Khi về tới trấn Lộc Tự đã sắp mười hai giờ đêm, tôi vừa ngủ một giấc nên bây giờ tràn đầy năng lượng, thậm chí hơi đói nữa.
Phổ tiên sinh không đưa tôi về nhà mà chở tôi đến nhà anh.
Mở cửa viện ra Cà Chua đã nhào tới, sau mấy lần dắt chó đi dạo thì tôi và nó đã kết nghĩa tình tản bộ. Hiện giờ nó nhìn thấy tôi sẽ cọ chân tôi, ủn tay tôi rất thân thiết.
Chó ta quấn lấy tôi đi vào nhà.
Tôi thấy vài cuốn sách nằm rải rác trên bàn thấp trong phòng khách. Phổ tiên sinh treo áo khoác lên móc áo, tiện tay để chìa khóa lên tủ giày, hỏi tôi: "Đói không?".
Tôi thật thà gật đầu: "Đói ạ".
Phổ tiên sinh gật đầu, xắn tay áo lên: "Cậu nghỉ một tí trước, tôi đi nấu mì".
Nói xong thì anh xoay người vào phòng bếp. Tôi đi theo đến cửa bếp, bám lấy cửa nhìn một lát rồi đi tới phòng ăn ngồi xuống. Phổ tiên sinh nấu rất nhanh, không lâu sau là bưng một tô mì để trước mặt tôi: "Ăn đi".
Là một tô mì sợi thêm một quả trứng chần.
Ăn mì xong tôi còn định đi rửa chén, nhưng mà Phổ tiên sinh cản tôi, nói: "Đã khuya rồi, đi nghỉ trước đi, ngày mai rồi rửa".
Tôi gật gật đầu, đi theo anh trở về phòng khách.
Phổ tiên sinh rót cho tôi một ly nước, nói: "Vừa ăn xong đừng ngủ ngay, ngồi nghỉ một chút đi".
Phổ tiên sinh cầm điều khiển TV trên bàn trà lên hỏi tôi: "Có muốn xem TV không?".
Tôi lắc đầu: "Không cần đâu ạ".
"Nếu như có gì muốn làm có thể nói với tôi". Phổ tiên sinh nói rồi cầm sách trên bàn lên tựa lên lưng ghế sofa xem sách.
Tôi cầm nước xoắn xuýt một lát vẫn lê đến cạnh anh, nói: "Phổ tiên sinh, tối nay thật cảm ơn anh".
Phổ tiên sinh để sách xuống xoay đầu nhìn tôi, tôi hơi chột dạ, bất giác xoa lên thành ly.
"Tân Cam," Phổ tiên sinh nói: "Không được có lần sau nữa".
Tôi vội gật đầu không ngừng, nước trong ly cũng sóng sánh sắp đổ.
Phổ tiên sinh hỏi tôi: "Có gì muốn nói hay không?".
Trên mặt anh không có biểu hiện gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được thiện ý ấm áp từ trên người anh. Anh như một cái giếng sâu, phần lớn thời gian đều tĩnh lặng không gợn sóng, mặc kệ bên ngoài mưa gió bão bùng đến đâu thì rơi trên người anh cũng chỉ một làn sóng nhẹ.
Tôi rất muốn nói với anh, nói hết tất cả những điều không vui cho anh nghe, nhưng lời đến miệng chỉ là một câu: "Phổ tiên sinh anh biết nguồn gốc tên em không?".
Phổ tiên sinh dường như hơi kinh ngạc, nhưng vẫn lắc đầu.
Tôi nói với anh: "Vậy anh có biết ở trấn Lộc Tự có một vị Thần bảo vệ hay không?".
Phổ tiên sinh lại lắc đầu lần nữa.
Tôi để nước lên bàn trà, ngồi xếp bằng trên ghế sofa, nói với Phổ tiên sinh: "Phổ tiên sinh anh cũng đã đến trấn Lộc Tự lâu như vậy rồi mà lại không biết truyền thuyết ở trấn Lộc Tự hở?".
"Ngọn núi cao nhất ở trấn Lộc Tự là Lộc Sơn, chính là ngọn núi ở sau nhà em á. Trên Lộc Sơn có một ngôi miếu thần, hằng năm vào dịp năm mới cư dân trên trấn đều sẽ tới miếu cầu phúc. Nghe nói trong miếu thờ phụng một vị Lộc Thần, đầu người mình hươu, trên đầu còn có sừng hươu nữa. Ông nội nói rằng chính là ngài ấy bảo vệ cho trấn Lộc Tự cả năm mưa thuận gió hòa".
