Cho đến khi thi cuối kỳ xong, Thẩm Chấp cũng không tới tìm Trà Trà nữa.
Trà Trà cảm thấy Thẩm Chấp chắc là sẽ không xuất hiện ở trước mặt cô một lần nào nữa.
Hắn đối với cô có lẽ là có chút luyến tiếc thoáng qua, đoán chắc cũng chỉ là thói quen, chứ không phải là tình cảm nam nữ.
Sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, buổi chiều Trà Trà nhanh chóng thu thập hành lý chuẩn bị về nhà.
Giang Châu lái xe tới đón cô về nhà, lúc đón cô ở ký túc xá, hấp dẫn một lượng lớn ánh mắt, Trà Trà cảm thấy anh trai hình như có rất nhiều người yêu thích.
Cô thắt chặt dây an toàn, liếm liếm môi, nghiêm túc hỏi: “Anh, em có bạn học muốn xin Wechat của anh, em có thể đẩy anh cho cậu ấy không?”
Nhiều hơn một chút.
Từ lần ở buổi tối tiệc tết Nguyên Đán anh trai cô hơi lộ mặt một chút, nửa đêm liền có vài bạn nữ cùng lớp nói bóng nói gió tới hỏi cô WeChat của anh trai.
Trà Trà uyển chuyển cự tuyệt, nói quay về hỏi ý kiến anh trai cô một chút.
Nhỡ đâu cô mà cho WeChat.
Anh cô trực tiếp xóa kết bạn.
Thế thì xấu hổ đến mức nào chứ!
Giang Châu nghiêng mắt nhìn cô, “Trà Trà em đây là đang tính tìm chị dâu cho mình à?”
Ánh mắt Trà Trà nhìn về phía trước, nhỏ giọng cãi lại, "Anh, sao anh lại nghĩ em như vậy? Em không phải là muốn cho anh biết nhiều người hơn một chút sao? Bạn học lớp em lớn lên rất xinh đẹp, tính cách cũng rất tốt.
”
Anh trai cô năm nay đã tuổi!
Một người bạn gái cũng không có.
Có đôi khi Trà Trà nghĩ rằng, anh trai cô tốt như vậy tại sao lại không tìm được bạn gái chứ!
Phóng khoáng ôn nhu, khí chất nổi bật, nhan sắc có thân hình có, nói chuyện làm việc đều săn sóc tỉ mỉ, là một người đàn ông tốt đốt đèn tìm cũng không thấy!
Khi ở trước mặt em gái Giang Châu tương đối săn sóc ôn nhu nhưng khi đối mặt với người ngoài lại cực kì lạnh nhạt vô tình khó có thể tới gần, cũng không phải là người dễ nói chuyện.
Hắn trầm tư một lúc lâu, nói: "Được rồi, em đưa Wechat bạn học cho anh, anh thêm cô bé vào.
”
Dù gì cũng nên cho em gái chút mặt mũi, không thể để cô mất mặt trước bạn học được.
Trà Trà gật đầu nói được, sau đó cực kỳ ngoan ngoãn mà lặp lại một lần: “Anh, bạn học em thật sự rất tốt.
”
Giang Châu cười cười: “Không cần phải nói anh cũng tin em.
”
Vì thế Trà Trà liền đưa Wechat của Du Vãn đưa cho anh trai.
Hoàng hôn sắp buông xuống, hai người mới về tới nhà.
Sở Thanh Ánh biết con gái hôm nay được nghỉ, đầu tiên là chuẩn bị một bàn đồ ăn thật lớn, sau đó mua cho cô cái bánh kem cô thích ăn.
Trà Trà đem hành lý để trong phòng, thay quần áo sau đó mới xuống lầu, thấy ba cô đang ngồi trong phòng khách, cô chậm chạp đi tới, ngồi vào sô pha, nhìn chằm chằm TV đang ở kênh bản tin.
Qua năm phút, Trà Trà nhỏ giọng dò hỏi: “Ba ơi, con muốn chuyển kênh.
”
Người dẫn chương trình kênh kinh tế tài chính thao thao bất tuyệt, Trà Trà thật sự một chữ nghe cũng không hiểu.
