Sau khi xảy ra chuyện đó, quan hệ giữa hai người có chút biến hóa, Sở Dục vắt hết óc nỗ lực vào ở trong nhà Lê Khải An, muốn chính thức cùng nhau sống chung.
"Ở nhà đối diện không phải rất tốt sao? Nói chuyện yêu đương cũng phải cần một chút không gian tự do chứ." Lê Khải An biểu thị chính mình cũng không muốn cùng Sở Dục h dính vào nhau, dù sao từ khi chuyện đêm đó qua đi, trình độ dính người của Sở tiểu tử liền trong nháy mắt tăng vọt, lúc Lê Khải An đi công tác hắn đều muốn ẩn thân đi cùng.
Sau đó thừa dịp không có ai liền hiện hình nắm chặt tay cùng Lê Khải An chán ngán một hồi!
"Anh muốn mọi thời khắc đều cùng với em..." Sở Dục ũ rũ, có chút phờ phạc.
Kỳ thực có một phần nguyên nhân là lo lắng Lê Khải An gặp chuyện ngoài ý muốn, tuy rằng tránh không khỏi thế nhưng có mình ở đó cũng có thể khiến cho độ nghiêm trọng giảm nhẹ một chút.
"Như vậy lâu ngày sẽ chán." Lê Khải An buồn cười vỗ vỗ mặt Sở Dục, "Chúng ta còn nhiều thời gian, nếu như đời này anh chán em vậy sau này em làm sao bây giờ?"
"Anh sẽ không." Sở Dục phồng má, một đôi mắt đen ủy khuất trừng Lê Khải An, sau đó cúi đầu bấm điện thoại di động, vừa nhìn vừa khà khà khà cười khúc khích.
Lê Khải An tò mò đến gần: "Nhìn cái gì vậy?"
Sở Dục mở ra một tấm ảnh, thâm tình nói: "Em."
Lê Khải An định thần nhìn lại, hình ảnh của mình trong phim mới được cắt nối biên tập, chín tấm, là một trang chuyên môn phát các loại tiết mục khôi hài đăng lên.
Lê Khải An: "..."
Ai rãnh rỗi như vậy a!
"Em xem tất cả mọi người khen em nè." Sở Dục mở bình luận.
—— vai chính thật đẹp trai a chính là quá soái rồi!
—— nhan sắc không tệ nhưng phim như thế...
—— vị nào tốt bụng có thể làm một cái clip của nam chính không? Clip quá cay mắt, không muốn xem chỉ muốn liếm liếm nam chính.
"..." Lê Khải An tâm tình nhất thời trở nên rất phức tạp, không biết nên khóc hay nên cười.
Blog có đến mấy vạn chia sẻ, Sở Dục mở weibo Lê Khải An lên, vui cười hớn hở nói: "Em xem, em có thêm nhiều fan hơn rồi đó."
Một làn sóng nhân khí tăng vọt không giải thích được!
Lê Khải An dở khóc dở cười: "Trở nên nổi tiếng quả thật là chuyện tốt."
Sở Dục lạc quan nói: "Anh cảm thấy em sắp đổi vận, chẳng mấy chốc sẽ có chuyện tốt đã xảy ra, em tin không?"
Có phúc thần phù hộ chính là đặc biệt không giống nhau, diễn phim lôi mìn cũng hút fan!
Tuy rằng rất muốn nói ra sự thật để Lê Khải An càng yên tâm hơn, bất quá chuyện có thần bảo vệ tồn tại không thể cho nhân loại biết, vì vậy Sở Dục tỉnh táo nín trở lại.
"Anh nói cái gì em cũng tin." Lê Khải An cười nhu nhu tóc Sở Dục.
Quả thực không biết tự tin của tên ngu ngốc này từ đâu tới.
Thế nhưng, Lê Khải An cảm thấy trong lòng rất ấm.
Lời Sở Dục mới vừa nói ra khỏi miệng không mấy ngày, Lê Khải An liền thật sự nhận được một cái tin từ lúc sinh ra tới nay làm hắn phấn chấn ——
Đạo diễn Tiền Ninh Khôn, một đạo diễn rất có tiếng trong giới giải trí lại có lời mời Lê Khải An tham gia diễn xuất trong bộ phim mới, khi biết tin tức này Lê Khải An cả người đều chấn kinh nói không ra lời.
"Tuần sau là casting rồi! Đây là cơ hội ngàn năm có một a Lê ca!" Hà Uy, người đại diện của Lê Khải An kích động cơ hồ bể mạch máu, hắn tiến lên ôm eo Lê Khải An, muốn đem người xoay hai vòng, nhưng mà hành động này đối với một người m tựa hồ có hơi gian nan...
"Tôi không phải đang nằm mơ chứ!?" Lê Khải An trở tay ôm lấy người môi giới xoay chuyển hai vòng!
Hà Uy mừng rỡ mặt mày hồng hào: "Không phải là mơ! Là thật, Lê ca, chúng ta đều tỉnh."
Lê Khải An: "Đúng, là thật."
Vì vậy Hà Uy vừa bị ôm xoay chuyển mấy vòng!
Dù sao đối với với công ty giải trí hạng ba cùng tiểu minh tinh tuyến mà nói tin tức này quả thực chính là quá kích thích!