"Họ của em chính là lấy từ Lộc Thần, ông nội nói em là tinh linh trong rừng rơi xuống vườn quýt của ông. Ông ôm em về, nói em là đứa bé được Lộc Thần ưu ái, cả đời đều sẽ bình an hạnh phúc".
Nói xong mấy lời này tôi hơi bất an nhìn Phổ tiên sinh. Tôi nói với anh về xuất thân của mình bằng cách vòng vèo này, cũng không biết muốn nhận được phản ứng gì từ anh nữa.
Phổ tiên sinh im lặng hồi lâu, chắc chắn anh biết tôi đang nói gì.
Tôi nghĩ nếu như anh nói làm tôi đau lòng thì về sau tôi sẽ không để ý tới anh nữa, nhưng mà không phớt lờ anh tôi sẽ buồn lắm. Thôi thì rút ngắn thời gian lại, ngày mai không để ý tới anh là được, tôi đây vẫn rất rộng lượng.
Phổ tiên sinh đưa tay xoa đầu tôi, nói: "Tân Cam rất quý, quả thật rất giống một bé tinh linh".
Hở hở hở? Này là đang nói gì cơ?
Không đợi tôi truy hỏi, Phổ tiên sinh cất sách đứng lên, cũng không nhìn tôi: "Cũng nên đi ngủ rồi, tôi đi chuẩn bị đồ vệ sinh cá nhân cho cậu".
Tôi nhảy dựng lên đuổi theo anh: "Phổ tiên sinh ý anh nói là gì?".
Phổ tiên sinh không trả lời tôi, lấy bàn chải đánh răng và khăn tắm mới từ trong tủ ra, tôi đeo bên cạnh anh quấy rối: "Phổ tiên sinh Phổ tiên sinh, anh nói cho em đi mà".
Phổ tiên sinh mặt không đổi sắc đi lên lầu, tôi chỉ đành đuổi theo tiếp. Đến lầu hai Phổ tiên sinh đi vào phòng ngủ của anh. Bỗng anh dừng bước, mém tí nữa tôi đụng vào lưng anh.
Phổ tiên sinh xoay lại nói với tôi: "Nhà hơi cũ, chỉ có phòng vệ sinh trong phòng tôi có thể sử dụng. Cậu tắm rửa ở đây đi, tôi lấy quần áo cho cậu thay, để trên tủ lùn trước cửa, cậu không cần ra vẫn có thể với tới".
Nói xong anh nhét đồ dùng trên tay vào tay tôi. Tôi đần mặt bị anh đẩy vào trong, tay anh đặt trên nắm cửa, khi sắp đóng cửa rời đi đột nhiên nói: "Lời lúc nãy tôi nói, cậu có thể nghe nửa câu trước là được".
"Cạch" một tiếng, cửa đóng lại.
Tôi cởi qun áo đi tắm một cách máy móc, nước nóng giội lên người rửa trôi tuốt mệt mỏi của cả ngày, cảm xúc phập phồng bình tĩnh trở lại dưới dòng nước.
Phổ tiên sinh nói, tôi có thể chỉ cần nghe nửa câu đầu – Tân Cam rất quý.
Câu này có ý gì, đang an ủi tôi sao. Anh nhận thấy tâm trạng tôi hôm nay không tốt, thoáng mất mát nên muốn nói những lời này để xoa dịu tôi.
Hay là đây là lời thật lòng của anh, nếu như anh nghĩ như vậy thì vì cớ gì anh lại nói như vậy với tôi.
Tôi biết có khả năng là mình nghĩ quá cao xa, nhưng tôi không kiềm chế được. Tôi luôn rất dễ dàng phân tâm quá mức với Phổ tiên sinh. Nếu như anh không nói gì tôi sẽ quan sát anh, tôi không biết mình nhìn cái gì, nhiều khi đều là giật mình lấy lại tinh thần là nhận ra mình đang nhìn anh.
Mặc dù ảnh thực sự rất đẹp, nhưng cũng không đến mức để tôi luôn nhìn nha.