Giang Thừa Chu lấy điều khiển tay bên kia đưa cho cô, “Đổi đi.
”
Trà Trà đổi kênh giải trí.
Giang Thừa Chu ngước mắt nhìn qua, rốt cuộc một chỉ là một cô nhóc, thích những minh tinh xinh đẹp nhưng vô dụng trên TV.
Giang Thừa Chu nghiêm túc nghĩ xem có nên đưa con gái nhỏ đến công ty của mình nhìn minh tinh mà cô thích hay không, vì mấy năm nay, ông thật sự không có ở gần con gái, một số chuyện muốn quan tâm con gái một chút cũng khó, về phương diện khác ông sợ nói nhiều làm nhiều sẽ khiến con gái suy nghĩ.
Đều nói con gái thì nên được nuông chiều và cưng nựng đủ mọi thứ.
Giang Thừa Chu đột nhiên hỏi: “Trà Trà, con muốn gặp bọn họ không?”
Trà Trà quay mặt lại nhìn ông, cẩn thận hỏi lại: “Gặp ai ạ?”
Giang Thừa Chu chỉ người trong TV, “Mấy minh tinh này đấy, ba thấy con hình như rất thích bọn họ.
”
Trà Trà nắm điều khiển từ xa, “Ba, con không phải fan của họ.
” Trầm mặc vài giây sau, cô có chút ngượng ngùng lại có chút chờ mong mà nói: “Nhưng mà, nếu có thể tận mắt nhìn thấy bọn họ, con cũng rất muốn nha.
”
Giọng nói của cô càng về sau càng thấp.
Ai lại không thích trai đẹp chứ!
Cô cũng thích!
Trà Trà còn đặc biệt thích xem mấy kiểu phim ngắn ngọt ngào Mary Sue khi còn nhỏ thường xuyên tưởng tượng mình chính là nữ chủ được các nam chính, nam phụ sủng ái.
Giang Thừa Chu thần sắc hơi ngưng, khóe miệng hơi nhếch lên, sủng nịch nói: “Để hôm nào ba đưa con đi xem nhé.
”
Trà Trà không thể tin được, tròn mắt hỏi: “Thật sự có thể chứ ạ?”
Chuyện này đối với Giang Thừa Chu mà nói không phải việc gì to tát cả.
Nhưng đối với Trà Trà lại khác vì trong ấn tượng của cô ba cô chỉ là một người bình thường có chút tiền, thật sự không biết rằng quyền thế địa vị của Giang gia trong vòng danh môn thế gia lại đứng thứ nhất.
Giang Thừa Chu nhịn không được cười cười xoa đầu cô, “Đương nhiên có thể, con muốn đi lúc nào cũng được.
”
Có diễn viên, đương nhiên cũng có ca sĩ mới nổi tiếng.
Đến lúc đó bảo bọn họ nhảy một bài cho cô xem cũng không có gì quá đáng.
Từ nhỏ Trà Trà đã rất hiểu chuyện, cô hỏi lại: “Có làm phiền ba không ạ? Ba ơi, nếu thực sự phiền quá thì không làm cũng được.
”
Cô chưa từng nghĩ tới chỉ vì cô mà ba cô còn muốn nhờ quan hệ đi cửa sau vì cô.
Giang Thừa Chu nói: “Yên tâm, một chút cũng không phiền, gọi điện thoại là có thể giải quyết.
”
Giang Thừa Chu đối với con gái đều đầy sự áy náy và thương tiếc, cho nên cô muốn làm bất cứ chuyện gì, ông đều sẽ tận lực dùng hết khả năng làm cho cô, có đôi khi Giang Thừa Chu còn cảm thấy con gái ông quá hiểu chuyện làm người làm cha như ông nghĩ mà đau lòng.
Trà Trà nói: “Ba ơi, hôm kia chúng ta đi hẵng đi có được không ạ?”
Hôm kia cô mới có thể rảnh một chút.
Giang Thừa Chu hôm kia có mấy cuộc họp phải tham gia, nhưng mà hắn vẫn gật đầu nói: “Đương nhiên không thành vấn đề.
