Tiểu Thái Hậu Tám Tuổi Thật Tà Ác

chương 99: chương 99

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chậm rãi đối với thân thể của nàng không hề hoài nghi, hắn tin tưởng nàng chính là Vũ Văn Giai Vinh, chẳng qua, có lẽ trước kia nàng có phần thèm muốn nam sắc, “” hình tượng phi tần chẳng qua là lớp ngụy trang của nàng, như hiện tại này cơ trí lãnh tĩnh, thỉnh thoảng lại có chút hoạt bát đáng yêu tính cách thật sự của nàng, mới là nàng thật sự chứ.

Bất quá, mặc kệ thế nào, những chuyện đó cũng không quan trọng, nếu đã đến Vũ quốc, hắn tự nhiên muốn làm chút chuyện có lợi cho Tĩnh quốc a.

“Hiện tại Vũ quốc tình hình ra sao? Các ngươi có đi tìm hiểu rõ hay không?” mấy ngày nay trên đường đi, từ đối thoại của Đường Đường cùng Mạc Ngôn hắn chỉ mơ hồ biết được tình hình Vũ quốc, nhưng biết được cũng không tỉ mỉ.

Nhìn thấy Đường Đường lựa chọn phương thức như vậy để trở lại Vũ quốc, so sánh với bên này khẳng định là đã xảy ra đại sự kinh thiên.

Lúc Vũ quốc Thái tử tự mình tới cửa thành Huyển Châu nghênh đón bọn họ, nghi ngờ torng lòng hắn càng ngày càng lớn, xem ra, Vũ quốc thực sự đã xảy ra việc lớn gì đó, bằng không, Thái tử không có khả năng đóng quân ở Huyền Châu mà không về kinh thành.

“Hồi Vương gia, Vũ quốc hiện tại nội loạn, Duyệt vương uy hiếp thiên tử mưu đồ cướp ngôi, Thái tử đóng ở Huyền Châu, chờ thời cơ mà hành động, hiện tại hai phương căng thẳng. có khả năng sẽ xảy ra chiến tranh, ngài có muốn khẩn trương quay về Tĩnh quốc?” Người bịt mặt nghiêm túc bẩm báo.

“Thì ra là thế, bây giờ không phải thời điểm ly khai, có thể sẽ có chiến tranh không nhất định là có chiến tranh. Các ngươi đi trước đi, bất cứ khi nào cũng phải chú ý hướng đi của Vũ quốc, cũng phải luôn bảo trì liên lạc với Tĩnh quốc. Có chuyện gì lập tức báo cho ta.” Khoát khoát tay, trên mặt Mộ Dung Hạo Minh hiện lên một tia tính toán.

Vũ quốc loạn lạc, đối với Tĩnh quốc mà nói là tin tức tốt nhất, như vậy, bọn họ không những thoát khỏi khống chế của Vũ quốc, hơn nữa còn có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi, nói không chừng lúc ấy phản công Vũ quốc không có khả năng.

Khó trách nàng lại khẩn trương muốn nhanh quay về Vũ quốc như vậy, khó trách nàng muốn bắt hắn làm con tin, thì ra, nàng biết biết rõ không có hắn làm bùa hộ mệnh, nàng có thể rất khó ra khỏi Tĩnh quốc, một khi bị bắt, vận mệnh của nàng liền có thể gặp nguy hiểm.

Cho nên nàng mới có thể nói với hắn, nếu không phải hoàng huynh người gây sự, nàng cũng sẽ không ép hắn.

Nàng thật đúng là khôn ngoan a, trốn đi vòng vèo như vậy, khiến cho người ta trở tay không kịp. May mà nàng là nữ tử, nếu là thân nam nhi, sau này đâu còn không biết ai sẽ là chủ chứ.

Hắc y nhân trong chớp mắt biến mất khỏi phòng, trong mắt Mộ Dung Hạo Minh hiện lên một tia sáng. Không biết vì sao, thời diểm khi hắn nhớ tới khuôn mặt kia của Đường Đường, tâm liền không tự chủ được mà kinh sợ, cảm giác kia trước giờ chưa từng có, làm cho hắn có chút bối rối.

Cười tự giễu, hắn chậm rãi thu lại tâm trạng, trong lòng bắt đầu lặng lẽ tính toán một kế hoạch. . . . .

Đông sương, trong gian phòng trang nhã, hương thơm xông nhàn nhạt tỏa ra khắp nơi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Đường Đường, ánh mắt lúc này gắt gao nhắm chặt. bởi vì vết thương sau lưng, nàng chỉ có thể nàng chỉ có thể nằm sấp ngủ trên giường, đó có thể thấy được, tư thế này cũng không phải thực thoải mái, mày cau lại, như là gặp ác mộng.

Mạc Ngôn một mực trông coi bên cạnh nàng, mấy ngày qua, nàng vẫn chưa hề nghỉ ngơi tốt, mỗi khi đi vào giấc ngủ, nhắm mắt lại là ác mộng không dừng, thời khắc đó đau đớn trong xương cốt cùng với nỗi nhục trong thực tâm khiến cho nàng vô phương yên giấc. Nếu không túc trực bên cạnh Đường Đường, nàng thật sự không biết mình nên mượn cớ gì để sống sót.

Lúc này là mùa thu, gió thu se lạnh, sương sớm tỏa ra, uyển chuyển lượn lờ mang theo một chút sầu ưu, khiến cho người ta không khỏi nhíu mày.

Ưm một tiếng, Đường Đường trên giường hơi hơi mở mắt, ánh nắng ban mai chiếu xuống hàng mi cong đang nhấc lên, khúc xạ ra ánh sáng nhu hòa màu nâu nhạt gợn sóng.