Đều tại Phổ tiên sinh hết, nói ít thì thôi đi, còn nói không rõ ràng!
Tôi giận dỗi vuốt tóc, nước chảy từ tóc xuống mang tai, bên tai lại phảng phất bay qua câu nói kia, Tân Cam rất quý.
Khi anh nói câu này mặt vẫn không có biểu tình gì như mọi khi, nhưng tôi luôn cảm thấy nét dịu dàng như thủy triều. Nó rửa sạch nội tâm loang lổ khô cằn của tôi được mềm mại bằng phẳng trở lại.
Tôi bỗng cảm thấy nước từ vòi hoa sen nóng lên, nếu không thì tại sao cả người tôi lại nóng như vậy chứ. Tôi vội vàng chỉnh nhiệt độ nước cho tới khi nó thành nước lạnh, mới cảm giác không thấy nóng nữa.
Tôi nhanh chóng tắm xong, mò được quần áo Phổ tiên sinh để trên đầu tủ, đầu đội khăn lông bước ra.
Tôi vừa lau tóc vừa đánh giá xung quanh, chợt chú ý tới trong phòng Phổ tiên sinh có thêm một bức tranh được treo ở đối diện giường. Không để ý tới rất dễ bỏ qua, nhưng nếu như nằm trên giường thì liếc mắt là có thể nhìn thấy.
Đó là bức "Phổ tiên sinh dắt chó đi dạo" hồi trước tôi tặng cho anh, được anh đóng khung và treo trên tường.
Cách anh xử lý như vậy làm không ngờ tới.
Đúng lúc này Phổ tiên sinh đi vào: "Tắm xong chưa? Tôi đem máy sấy tóc tới, qua đây sấy khô tóc đi".
Phổ tiên sinh cắm điện máy sấy tóc, nhìn tôi: "Sao vậy Tân Cam?".
Tôi thiệt sự muốn ôm anh, mà đúng là tôi cũng đã làm vậy. Phổ tiên sinh khựng lại, vỗ vỗ lưng tôi, hỏi: "Làm sao, hửm?".
Tôi hít mũi, nói: "Phổ tiên sinh, anh thiệt tốt".
Sẽ đón tôi vào ban đêm, đậu xe trên bãi biển để tôi ngủ, nấu mì cho tôi ăn, còn treo tranh của tôi lên tường nữa.
Phổ tiên sinh lấy khăn lông trên đầu tôi xuống: "Vậy người tốt này bây giờ có thể xin phép sấy tóc cho bé Tân Cam hay không?".
"Em không phải bé," Tôi phản bác, rồi cau mũi: "Chuẩn tấu".
"Vậy có thể mời bé ngồi xuống trước không?".
Tôi ngoan ngoãn buông anh ra ngồi xuống đệm mềm giữa phòng, Phổ tiên sinh lấy tay chải tóc cho tôi rồi đột ngột nói: "Cậu tắm nước lạnh hử?".
Tôi giật thót, căng da đầu nói: "Tại nóng quá..."
Phổ tiên sinh mở máy sấy tóc, tiếng gió vù vù vang lên, hơi nóng thổi qua, tôi nghe Phổ tiên sinh nói: "Trời nóng cũng không được tắm nước lạnh".
Tôi bé ngoan đáp: "Biết rồi ạ".
Gió ấm áp thổi lên tóc tôi, ngón tay của Phổ tiên sinh luồn giữa những sợi tóc, thỉnh thoảng đụng vào da đầu tôi. Tôi cảm giác da đầu tê dại từng cơn, đây là một cảm giác xưa nay chưa từng có, tôi bất giác căng cứng người.
Sấy tóc xong Phổ tiên sinh cất máy sấy, nói: "Ga trải giường tôi đã thay rồi, đêm nay cậu ngủ trong phòng này đi".
Anh nói rồi muốn xuống lầu, tôi vội vàng kéo anh lại: "Vậy Phổ tiên sinh thì sao?".
"Tôi qua chỗ khác".