”
Hội nghị đều có thể mở lại vào hôm khác, việc của con gái mới là quan trọng.
Tâm trạng Trà Trà nhảy nhót vui sướng, chỉ thiếu điều nhảy dựng lên hoan hô, cô ở trong diễn đàn ký túc xá chia sẻ tin tức tốt này.
Thổ dân ngôi sao đáng yêu: 【 Ba tôi muốn dẫn tôi đi gặp các ngôi sao lớn! 】
Tang Du vẫn chưa muộn: 【!!! Nhớ giúp bọn tôi xin xin chữ ký đó! 】
Trần tâm không như ý: 【 Ba cậu chính là ba tôi, lần sau nếu có chuyện tốt như vậy nhớ đem theo tôi nữa nha.
】
Thổ dân ngôi sao đáng yêu: 【 Tôi có thể cho mấy người xem livestream.
】
Thổ dân ngôi sao đáng yêu: 【 Hắc hắc hắc.
】
Thổ dân ngôi sao đáng yêu: 【 Mấy người vì sao không nói gì hết vậy? 】
Thổ dân ngôi sao đáng yêu: 【 Tôi biết, mấy người cảm thấy ghen tị muốn chết.
】
Thổ dân ngôi sao đáng yêu: 【 hắc hắc hắc.
】
Trà Trà vui vẻ, đi đường cũng nhảy nhót, giống một bạn nhỏ chưa đến tuổi thành niên.
Tối nay cô ăn liền hai chén cơm, bụng no căng tròn, miệng xuýt xoa, "Cơm mẹ nấu là ngon nhất, nghỉ đông lần này con sẽ béo lên vài cân mất!”
Sở Thanh Ánh nói: "Trà Trà nhà chúng ta béo cũng rất đẹp mà.
”
Trà Trà nghiêm trang nói: “Mẹ, con béo sẽ không có ai thích.
”
Giang Châu nhéo hai má bánh bao của Trà Trà, nhưng không dùng lực, chủ động thu dọn chén đũa, nói: “Ai nói không ai thích? Anh vĩnh viễn đều thích em.
”
Sau khi ăn xong Sở Thanh Ánh đi từ trong phòng ngủ lấy ra một chiếc áo len màu đỏ, "Trà Trà tí nữa con thử xem cái áo len này có hợp hay không nhé.
”
Đây là chiếc áo len bà đan cho con gái năm nay, sau đó bà cũng đưa cho Giang Châu một cái.
Năm vừa rồi bà cũng đan cho con gái một cái.
Năm nay cũng đan cho con trai một chiếc áo len màu đen.
Giang Châu cầm áo trên tay, trong lòng cực kì vui vẻ, ngoài mặt vẫn là bộ dáng ôn nhu bình tĩnh, hắn nói: “Cảm ơn mẹ, con rất thích.
”
Trà Trà mở áo ra liền thấy, trên áo len có thêu một khuôn mặt tròn hoạt hình mà cô cực kỳ yêu thích, cô vui vẻ chạy lên phòng mặc thử.
Chờ thay xong áo len, cô vội vàng từ cầu thang chạy xuống, “Đẹp quá! Mẹ con cũng rất thích, tối nay con muốn mặc cái áo này đi ngủ.
”
Sở Thanh Ánh cực kì khéo tay, chiếc áo hoàn mỹ tới mức dường như không có gì sai sót, bà nói: “Hai ngày nữa mẹ sẽ đan cho con hai chiếc mặc trong mùa đông.
”
“Được ạ.
”
Buổi tối, đêm khuya tĩnh lặng.
Con trai rời đi, một lúc sau con gái cũng đi ngủ.
Giang Thừa Chu trước khi đi tắm, cởi cúc áo sơ mi, trầm giọng hỏi: “Áo lông của anh đâu?”
Sở Thanh Ánh không nói lời nào.
Giang Thừa Chu nhướng mày, “Chỉ dệt cho con trai, con gái thôi sao?”
Sở Thanh Ánh né tránh hắn, “Ừm.
