“Chịu phải đại nhục này, Mạc Ngôn không thể sống, chỉ cần Thái hậu có thể bình an ra ngoài, ngày sau thay Mạc Ngôn báo thù cũng được.” Mạc Ngôn ánh mắt vô thần, trong thanh âm tràn đầy dứt khoát.
“Đừng nói nữa, ngươi nhất định phải sống, ngươi chết, sau này ai tới viện trợ ta? Ngươi có thể không biết, ta đã sớm không phải là cái Thái hậu của ngươi rồi.” Đường Đường đem Mạc Ngôn ôm vào ngực, nàng cũng không biết lúc này phải nói cái gì mới có thể khiến cho lòng Mạc Ngôn dễ chịu.
“Nô tì biết, Tử Ngọc đã sớm đem tất cả mọi việc nói cho nô tì.” Thanh âm Mạc Ngôn lạnh nhạt như thế, không có nửa điểm tâm tình.
“Ngươi đã sớm biết, lại lựa chọn tiếp tục trợ giúp ta, Mạc Ngôn, tin tưởng ta, ta nhất định sẽ khiến những kẻ bắt nạt ngươi xuống địa ngục. Chẳng lẽ ngươi muốn chết chung với bọn chúng? Trên đường xuống hoàng tuyền vẫn cùng chúng chạm mặt?” Đường Đường nói xong, thoáng suy nghĩ một chút lại tiếp tục nói: “Thừa dịp những tên đó còn chưa tỉnh lại, chúng ta phải nhanh lên đi, chờ thoát khỏi đây chúng ta sẽ đến Vũ quốc, ta sẽ phái người đến tiêu diệt sơn trại này.”
“Không…..” Mạc Ngôn nghe được Đường Đường nói trên đường xuống hoàng tuyền cùng những súc sinh kia chạm mặt, đồng tử của nàng co rút mãnh liệt, cả người trở nên cứng ngắc ngồi dậy.
“Cho nên tốc độ chúng ta phải nhanh lên một chút.” Đường Đường nói xong bắt đầu đỡ Mạc Ngôn ngồi dậy.
Mạc Ngôn vẫn là có luyện qua võ công, bên trong thân thể cứng cáp, lúc này muốn đứng dậy, thật cũng không khó khăn, chẳng qua nàng toàn thân huyết cùng dấu tích bị đám cầm thú kia cắn xé khiến bụng dưới của nàng quặng lên từng cơn ghê tởm.
Đường Đường đem ngoại bào giúp nàng mặc vào, quấn sát thân thể, sau đó hai người một trước một sau song song thần tốc rời khỏi phòng.
Từng tia nắng ban mai ập tới, đón lấy bình minh rực rỡ, Đường Đường cùng Mạc Ngôn hai người giống như quỷ mỵ thân thể bình thường xuyên qua từng cái túp trại trong viện, cuối cùng ở trong một cái sân nhỏ vắng vẻ cũng thấy được thân ảnh Mộ Dung Hạo Minh.
“Chúng ta hiện tại không thể ra khỏi sơn trại, ngày sẽ sáng ngay thôi, nếu bọn chúng phát hiện không thấy chúng ta, chắc chắn sẽ lập tức đuổi theo, nếu chúng ta chạy đi, nhất định sẽ bị đuổi tới, thà thế này, cái gọi là nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, còn không bằng chúng ta ẩn nấp ngay bên trong sơn trại này, chờ đêm nay sẽ trốn đi. Lần này chúng ta phải chuẩn bị hai con ngựa mới được.” Đường Đường đề thấp thanh âm nói với Mạc Ngôn bên cạnh, nàng vốn định trốn đi ngay tức khắc, nhưng sau khi nhìn thấy Mộ Dung Hạo Minh, nàng thay đổi chủ ý, cải biến sách lược.
