Văn Hoài không những tính tình xấu còn hay nóng nảy, khi còn học ở trường trung học, anh đã trở thành trùm trường mà chỉ cần nhắc đến tên đã khiến người khác sợ mất mật.
Nói tóm lại là không dễ chọc.
Văn Hoài cảm thấy từ bé anh đã không ít lần chăm sóc Trà Trà, so với những người khác, anh đối với cô đã tốt hơn rất nhiều.
Số lần trêu đùa cô cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, chẳng lẽ chỉ vì nói mấy câu đó mà không thể tha thứ cho anh sao, chẳng những không tha thứ… mà cô còn vô cớ gây sự nữa.
Văn Hoài mơ hồ có cảm giác chân tình bị phản bội, nhưng cũng không phải là vấn đề quá lớn, cô có cần phải đến mức như thế sao?
Anh tức giận gửi mấy cái tin nhắn cuối cùng xong thì thở hồng hộc tắt điện thoại.
Cho đến bây giờ Văn Hoài vẫn cho rằng Trà Trà chỉ là một cô gái đang trong độ tuổi phản nghịch, bởi vì ghen ghét Khương Diệu Nhan được hoan nghênh hơn cô, nhân duyên cũng tốt hơn, trút giận chuyện Thẩm Chấp thích Khương Diệu Nhan lên người cô ấy.
Khi nhỏ, cô là một cô bé hào phóng, hoạt bát làm sao lớn lên lại trở thành người nhỏ nhen, tính toán chi li như thế chứ.
Văn Hoài không hiểu được, cũng không muốn hiểu.
Năm đó Văn Hoài cà lơ phất phơ, mặc dù chưa chính thức gặp mặt, nhưng từ ánh nhìn đầu tiên thấy Khương Diệu Nhan đã nảy sinh thiện cảm, cũng không có ai phát hiện ra.
Anh tùy ý dò hỏi Trà Trà tên của Khương Diệu Nhan cũng không coi là chuyện gì quan trọng lắm.
Tuy rằng sau đó, Văn Hoài cũng không gặp lại Khương Diệu Nhan, không biết được tên cô, không biết cô ở đâu nhưng xác thực anh sẽ không chỉ vì vậy mà quên cô.
Mãi cho đến khi gặp lại lần nữa, Văn Hoài mới nhận ra lý do nhiều năm như vậy rồi mà anh lại chưa từng động tâm với người thứ hai.
Tiệc tối Nguyên Đán ngày hôm đó, vốn dĩ anh đến cổ vũ cho Trà Trà, nhưng khoảnh khắc thấy Khương Diệu Nhan ở trên sân khấu kia, mắt mắt anh vẫn không có cách nào rời đi.
Cô dường như không thay đổi.
Văn Hoài cảm giác bản thân đã dừng việc hô hấp, ánh mắt anh không còn nhìn thấy bất cứ ai khác nữa.
Tim đập thình thịch, tro tàn lại bùng cháy.
Đã từng, trong lúc vô tình khiến anh rung động, như rừng lửa lại bùng cháy một lần nữa.
Cho nên vài lần Văn Hoài tỉ mỉ cố ý chuẩn bị như ngẫu nhiên gặp được.
Tuy nhiên khi anh tháo khẩu trang xuống, phản ứng của Khương Diệu Nhan quá khác so với tưởng tượng của anh.
Cô hốt hoảng sốt ruột bắt lấy tay anh, kéo anh đến một chỗ ít người qua lại: “Nếu bị người khác nhìn thấy, anh sẽ không thoát ra được đâu.”
Văn Hoài đút tay vào túi, khẽ cười: “Cảm ơn em nhé.”
Khương Diệu Nhan nói: “Không có gì, tôi chỉ không muốn bị làm phiền.”
Cô nói xong thì dùng tay đẩy đẩy anh: “Anh nhanh đeo khẩu trang rồi rời khỏi nơi này đi, lát nữa đến giờ tan học rồi.”
Lần đầu tiên từ khi sinh ra Văn Hoài có ý định theo đuổi một cô gái, anh do dự vài giây, nói: “Anh muốn mời em đi ăn một bữa.”
Khương Diệu Nhan vội vàng xua tay: “Tôi không dám ăn cơm cùng anh đâu, nếu bị người khác chụp được thì tôi bị hại thảm rồi.”
Văn Hoài nói: “Nếu em không muốn, thì anh sẽ không để người khác chụp được ảnh em.”
Anh muốn nhân cơ hội này, cùng ăn một bữa cơm với Khương Diệu Nhan như mong ước.