”
Giang Thừa Chu cười nhẹ, cởi cổ tay áo, đi vào trong phòng tắm trước khi đi lưu lại một câu, “Chờ anh ra xem anh thu thập em thế nào.
”
Sở Thanh Ánh không nói chuyện, bà cũng biết cái tính này của chồng bà.
Từ ngày gặp nhau cho đến giờ, ông vẫn nhỏ nhen và chiếm hữu như vậy.
Chạy trốn nhiều năm như vậy cuối cùng vẫn bị ông tìm được trở về.
Bà chỉ có thể chậm rãi thích ứng.
Giang Thừa Chu cũng không hứa suông với cô, ông đợi Trà Trà đi xuống, rồi đưa cô tới công ty giải trí.
Công ty đã thông báo trước với giám đốc quản lý rằng ông muốn mang con gái tới đây, đã thông báo hết với công ty, nếu ông gặp phải việc gì mà khiến ông không vừa mắt, lập tức đuổi việc.
Đương nhiên sẽ có người oán giận.
"Đây là công chúa Nima đi tuần?”
“Nghe nói Giang tổng coi con gái như một tiểu công chúa mà nuông chiều, khuyên cô tí nữa nói chuyện cẩn thận một chút.
”
“Tại sao tôi chưa từng nghe thấy ai nhắc tới là Giang tổng cuồng con gái nhỏ?”
“Ngài ấy có con gái tôi còn không biết, Giang tổng không phải chỉ có một đứa con trai thôi sao?”
Con trai cực kỳ tuấn tú, bằng cấp cực cao, thông minh có thủ đoạn.
Giang Thừa Chu đối với minh tinh giới giải trí không hiểu biết nhiều lắm, nên đã để giám đốc điều hành công ty giải trí đã tự mình ra đón bọn họ.
Trà Trà bị sự đãi ngộ này làm cho có chút hoang mang.
“Không biết Giang tiểu thư thích vị minh tinh nào? Tôi có thể bảo cậu ta lại đây chụp ảnh chung, ký tên, nói chuyện phiếm và chơi cùng cô.
”
Giang Thừa Chu ánh mắt lạnh như đao hướng giám đốc công ty nhìn tới: “Chỉ nói chuyện phiếm.
”
Trà Trà lo lắng, nắm chặt tay ba cô, nói: “Con thích AOA tổ hợp ca sĩ Thiệu Chi Lẫm.
”
Cô cực kì thích Thiệu Chi Lẫm!
Cô đã xem điệu nhảy của hắn đêm giao thừa hơn lần
Giám đốc điều hành cười cười, "Được, tôi gọi Thiệu ca lại chụp ảnh với cô.
”
Thiệu Chi Lẫm cực kì có hình tượng, cho nên cũng không muốn phối hợp, con gái tổng tài? Thì thế nào? Dựa vào cái gì muốn hắn hợp tác?
Người đại diện cố gắng thuyết phục anh ta, "Anh Thiệu, cậu xem từ ngày cậu xuất đạo tôi chưa từng ép cậu làm bất cứ chuyện gì, cùng một cô bé chụp ảnh chung ký tên thôi cũng làm khó cậu rồi sao, hãy suy nghĩ cho chúng tôi một chút, dù gì cô bé cũng là fan của cậu.
”
Quan trọng nhất đấy là con gái của chủ tịch.
Bọn họ có việc này cũng làm không xong, công ty có thể trực tiếp đóng cửa.
Thiệu Chi Lẫm với khuôn mặt lạnh lùng đặc trưng của mình, thỏa hiệp, “Được.
”
Cửa phòng nghỉ bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, một giây sau khi Trà Trà thấy Thiệu Chi Lẫm đi vào, cả người muốn ngất xỉu.
Cô nắm chặt tay ba, lo lắng nói không nên lời.
Lúc sau Thiệu Chi Lẫm vào cửa, đập vào mắt hắn là một cái cô gái nhỏ tinh xảo xinh đẹp, mặc áo len màu đỏ, váy kẻ sọc, giày cao cổ cùng với tất ngắn, môi hồng răng trắng, khuôn mặt hồng hài, đôi mắt ướt át đen nhánh, nhìn hắn không rời mắt.