Nội dung bộ phim nói về một chuyện tình ở thập niên thế kỷ trước, phát sinh ở một thị trấn nhỏ, mà Lê Khải An cùng hình tượng nam chính rất phù hợp, tuấn mỹ như tranh vẽ, khí chất ôn nhã an tĩnh, cùng bối cảnh vô cùng ăn khớp. Tuy rằng thích hợp, mà cũng không biết đại đạo diễn nổi danh đỉnh đỉnh từ đâu biết đến Lê Khải An, chỉ có thể nói lần này thật sự là gặp vận may lớn.
Tối hôm đó Lê Khải An về nhà, Sở Dục đang mang tạp dề tại nhà bếp bận rộn, mùi vị cua đồng chưng bay đầy phòng.
Bởi vì trước đó đeo bám Lê Khải An quá chặt, dẫn đến Lê Khải An không thể nhịn được nữa phải đặt tối hậu thư, yêu cầu Sở Dục không được ẩn thân cùng mình nữa.
Vì vậy ngày hôm nay Sở Dục thành thật ở nhà chuẩn bị cơm tối.
"Em về rồi..." Sở Dục cầm xẻng cơm bước nhanh nghênh đón, mới vừa nói ra hai chữ liền bị Lê Khải An bế lên, xem tư thế giống như là muốn ôm hắn xoay quanh.
Sở Dục m lập tức cuộn tròn chân bảo trì hai chân cách mặt đất, để Lê Khải An hài lòng ôm mình xoay chuyển vài vòng...
Phi thường phối hợp!
Sau khi xoay đủ rồi Lê Khải An đem chuyện tuần sau muốn đi thử vai nói cho Sở Dục nghe, còn nhấn mạnh một chút Tiền Ninh Khôn rất nổi tiếng, những năm này nâng đỡ không ít diễn viên, Sở Dục nghe lập tức biểu thị buổi tối phải nấu thêm nhiều món ăn để chúc mừng.
"Anh biết em nhất định có thể làm được." Sở Dục gắt gao ôm Lê Khải An cọ tới cọ lui.
"Còn không biết có thể đạt không, chỉ là cơ hội thử vai." Lê Khải An đúng lúc trấn tĩnh mình, để tránh khỏi thất vọng, "Bất quá có cơ hội em đã rất vui vẻ."
Sở Dục trầm mặc chốc lát, thần sắc ngắm nhìn Lê Khải An, nói: "Nhất định có thể, em ưu tú như vậy."
Không biết từ đâu mà tự tin như vậy...
Lê Khải An thở ra một hơi: "Có lúc em cũng không biết anh đối với em từ đâu mà tự tin như vậy."
Sở Dục nắm chặt xẻng cơm, hai mắt lấp lánh hữu thần: "Thần tiên nói em tin là được rồi."
"Ừm." Lê Khải An hơi ngưỡng mặt lên, trên môi Sở Dục hôn một cái, "Cảm ơn, có anh ở đây, trong lòng em chân thật hơn nhiều."
Sở Dục lập tức đem xẻng cơm ném đi, đem Lê Khải An đè lên tường kịch liệt mà hôn.
"Làm sao vậy?" Lê Khải An lôi kéo tạp dề của Sở Dục, một đôi tay vòng tới mặt sau mò cái mông, đặc biệt lưu manh.
"Còn phải... Làm cơm." Sở Dục khí tức bất ổn.
"Trước tiên làm ~ yêu, rồi làm tiếp cơm." Lê Khải An êm ái cắn xé vành tai Sở Dục, một cái tay đã chuyển đến phía trước, dò vào trong áo của Sở Dục, trái xoa phải bóp, nhu nhu, "Ngày hôm nay thử tư thế mới, hôm qua em mới xem..."
Như vậy mà còn không hạ thủ quả thực không phải nam thần rồi! Sở Dục một cái đem người ôm vào phòng ngủ, hướng trên giường lăn một vòng, sau đó bỗng nhiên như lửa thiêu mông nhảy dựng lên chạy về nhà bếp...
"Anh quên tắt lửa a a a!" Sở Dục kêu to, "Cua đồng của anh! Hơn sáu mươi đồng một cân đó!"
Lê Khải An nhất thời co quắp ở trên giường cười như bệnh tâm thần!
Thực sự là xưa nay chưa từng nghe nói có thần tiên nào ngốc như thế...
Tắt lửa cởi tạp dề, Sở Dục liền vô cùng lo lắng chạy về phòng ngủ, nhào lên người Lê Khải An một cái, tranh công nói: "Yên tâm, không hỏng, chúng ta tốc chiến tốc thắng sau đó anh lột cua đồng cho em..."
Lê Khải An: "Ở trên giường không cho nói."
Quả thực phá hoại bầu không khí...
Sở Dục trong nháy mắt câm miệng, dùng con mắt đen như mực nóng bỏng mà nhìn Lê Khải An. +
Lê Khải An khóe môi vẩy một cái, ôm lấy cổ của hắn hôn lên.
Cái tư thế mới này quả thực quá buông thả nha gào gào gào gào!
—— sau mười phút, Sở Dục nghĩ như vậy.