Nếu như phải dùng một loài thực vật để hình dung Khương Diệu Nhan, Văn Hoài cảm thấy cô tựa như loài hoa hướng dương, tràn đầy sức sống, là ánh mặt trời tươi đẹp, chói sáng.
Cô ở trước mặt anh, không bao giờ ngại ngùng.
Từ hành vi đến cử chỉ đều tự nhiên, hào phóng.
Văn Hoài thuận lợi thêm Khương Diệu Nhan vào WeChat.
Số lần hai người gặp mặt không nhiều lắm nhưng lại trò chuyện rất hợp trên WeChat.
Cho nên vào buổi tối của một ngày nào đó, Văn Hoài chủ động tỏ tình với Khương Diệu Nhan.
Cố ý trang trí hiện trường, chuẩn bị lời thoại tỉ mỉ, hai bên tâm đầu ý hợp,thậm chí trước khi tỏ tình, Văn Hoài không nghĩ tới bản thân sẽ thất bại.
Khương Diệu Nhan nhẹ nhàng đẩy anh ra, ánh mắt xin lỗi nhìn anh, vẻ mặt hồn nhiên, nói: “Thực xin lỗi, tôi không biết anh đối với tôi là loại tâm tư này, tôi thật sự…”
Văn Hoài đang ôm bó hoa trong lòng ngực, nụ cười trên khóe miệng dần trở nên cứng đờ: “Em nói cái gì?”
Khương Diệu Nhan nói: “Tôi không có tình cảm nam nữ với anh, từ trước tới nay, tôi chỉ coi anh như anh trai mà thôi.”
Cô nói xong câu đó, đôi mắt đã đỏ một vòng, dường như vô cùng áy náy và xin lỗi.
Sắc mặt Văn Hoài càng ngày càng khó coi, nở nụ cười lạnh, thân thể cứng đờ, còn có tràn đầy sự không thể tin được trong mắt, anh gằn từng chữ một, muốn xác nhận mà lặp lại: “Em nói em, không có tình cảm nam nữ với anh?”
Khương Diệu Nhan gật đầu: “Trong lòng tôi anh, là một người anh trai tốt.”
Không khí trong phòng khách cứng ngắc, phảng phất đều bị đông lại.
Trước khi rời đi Khương Diệu Nhan lại nói thêm vài câu xin lỗi với anh: “Về sau chúng ta vẫn là bạn tốt, đúng không?”
Văn Hoài không trả lời cô.
Máu trong thân thể anh như đông lại.
Cắn chặt hàm răng, vẫn không thể tin được, anh lẩm bẩm tự nói một mình: “Không thích?”
Sao có thể không thích được chứ?
Cô cố ý làm bẩn quần áo, ở lại phòng ngủ của anh tắm rửa, còn thay áo sơ mi của anh.
Sau khi mắt cá chân bị bong gân, cô bật cười muốn nhảy lên lưng anh, thân mật ôm lấy cổ anh, không chút phòng bị gối đầu lên đùi anh.
Cô đã vô số lần kêu hắn cúi xuống, nhón chân đến gần tai anh nói chuyện.
Mọi việc như thế, vô số sự thân mật.
Đây là mối quan hệ giữa anh em đối với nhau sao?
Văn Hoài cho rằng ít nhất là vì có chút thiện cảm, cô mới có thể nguyện ý lần lượt làm ra những điều đó với ý định câu dẫn anh.
Những việc cô làm cũng không quá khéo léo, Văn Hoài thích cô, cho nên vui vẻ chịu đựng, lấy đó làm niềm vui, nhưng hóa ra tất cả đều là giả?
Văn Hoài lại nhớ tới mấy ngày trước anh nghe thấy lời đồn.
Nói rạng sáng Khương Diệu Nhan gọi điện thoại cho Thẩm Chấp, bởi vì sợ hãi, gọi hắn ra sân bay đón cô.
Ngay từ đầu, vốn dĩ Văn Hoài không quá tin vào lời đồn này, tưởng là lời bịa đặt mà thôi.
Không nói đến chuyện năm đó anh chính mắt nhìn thấy Khương Diệu Nhan cười, đẩy Thẩm Chấp ra, nghe cô bày tỏ rõ ràng rằng chưa từng thích Thẩm Chấp, sao có thể làm ra cử chỉ ái muội như thế?
Còn nữa, an ninh trong nước rất tốt, cô cũng không phải là người nhát gan, sợ người.
Càng ngày càng nhiều chi tiết làm tấm kính nhất kiến chung tình của Văn Hoài dần dần tan vỡ, bó hoa hướng dương trong lòng anh đã bị tay anh bóp đến biến dạng.
