không sao, cố lên, như thế đã rất lợi hại” Lý An Nhiên tiếng nói nhẹ nhàng, cổ vũ: “Chăm chỉ học tập cho tương lai sau này.”

“Dạ!”

Ba người dọc theo sau núi dạo quanh vài vòng, trở về đã tới lúc ăn cơm. Lý Thư Dao thuần thục đến phụ lấy chén đũa bưng thức ăn, Niệm Sơ đứng ngây ngốc ở giữa bàn, Lý An Nhiên kéo cô ngồi xuống

“Thư Dao cùng tuổi với em, hai đứa có thể cùng nhau nói chuyện chơi đùa” Anh ngồi bên cạnh dặn dò, Niệm Sơ nhìn thức ăn trước mặt lung tung gật đầu

Ở nông thôn không có điều hòa, chỉ có chiếc quạt trần ở trên đang khẽ kêu. Niệm Sơ phát ngốc, trong lòng cũng như bên tai không nghe rõ được điều gì.

Ăn cơm xong, Lý An Nhiên đi qua nhà Lý Thư Dao phía đối diện, Niệm Sơ lấy lý do không khỏe nên không đi. Thư Giai tìm cho cô một phòng, bên ngoài cửa sổ là vườn trái cây, rất mát mẻ

Xuất phát từ sáng sớm, thân thể bây giờ mỏi nhừ. Niệm Sơ bật quạt nằm trên giường ngủ thiếp đi

Khi tỉnh lại thì trong phòng có hơi tối, Niệm Sơ lại nhắm mắt ngủ một hồi rồi mới giãy giụa ngồi dậy. Một lúc sau mang giày chậm rì đi ra ngoài.

Phía trước là tiếng nói chuyện của Lý An Nhiên, còn có giọng Lý Thư Dao. Niệm Sơ có chút đau đầu

Cô hít sâu một hơi, yên lặng đi tới phòng bếp

Thư Giai đang bận rộn nấu ăn

“Dì Thư..”

“Niệm Niệm tỉnh rồi đó hả? Có đói bụng không?” Thư Giai nghe tiếng Niệm Sơ liền quay đầu lại, quan tâm hỏi han

“Con không đói”, Niệm Sơ ngoan ngoãn lắc đầu, giọng nói mềm mềm mại mại: “Con đi tắm một chút.”

“Được, để dì dẫn con đi”, Thư Giai đáp, đem tay ướt chùi trên tạp dề, dẫn Niệm Sơ tới phòng tắm bên cạnh

“Bên trong có nước ấm từ năng lượng mặt trời. Mở chốt theo hướng này là được. Khăn tắm còn mới, còn quần áo dơ thì để bên này nha con.”

Niệm Sơ tắm rửa xong đi ra, tóc còn ướt nhỏ lộc cộc. Khuôn mặt nhỏ vừa mới tỉnh ngủ lúc tắm nước nóng xong ửng hồng.

Cô mặc một bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, lộ ra cánh tay, cánh chân trắng nõn

Cả người chưa tỉnh ngủ bị gió khẽ thổi mà đi không vững. Niệm Sơ dùng khăn tắm lau tóc đi vào phòng

Lý An Nhiên đang ở ngoài nói chuyện cùng Lý Thư Dao thoáng nhìn thấy Niệm Sơ mặc đồ màu màu hồng nhạt đi vào phòng, anh ngập ngừng vài giây, Lý Thư dao còn đang muốn nói gì đó thì bị chặn họng

“Niệm Niệm hình như tỉnh rồi, để anh đi xem”

“À, dạ…” Lý Thư Dao có chút kinh ngạc, phản xạ có điều kiện gật đầu lên tiếng.

Vừa vào phòng, Niệm Sơ liền nằm lên giường chơi điện thoại. Đầu tóc còn nhỏ nước, đồ ngủ còn bị ướt đang ngồi trước quạt.

“Niệm Niệm, cứ như vậy thì bị cảm đấy.” Lý An Nhiên dựa ở cửa, giọng nói trầm ổn, trên mặt không cảm xúc

Niệm Sơ ánh mắt dời màn hình điện thoại, đôi mắt đen nhánh nhìn anh. Trong chốc lát lại tiếp tục chơi điện thoại, ngoan cứng đáp: “Không đâu.”

Lý An Nhiên không lên tiếng xoay người rời đi, Niệm Sơ lười biếng nhìn anh một cái rồi chuyên chú vào điện thoại.

Chưa được vài phút cửa lại vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, nhẹ nhàng như bước trên tấm thảm, khiến cho người khác cảm thấy xôn xao

Lý An Nhiên cầm máy sấy đi đến

“Sấy tóc khô rồi lại chơi.”

Niệm Sơ kêu khẽ hai tiếng, cục cựa thân mình qua

“Nhanh lên.”

Bên tai có tiếng thúc giục, Niệm Sơ ném điện thoại sang một bên, đem cả khuôn mặt úp xuống gối

“…..” Lý An Nhiên bất lực, anh hít sâu một hơi rồi cắm điện máy sấy

Tiếng kêu quen thuộc của máy sấy vang lên, đỉnh đầu cảm nhận được sự ấm áp, cùng với cái xoa đầu nhẹ nhàng, Niệm Sơ chôn mặt ở gối mà trộm nở nụ cười.

Cô ngẩng đầu, hai tay chống cằm, đôi mắt thoải mái khẽ chớp, hai chân phía sau còn nhích tới nhích lui

Lý An Nhiên thấy vậy than nhẹ một tiếng nhưng trong mắt đều là sự vui vẻ

Thư Giai nấu cơm xong không thấy hai người đâu. Đang định đi tìm thì Lý Thư Dao xung phong đi kêu hai người họ

Đi qua gian nhà chính, nghe thấy tiếng máy sấy từ xa, Thư Dao đang đi tới cửa.

Trước mắt là một cảnh làm cô sửng sốt, cảm giác như là có thứ gì đó đâm vào ngực, hô hấp trở nên rối loạn. Lý An Nhiên của cô đang sấy tóc cho Niệm Sơ, anh còn cười rất ôn nhu, hai người họ nhìn như là…một đôi.

Truyện Chữ Hay