Thiệu Chi Lẫm thế nhưng lại bị cô gái nhỏ nhìn chằm chằm đến đỏ mặt.
Hắn tháo khẩu trang, đi vào bên trong Tôi chỉ bày ra khuôn mặt như sắp chết, sẽ không cho cô ta sắc mặt tốt những ý tưởng linh tinh lướt qua như chó chạy ngoài đồng, hắn đưa tay ra, “Xin chào, tôi là Thiệu Chi Lẫm.
”
Ở trước mặt thần tượng Trà Trà cũng không hề xấu hổ, vô cùng bình tĩnh chào lại: “Xin chào.
”
Thiệu Chi Lẫm lại bình thản ung dung mà nói: “Chụp ảnh chung đi.
”
“Được ạ.
”
Trà Trà điện thoại di động nhét vào trong tay ba mình, chớp chớp mắt ngẩng cổ nhìn phía ông, “Ba chụp ảnh giúp con với, nhớ là chụp cho đẹp đó nha ba.
”
Giang Thừa Chu vui mừng khi được con gái nhờ làm “Được.
”
Sau khi chụp ảnh xong, Trà Trà cảm thấy mình được một tấc lại muốn tiến một thước, không nhịn được nói: “Có thể cho em xin chữ ký không?”
Thiệu Chi Lẫm gật đầu: “Có thể.
”
Trà Trà da mặt dày, giơ ba ngón tay: “Em muốn ba tấm.
”
Coi như cô vẫn còn chút lương tâm.
Không có quên mất Trần Tâm Ý và Du Vãn.
Thiệu Chi Lẫm rất tự nhiên mà nói dối: "Hiện giờ trong tay tôi không có ảnh có chữ ký, thêm WeChat đi, tôi gửi qua cho em.
”
Giang Thừa Chu kịp thời ngăn lại, lạnh lẽo nói: “Không cần, trực tiếp gửi đến công ty tôi.
”
Trà Trà tim đau muốn chết, thực ra cô! ! rất muốn thêm Wechat của Thiệu Chi Lẫm.
Lần nghỉ đông này của Trà Trà quá thoải mái và mãn nguyện.
Sai khi hoàn thành bài tập về nhà do trường học giao, cô cảm thấy một thân nhẹ nhõm, thỉnh thoảng cùng Trầm Tâm Ý ra ngoài mua sắm xem phim.
Vừa qua ngày mùng tám tết, Văn Hoài gọi điện thoại cho Trà Trà.
Anh có việc muốn nhờ, nghe giọng cũng cảm thấy anh cực kỳ mệt mỏi, anh nói: “Trà Trà, bà nội của tôi hình như bị ốm rồi, hiện giờ tôi đang đóng phim ở nơi khác, thật sự không tìm thấy ai, đành phải phiền cậu đi xem bà nội một chút.
”
Trà Trà a một tiếng thật dài, “Bà nội Trần bị ốm sao ạ?”
Từ nhỏ cha mẹ Văn Hoài đều mất, ở cạnh ông bà nội mà lớn lên, mấy năm trước ông nội anh qua đời, hiện giờ chỉ còn lại bà nội là người thân.
Trong điện thoại bà nội bảo vẫn rất tốt, chỉ có chút cảm vặt, không phải bệnh gì lớn nhưng Văn Hoài vẫn rất lo lắng nên anh đành nhờ Trà Trà đi thăm giúp anh.
Anh "Ừm” nhẹ một tiếng, giọng nói có chút mất tinh thần, “Bà bị ốm, không biết cậu có thời gian không?”
Trà Trà nói: “Có.
” Cô lập tức bổ sung nói: “Cậu đừng lo lắng quá, tôi sẽ lái xe qua xem bà nội Trần ngay lập tức.
”
Văn Hoài nắm chặt điện thoại, “Phiền cậu chăm sóc bà hộ tôi mấy ngày này, chờ tôi trở về mời cậu bữa thịnh soạn.