Qua thật lâu, giọng Văn Hoài tràn ra vài tiếng cười nhẹ, anh đứng lẻ loi ở giữa phòng khách, rũ mắt, yết hầu khàn khàn, cười lạnh, lầm bầm lầu bầu: “Hiện tại tôi, là bị chơi sao?”
Chợt Văn Hoài nghĩ đến lời Trà Trà từng nói qua, thiếu nữ cúi đầu, cảm xúc đã hạ xuống, từng câu từng chữ nói với anh, không thích Khương Diệu Nhan.
Anh còn cho rằng đó là sự ghen tị giữa các cô gái nhỏ.
Anh cảm thấy là lớn lên cô đã thay đổi, trở nên ghen tị, trở nên không nói đạo lý.
Anh còn thô lỗ ngắt lời cô muốn nói, tự cho là trung lập mà nói với cô những lời tàn nhẫn đó.
Sau đó còn một lần lại một lần gửi những tin nhắn tổn thương cô.
Thậm chí trong lúc vô cùng tức giận kia, kéo cô vào danh dách đen còn hủy kết bạn, vĩnh viễn không có cách nào để kết bạn lại nữa.
Bây giờ ngẫm lại, là anh ngu ngốc.
Là anh bị người ta đùa bỡn trong tiếng vỗ tay.
Trà Trà phát hiện bản thân bị Văn Hoài kéo vào danh sách đen còn hủy kết bạn, nếu nói không khổ sở chút nào là không có khả năng.
Nhưng cảm giác mất mát này, trôi qua rồi cũng sẽ trở thành quá khứ thôi.
Từ lúc Văn Hoài bắt đầu chọn Khương Diệu Nhan, cô cũng chuẩn bị tốt tâm lý sẽ mất người anh em này rồi.
Vì vậy khi đến ngày này, tất nhiên cũng không cảm thấy kỳ quái, rất nhanh đã bị cô vứt ra sau đầu.
Hiện giờ Trà Trà đã là sinh viên năm hai, sinh viên sau khi nhập học một tháng mới bắt đầu kỳ huấn luyện quân sự.
Trần Tâm Ý làm lớp trưởng, kéo cô qua chỗ huấn luyện viên với vai trò là trợ lý, hỗ trợ huấn luyện tân sinh viên năm nhất, Trần Tâm Ý còn nói với cô, nếu thấy đàn em đẹp trai nào, còn có thể ra tay trước để chiếm ưu thế.
Vì vậy trong hai tuần huấn luyện, Trà Trà gần như không cần đi học.
giờ sáng mỗi ngày, rời giường rửa mặt chải đầu, bôi kem chống nắng, đội mũ xong thì xuất hiện ở sân thể dục.
Trà Trà vừa xuất hiện đã thu hút các tân sinh viên trong trại huấn luyện, bởi vì cô quá đẹp.
Xinh xinh đẹp đẹp, đứng ở trên sân thể dục rất ưa nhìn.
Mà viện khoa học tự nhiên bên này, nhiều nam ít nữ, tỉ lệ nam nữ thậm chí còn cao tới :.
Vốn dĩ tiếng oán than của một đám cún con đã làm dậy trời đất, vừa nhìn thấy đàn chị xinh đẹp như thế, không chỉ mắt trừng lớn mà oán giận cũng không thèm oán giận nữa.
Âm thanh bọn họ to lớn vang dội: “Chúc đàn chị buổi sáng tốt lành!”
Trà Trà: “Buổi sáng tốt lành.”
Cô cũng không giống nhau với đàn anh đàn chị giúp huấn luyện sinh viên, sẽ không cố tình ở trước mặt tân sinh viên tạo uy nghiêm mà gây sức ép cho bọn họ, một số tật xấu trên người khiến người khác chán ghét cũng không có.
Cho nên các tân sinh viên khoa Toán rất thích đàn chị này.
Giữa trời nóng, các sinh viên khoa khác thấy cũng chỉ có thể hâm mộ vài phần.
Đàn chị của người ta sẽ dùng lời nói ôn tồn nhỏ nhẹ hỏi bọn họ có mệt hay không! Sau khi kết thúc còn mời bọn họ uống nước.
Có đàn chị đáng yêu thật tốt, vì sao mà bọn họ chỉ có đàn anh hung dữ chứ.
Thật không công bằng.
Quá được hoan nghênh, dẫn tới việc Trà Trà thường xuyên bị vây xem.
Đương nhiên vào lúc này, tân sinh viên khoa Toán sẽ tự nhiên che trước mặt Trà Trà, dựa vào ưu thế chiều cao ngăn cản nhưng ánh mắt đó.