“Thái hậu, người tỉnh rồi.” Mạc Ngôn nhìn thấy Đường Đường mở mắt, nàng lập tức đưa tay sờ trán Đường Đường, cảm giác được trán nàng không còn nóng nữa, thần sắc khẩn trương mới thoáng khôi phục một chút.

“Mạc Ngôn, lưng của ta đau quá, đừng đừng đừng. . . . .” Miệng Đường Đường khẽ mở, nàng lúc này đem vẻ yếu đuối mỏng manh của một tiểu hài tử tám tuổi của mình thể hiện ra rồi, nước mắt lả tả rơi xuống, thần tình uất ức nói không nên lời.

Nhìn bộ dáng này của Đường Đường, Mạc Ngôn trong lòng đau xót, tay dịu dàng chậm rải xoa đầu nàng nhỏ giọng dỗ dành: “Đều là nô tì đáng chết, nô tì phải ngăn cản Thái hậu bước vào chỗ nguy hiểm. Thái hậu, người cố gắng chịu đựng, mũi tên mới rút ra, tịnh dưỡng hai ngày liền hết đau.”

“Mạc Ngôn tỷ tỷ, ngươi không phải nô tì, ta chưa từng xem ngươi là nô tì, ngươi sau này không được nói mình là nô tì. Ngoại từ Tử Ngọc, ngươi là người thân nhất của ta tại thế giới này, miễn là các ngươi không có việc gì thì tốt rồi. Ta còn nhỏ, thụ thương không sao, lần sau, ta nhất định phải đem cái tên hồng y nhân thối bẹp một trận, hắn rõ ràng có mặc áo chống đạn.” Đường Đường nghe Mạc Ngôn một mực xưng nô tì, trong lòng cảm thấy có chút khổ sở, đầu hướng trong lòng Mạc Ngôn dụi dụi, mặt của nàng đặt ở trên đùi Mạc Ngôn, nhỏ giọng nói.

Khi nàng nhắc tới tên hồng y nam tử kia, tâm tình trở nên có chút kích động, hận nghiến răng nghiến lợi.

“Hồng y nhân?” Nghe được Đường Đường nhắc tới một nhân vật như vậy, mày Mạc Ngôn hơi nhăn lại, nàng có chút hiếu kì hỏi.

“Đúng vậy, hắn võ công rất cao, nếu không phải ta trong tay có vũ khí bí mật, sợ là đã bỏ mạng.” Gật gật đầu, Đường Đường nghiêm túc nói.

“Ngươi nói chính là nghĩa tử Hứa Như Phong – Huyền Băng. Người này võ công cực cao, cả Đại Vũ, sợ là không có ai là đối thủ của hắn. Giai Vinh lần này có thể toàn mạng trở ra, thật sự là ông trời phù hộ.” Khi đang nói chuyện, cánh cửa bị đẩy ra, Vũ Văn Vô Ki đi đến, phía sau là Trương Thanh Viễn cùng Chu Triêu.

“Thái từ ca ca, buổi sáng tốt lành.” Đường Đường nhìn thấy Thái tử đến, vừa định đứng dậy, lại vì kéo phải vết thương sau lưng có chút đau, nàng nhăn lại “Tê” một tiếng, lại nằm trở về trên giường.

“Được rồi, ngươi trên người có thương tích, đừng lộn xộn.” Vũ Văn Vô Ki khẩn trương tiến lên từng bước đem nàng đỡ lại giường, nhẹ giọng nói.

“Thái tử ca ca, ngươi vừa mới nói hồng y nhân kia gọi là gì? Huyền Băng?” Sau khi Đường Đường nằm ngay ngắn, đề tài lại chuyển tới trên người Huyền Băng.

“Ừ, hắn có thề nói là cao thủ hạng nhất Vũ quốc, đừng nói ngươi, nhau cả Chu Triêu đụng phải hắn, có lẽ cũng chỉ có thể miễn cưỡng đánh bình thủ [không phân thắng bại], nói không chừng còn không đánh thắng hắn.” Gật đầu, ánh mắt Vũ Văn Vô Ki dừng lại trên người Chu Triêu đi theo phía sau hắn.

“Vậy Chu Triêu ngươi phải cám ơn ta a, may mắn tối hôm qua đụng phải Huyền Băng là ta, nếu như bị ngươi đụng tới, ngươi không chắc có thể toàn mạng trở ra đâu.” Đường Đường vừa nghe được Vũ Văn Vô Ki nói như thế, trên mặt lập tức hiện ra vẻ tự hào, vì chính mình bại bởi Huyền Băng tuyệt không cảm thấy nghẹn khuất.

Kỳ thực so với Đường Đường, Huyền Băng cũng không chiếm được phần tốt, trên cánh tay hắn chính là bị Đường Đường bắn xuyên qua hai viên đạn, nếu vết thương tới động mạch, cái tay kia bị phế đi là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.

“Ty chức hổ thẹn.” Chu Triêu đối với việc Đường Đường có thể giết chết Hứa Hi Thụy, sau khi cùng Huyền Băng giao thủ còn có thề sống sót trở về cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Ngay trước khi bọn họ trở lại đây, trong cung truyền đến tin tức, Duyệt vương phi cùng nghĩa huynh chết ở trên giường, chết cùng nhau cực kì dâm ô, Duyệt vương giận dữ, nói phải tra rõ việc này, quan hệ cùng Hứa Như Phong cũng một trận căng thẳng nổi lên.

Truyện Chữ Hay