”
“Bữa thịnh soạn thì không cần, chỉ cần anh đừng bắt nạt em nữa”
Văn Hoài bị cô chọc cười, “Em gái, đấy là quan tâm, cậu hiểu không?”
Trà Trà nói: “Cậu thật thiếu đòn!”
Từ khi chuyển nhà, Trà Trà chưa có thời gian quay trở về ngõ nhỏ.
Cô nhanh chóng lái xe đến đỗ trước đầu ngõ.
Trước kia Trà Trà không ít lần vào nhà Văn Hoài chơi, khi còn nhỏ cô rất thích ăn cua nướng của bà nội Trần, ngửi mùi cua nướng bốc lên, nước miếng sắp chảy ra ngoài, vây quanh cạnh bếp, mắt trông mong nhìn thịt cua.
Bà nội Trần mỗi lần đều sẽ gắp cho cô hai con cua to nhất vào bát, nói Văn Hoài vì sao thích bắt nạt cô, một phần cũng là do cô thường lấy trộm đồ ăn của anh.
Mặc dù đã rất lâu cô chưa quay lại nhưng đối với nơi này cô lại hết sức quen thuộc.
Cây hòe già ngoài đầu ngõ có những các bà, các mẹ ngồi cười nói rôm rả.
Trà Trà đi đến cửa nhà bà nội Trần, gõ gõ cửa, bà nội Trần đeo kính lão lên, nhìn cô một hồi lâu, tựa hồ nhận ra cô, “Ôi chao, đây không phải là Trà Trà sao?”
"Bà nội Trần, là con ạ.
”
"Sao con lại tới đây?”
“Con nghe bà bị bệnh, nên đến xem bà sao rồi.
” Trước khi tới Trà Trà còn mua rất nhiều thuốc có thể sử dụng hằng ngày, cùng một ít đồ dinh dưỡng.
Cô đem đồ đặt lên bàn rồi nói, “Bà nội Trần, bà ăn cơm chưa ạ?”
“Bà ăn rồi.
” bà nội Trần lại nói: “Đến thì đến, mua nhiều đồ như vậy làm gì, là tiểu tử Văn Hoài kia nói với con là bà bị bệnh hả, là nó lo lắng quá, bà không có chuyện gì đâu chỉ là cảm mà thôi.
”
Trà Trà nói: "Bà đi khám bác sĩ chưa ạ?”
Bà tuổi đã cao, ra vào bệnh viện cũng không đơn giản.
Vì thế ngày hôm sau, trước tiên Trà Trà giúp bà đăng ký lịch khám trước, chạy ngược chạy xuôi mồ hôi đầy đầu, rồi mang bà nội Trần tới bệnh viện gặp bác sĩ.
Sau khi kiểm tra xong, có không ít vấn đề.
Bác sĩ kê một đống thuốc, dặn dò người bệnh phải dưỡng sức thật tốt mới khỏe được.
Trà Trà để bà nội Trần ngồi nghỉ ngơi ở đại sảnh chờ cô, bản thân đi lên tầng lấy thuốc, sau đó lại đem bà quay về nhà.
Vội vã cả một ngày trời, xương cốt cô sắp gãy tới nơi.
Trà Trà chăm sóc cho bà nội Trần nhiều ngày, cho đến khi Văn Hoài kết thúc quay phim, ngồi máy bay gấp gáp trở về, cô mới có thể nghỉ ngơi một chút.
Văn Hoài xuống máy bay, cười tủm tỉm xoa đầu cô, “Cảm ơn cậu, muốn ăn gì nói với tôi.
”
Trà Trà giả bộ chỉnh sửa lại tóc, "Nói với anh thì anh có thể mua được chắc.
”
Văn Hoài cằm lên, "Từ thành Nam tới thành Bắc, cậu không hỏi xem tôi đây là ai, hiểu chứ?”
Trà Trà nói: “Dừng, tôi không muốn nghe cậu chém gió.
”
Văn Hoài bám lấy bả vai cô, cố ý đem trọng lượng cơ thể đè lên người cô, “Làm sao? Không tin tôi? Lúc tôi ra ngoài xã hội đánh nhau, cậu vẫn còn đang uống sữa”
Trà Trà không còn lời nào để nói, ở bên ngoài xã hội đánh nhau là một việc hết sức tự hào hay gì!!!