Thời tiết nóng bức, ánh mặt trời gay gắt, thế mà Trà Trà không bị phơi đen đi chút nào, da trắng như tuyết, nhẵn nhụi, vẫn là thiếu nữ trong veo như nước.
Vốn dĩ cho là sẽ nhìn thấy hoa khôi trường không chịu nổi mấy ngày phải nũng nịu xin đình công, không làm nữa.
Nhưng ngoài dự đoán, cô lại kiên trì được.
Hơn nữa tính cách ôn ôn nhu nhu kia của cô còn chế trụ được sự ầm ĩ của đám cún con kia.
Những cậu trai khoa Toán vốn cả ngày chỉ muốn nổi loạn, tạo phản thế mà lúc này còn ngoan hơn cả những chú cún con, đội hình nghiêm chỉnh huấn luyện, tư thế cũng rất ra hình ra dáng.
Vu Cố không thích người khác dùng ánh mắt mơ ước nhìn Trà Trà, nhưng hiện tại anh không có tư cách để làm gì cả, chỉ có thể tranh thủ lúc bản thân không có lớp, mua ly nước đá đưa cho cô.
Thái độ Vu Cố ôn hòa: “Vẫn có thể chịu được chứ?”
Trà Trà uống hai ngụm nước lạnh: “Vẫn có thể.” Cô đóng chặt nắp bình, nói: “Chỉ hơi mệt.”
Vu Cố cười cười, nói: “Cậu ra chỗ râm mát nghỉ một lát đi, tớ sẽ giúp cậu trông coi bọn họ.”
Tóc Trà Trà đã bị mồ hôi thấm ướt trán, cô lau lau mồ hôi trên mặt: “Vậy tớ đi rửa mặt trước, sau đó lại đi giao cái văn kiện này, tớ sẽ nhanh trở lại thôi.”
Vu Cố nói được.
Chờ cô rời đi, ánh mắt Vu Cố lạnh lẽo nhìn đội hình người trước mặt, vẻ mặt vô cảm nói: “Đứng nghiêm, phút.”
Nhóm đàn em gào thét trong lòng khổ không thể nói.
Đàn anh này quá độc ác.
Trả thù cướp vợ cũng không đến mức làm như vậy chứ.
Bình thường đàn chị chỉ bảo bọn họ đứng nghiêm mười phút đã cho nghỉ ngơi.
Ngay cả huấn luyện viên, nhiều nhất cũng chỉ có mười lăm phút.
Còn anh ta thì ngược lại, một lần đứng là phút.
Chuyện này còn chưa tính, gương mặt và giọng nói của người này đều thuộc kiểu đàn anh ôn hòa, thế nhưng sẽ tự mình kiểm tra tư thế quân sự của bọn họ có đạt tiêu chuẩn hay không, chỉ ra từng chỗ không đúng, một chút nước cũng chưa cho uống.
phút trôi qua, bọn họ đã mệt đến mức muốn nằm liệt ra.
Sau khi Trà Trà trở về, nhìn bọn họ ngồi dưới đất, cũng không nói gì, cô hỏi Vu Cố: “Cậu để cho bọn họ nghỉ ngơi rồi sao? Cũng được, cậu nhanh trở về đi học đi.”
Vu Cố hòa nhã thay cô sửa lại phần tóc hai bên má: “Trời nắng quá, sợ bọn họ bị cảm nắng, nên cho bọn họ nghỉ ngơi trong chốc lát.”
Đây là khi nhóm đàn em bị bắt nạt đến không còn sức để nghe rõ lời bọn họ nói.
Trà Trà nói: “Thế mà cậu còn dễ dàng mềm lòng hơn tớ?! Được rồi được rồi, cậu đi nhanh đi, đừng để bị phơi đen.”
Vu Cố không muốn rời đi, gần đây anh đối với cô, càng ngày càng thích, càng ngày càng sâu đậm.
Rất muốn chiếm người trước mắt này làm của riêng.
Muốn bày tỏ tấm lòng của mình cho cô biết.
Đặc biệt là khi càng ngày càng nhiều người, đặt ánh mắt ở trên người cô.
Vu Cố không có cách nào che giấu, chờ đợi, anh thở dài: “Trà Trà.”
“Hả?”
“Gặp lại sau.”
“Được nha.”
Mỗi năm sau khóa huấn luyện quân sự là biểu diễn đội hình, sẽ tiến hành thi đấu, cuộc đua lần lượt giữa các khoa danh tiếng.
Hàng năm khoa Toán đều thua khoa Tài chính, đứng thứ hai.