Nhà Phổ tiên sinh tôi tới những mấy lần, không nói là rành rọt hết nhưng đại khái vẫn hiểu rõ. Nơi này tuy rằng là một tòa nhà nhỏ thêm một tiểu viện, nhưng mà phòng thực sự rất cũ, số lượng phòng cũng không nhiều. Tầng một trừ phòng bếp phòng khách thì còn một phòng trống, bởi vì ánh sáng tốt lại thuận tiện nên được Phổ tiên sinh sửa thành nhà kính trồng hoa. Tầng hai ngược lại có hai phòng, một cái để làm phòng chứa vật dụng, cái còn lại tuy rằng không để làm gì nhưng mà trống không, còn sạch hơn mặt tôi nữa, hoàn toàn không thể ngủ được.
Nơi Phổ tiên sinh có thể đi chỉ có phòng khách ở tầng , ngủ ghế sofa.
Tôi vốn đã đem thêm rất nhiều phiền toái cho anh rồi. Bây giờ còn để người ta ngay cả ngủ cũng không ngủ ngon nên thấy áy náy, nói: "Không thì em vẫn nên về nhà thôi, nhà em cách nhà Phổ tiên sinh cũng không xa".
Phổ tiên sinh nhíu mày: "Khuya lắm rồi, cậu ngủ ngoan đi, không cần lăn tăn".
Tôi không chịu, kéo lấy tay anh: "Vậy Phổ tiên sinh, anh ngủ với em nha?".
Phổ tiên sinh nhìn tôi không nói lời nào, tôi thuận thế nói: "Quyết định vậy đi, Phổ tiên sinh ơi giường của anh lớn như thế kia, bốn người như em ngủ cũng không thành vấn đề. Hai người chúng ta không hề chật, nếu như anh ngủ ở sofa, vậy thì em, em sẽ..." Khi nói tôi chỉ vào bức tranh trên tường: "Em sẽ không cho anh quyền treo bức tranh này nữa!".
Ôi trời, rốt cuộc tôi nói gì vậy?
Nói xong mặt tôi đỏ bừng, nhưng vẫn gân cổ: "Dù sao thì em là tác giả, em có quyền quyết định!".
Phổ tiên sinh cụp mắt, tôi cảm giác hình như anh đang nhịn cười, tôi thẹn quá thành giận bèn giật luôn máy sấy trên tay anh để lên tủ lùn. Phổ tiên sinh đột nhiên bật cười thành tiếng, trong phòng yên ắng có thể gọi là vang vọng chấn tai.
Tôi hờn giận đẩy anh tới bên giường, lại đẩy anh nằm xuống giường, kéo cái chăn bên cạnh trùm lên: "Được rồi".
Anh vẫn còn đang cười, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy cười như thế này. Tôi nửa nằm trên người anh, có thể nhận thấy lồng nguc anh rung động, nửa người tôi tự dưng tê dại, vừa muốn cách xa anh một chút, vừa muốn kề sát hơn một chút. Thiệt không biết cuối cùng tôi muốn gì.
Phổ tiên sinh rốt cuộc cũng ngừng cười, đuôi mày khóe mắt anh vẫn còn vương ý cười: "Tôi không cười nữa, cậu có thể thả tôi ra không?".
"Thế anh có ngủ sofa nữa ko?".
"Không ngủ nữa".
Tôi nửa tin nửa ngờ buông anh ra. Quả nhiên anh không ngủ ghế sofa nữa, anh lại cầm đệm chăn trải lên sàn ở bên cạnh giường.
Tôi hết sức cạn lời nhìn anh trải xong đệm, thản nhiên nằm xuống trước mặt tôi, còn hỏi tôi: "Có sợ tối không? Tôi tắt đèn nhé".
Tôi kéo chăn ra vùi mình vào: "Em mới không sợ".
Tôi chôn mình trong chăn một lúc, không chịu nổi ngột ngạt bèn vén chăn ra. Màn cửa dày nặng ngăn lại âm thanh và tia sáng bên ngoài, trong phòng tối đen một mảnh, tôi lật người nhìn về phía Phổ tiên sinh, nhỏ giọng thầm thì: "Phổ tiên sinh, có phải anh sợ em không nha?".
Không có tiếng trả lời, có là là ngủ mất rồi. Tôi đổi một tư thế thoải mái hơn, nhắm mắt ngủ. Hôm nay có thể nói là rất mệt, tôi nhanh chóng thiếp đi. Trong mơ màng dường như còn nghe thấy Phổ tiên sinh nói một câu: "Là lỗi của tôi".
Hứ, ông nói gà bà nói vịt.
- Hết-