“Cậu đừng dựa vào người tôi, nặng chết đi được.
”
Cô đem anh đẩy ra, “Hơn nữa nam nữ thụ thụ bất thân, cậu đừng phá sự trong trắng của tôi, tương lai em muốn tìm một người bạn trai ôn nhu chu đáo.
”
Văn Hoài buông tay ra, một lần nữa đội mũ lên sau đó đeo khẩu trang, “Rồi rồi, không trêu cậu nữa, tôi phải về nhà một chút.
”
“Tôi cũng muốn về nhà.
”
Mặt trời buổi chiều dần ngả về phía tây, ánh chiều tà mờ nhạt, chiếu ngược thân ảnh dừng ở trên phiến đá xanh, mảnh khảnh mỹ lệ.
Trà Trà ở cây hòe già đứng một lúc liền phát ngốc, đối diện chính là nhà của Vu Cố, cô cầm di động chụp bức ảnh, tiện tay gửi cho Vu Cố: 【Mời cậu ngắm cảnh.
】
Sau đó ngồi xuống băng ghế dài, hóng gió đêm, lướt Weibo.
Bỗng nhiên phát hiện, Văn Hoài rất được nhiều người chú ý
Nhấn vào liền thấy nickname mà cô không thể nào quen thuộc hơn.
Cô đã từng cực kỳ keo kiệt đem tài khoản này xóa khỏi danh sách theo dõi của Thẩm Chấp.
Thế nhưng Trà Trà có cảm giác sẽ có sự bất ngờ bên trong.
Cô rời khỏi Weibo, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Cửa nhà đối diện vội vàng mở ra.
Thiếu niên mùa đông vừa mới tắm xong trời lạnh rét run mặc một chiếc áo cộc tay, tóc nửa khô nửa ướt, mặt trắng bệch như chưa bao giờ thấy ánh sáng, cậu chậm rãi đi đến bên người cô, so với cô đã cao hơn một cái đầu, rũ mắt nhìn, môi mỏng khẽ mở, “Trở về lúc nào?”
Trà Trà vươn tay ra chạm vào cánh tay cậu, “Mùa đông cậu mặc đồ ngắn như vậy, có phải bị điên rồi không!”
Vu Cố ngắn gọn nói: “Mới vừa tắm rửa xong, tiện tay lấy bừa.
”
“Lạnh không?”
“Lạnh.
” Vu Cố nhẹ nhàng cau mày, biểu cảm yếu ớt, cậu nói: “Ôm.
”
Bây giờ Trà Trà cảm thấy họ không phải là trẻ con như trước nữa, không thể động một chút là ôm ôm ấp ấp như vậy rất không tốt.
Vu Cố hạ mắt xuống, lại nói: “Tớ đói, cả ngày nay chưa ăn cơm.
”
Trà Trà hỏi: “Sao lại không ăn cơm?”
Vu Cố nhíu mày, “Ba mẹ không có ở nhà.
”
Khả năng am hiểu ngụy trang của Vu Cố so với trong tưởng tượng của mọi người tốt hơn rất nhiều, đặc biệt ngụy trang thành một kẻ yếu đuối không có chút sức hút nào, không có một chút tâm cơ nào là đạt nhất.
Bỏ qua khả năng xã giao có chút vấn đề thì cậu cũng không cần cha mẹ thầy cô lo lắng về bất cứ việc gì.
Cậu hiền lành nho nhã, tính tình lại tốt.
Chỉ có mình cậu biết, cậu là một tên cặn bã.
Cố ý mặc áo ngắn tay ra ngoài.
Cố ý lừa cô là mình chưa ăn cơm.
Cố ý giả bộ không ai quan tâm bị người khác bắt nạt.
Kiếm một chút thương hại từ cô.
Vu Cố nói: “Trà Trà, có thể cùng tôi ăn cơm tối không?"
Cậu mím chặt đôi môi không có chút máu, “Trong nhà không có ai, tớ sợ tối.
".