Năm nay bọn họ cảm thấy khoa Toán khả năng giữ không nổi vị trí thứ hai, bởi vì ___ đám tân sinh viên khoa Toán kia, trong đầu chỉ có đàn chị xinh đẹp của bọn họ!!!
Ngày đầu tiên bắt đầu khóa huấn luyện quân sự, không ngừng có người ở trong diễn đàn của trường đăng bài:
[ A a a đàn chị giúp viện chúng ta huấn luyện cũng quá quá quá quá đẹp đi, khiến lòng tôi mềm nhũn luôn, chết mất chết mất.
]
[ CTM, tại sao tôi không học khoa Toán.
]
[ Người được chuyển đến khoa Toán, miệng đã ngoác lên trời, chết mất chết mất.
]
Bài đăng hot hàng ngày phải kể đến bộ ảnh hoa khôi học đường được các nam sinh này chụp trộm bằng điện thoại di động.
Chỉ tính các nam sinh lim nhan đáng khinh đã có mấy trăm người.
Tất nhiên các khoa khác không quá vui vẻ.
Tức giận đăng___
[ Ngoại trừ có nhan sắc ra, khoa Toán các người còn có cái gì để lấy ra so sánh sao? Màn biểu diễn đội hình mà đứng từ dưới lên trên thì mắc cười chết mất, nhưng cũng không ai trách nhóm các người, bởi vì đàn chị đẫn dắt các người luôn làm mấy trò lố lăng đó, tốn thời gian thay đồ, trang điểm cho bản thân rồi cho các người nghỉ ngơi trước, ha ha.
]
Thanh niên khí thế hừng hực làm sao có thể nhẫn nhịn được.
Vừa thấy người đăng bài lại là đám chó khoa Tài chính, thì càng tức giận.
Năm nay sinh viên khoa Tài chính được học thần Thẩm Chấp lãnh khốc vô tình đích thân huấn luyện, là người cực kỳ tàn ác trong truyền thuyết.
Thẩm Chấp cũng không nhân từ nương tay chút nào, đối xử với nam nữ đều bình đẳng, từ sớm đến tối, gần như không cho bọn họ nghỉ ngơi.
Bài đăng này, là do Thẩm Chấp tự gửi sao? Vì để trả thù bạn gái cũ!?
Nhóm cún con khoa Toán cảm thấy có thể mắng bọn họ là phế vật, nhưng không thể mắng đàn chị tiên nữ của bọn họ!
Nghỉ ngơi đều là khen thưởng sau mỗi lần bọn họ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ, được chứ?
Đàn chị của bọn họ không chỉ là mỹ nhân lương thiện, đối với huấn luyện quân sự cũng vô cùng nghiêm túc phụ trách.
Tức giận đến thiếu chút nữa muốn mắng lại.
Trà Trà ngăn bọn họ tranh cãi vô nghĩa với người khác, xem bài đăng xong, cô chỉ nói với bọn họ: “Thật ra chị xem xong cũng cảm thấy rất tức giận, nếu có thể, chúng ta lấy giải nhất, cho bọn họ phải ngước nhìn.”
Đoạt cúp và tiền thưởng của khoa Tài chính.
Đạp cái khi thế ngạo mạn của bọn họ dưới lòng bàn chân.
Trà Trà cảm thấy người đăng bài biết kia quả thật là vô cùng khinh thường cô.
Điều này làm cô nghĩ tới Thẩm Chấp.
Trước kia, hắn cũng có hơi khinh thường tính cách mềm yếu của cô, khinh thường thái độ đối đãi tình cảm của cô, khinh thường thói quen sợ người lạ của cô.
Hắn thích con gái hào phóng xinh đẹp giống như ánh nắng chói chang.
Mà trên người cô, gần như không có khí chất đặc biệt này.
Trà Trà ngẫu nhiên cũng muốn cho Thẩm Chấp biết, hoặc là những người từng khinh thường cô đó ____
Mềm yếu không có nghĩa là yếu đuối.
Nghiêm túc đối với tình cảm, cũng không phải là lim cẩu.
Lim cẩu "舔狗": Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Cô không phải là không có năng lực.
Cô cũng không phải là không thông minh.
Chuyện người khác có thể làm tốt, cô cũng có thể.
Chuyện người khác không làm được, đôi khi cô cũng có thể làm tốt.
Bởi vì lời nói của Trà Trà, nhóm đàn em còn hăng hái hơn so với uống thuốc, nhẫn nhịn được sự không hợp nhau trước đây, không đấu võ mồm, không đánh nhau, thậm chí cả đội cũng không mắng nhau câu nào nữa!
Khí thế rất muốn lấy được giải nhất..