“Thái hậu nói đúng.” Mạc Ngôn đối với kế sách này của Đường Đường rất tán thành, vì vậy hai người lặng lẽ lẻn vào sân nhỏ bên trong chỗ Mộ Dung Hạo Minh.
Hai cái thủ vệ canh phòng cổng sân kia còn không thể nhìn thấy ánh nắng thứ hai, đã bị Đường Đường đẩy đến địa ngục.
Chạy vào trong nhà, Mộ Dung Hạo Minh mắt hơi nhắm, như là dưỡng thần.
“Không nghĩ đến loại tình trạng này, ngươi còn có thể ngủ.” Đường Đường vừa nhìn thấy bộ dáng này của Mộ Dung Hạo Minh, liền cảm thấy có phần sinh khí, nàng đi ra phía trước, hướng Mộ Dung Hạo Minh đá một cước.
“Sao lại ngủ không được?” Mộ Dung Hạo Minh đột nhiên mở mắt, nhìn về phía Đường Đường.
Thời điểm khi ánh mắt hắn phóng qua Đường Đường nhìn thấy Mạc Ngôn phía sau nàng, vẻ mặt chợt biến đổi.
“Xem ra, Mạc Ngôn cô nương chịu khổ rồi.” Thanh âm hắn cực thấp, nói xong, lại nhìn Đường Đường hiện tại ăn mặc trên người, cùng ngoại bào đang quấn trên người Mạc Ngôn, do dự một chút, hắn đem ngoại bào của mình cởi ra khoác trên người Đường Đường.
“Đừng dong dài, tranh thủ thời gian ngươi ở nơi này tìm một chỗ trốn, ngươi đem hai tên sơn tặc giữ cổng kia giết chết, bọn chúng sẽ phát hiện không thấy chúng ta, khẳng định trước tiên đến xem ngươi có ở nơi này không, chờ bọn chúng nhìn thấy sơn tặc thủ vệ ở đây đã chết, ắt sẽ cho rằng chúng ta đã chạy thoát, sẽ không lục soát trong này, chúng ta chờ buổi tối sẽ trốn đi.” Đường Đường biết Mạc Ngôn không muốn đề cập đến chuyện này, liền trừng mắt nhìn Mộ Dung Hạo Minh một cái, sau đó tiếp tục nói.
“Nói có lý, chúng ta liến trốn trong đống rơm kia đi, tin rằng sau khi bọn chúng vào đây liếc mắt không thấy chúng ta, cũng không tiếp tục tìm kiếm ở đây.” Mộ Dung Hạo Minh gật gật đầu, sau đó chỉ hướng đống rơm trong phòng.
Rất rõ ràng, phòng này là một vựa củi, bên trong không chỉ có rất nhiều rơm rạ, còn có rất nhìu rìu đốn củi tốt lắm.
Sau khi Đường Đường cùng Mạc Ngôn liếc nhau, ba người cùng trốn vào, đống rơm kia liền xếp thành ngọn núi nhỏ.
Khoảng thời gian kế tiếp ba người cũng không có nói chuyện, gặp mùi nấm mốc trong đống rơm, Đường Đường cũng vài lần thiếu chút nữa hắt xì, rơm rạ thô ráp kia khiến nàng cả người đều rất ngứa.
Ba người cứ như vậy ở trong đống rơm không nhúc nhích đợi nhiều tiếng đồng hồ, rốt cuộc, đám sơn tặc kia đã tỉnh, cũng phát hiện bọn họ chạy mất, sau đó tìm đến nơi đây.
Như Đường Đường sở liệu, bọn chúng quả nhiên là nhìn thấy nơi này không có người, vì vậy quyết định truy đuổi bên ngoài trại, khi Đường Đường nghe được tên Đại đương gia nói gì đó, thời điểm mọi người bên trong sơn trại mang theo ngựa toàn lực truy kích, ánh mắt của nàng đột nhiên sáng ngời.
Đợi những tên đó đi rồi, Đường Đường cấp tốc từ trong đống rơm chui ra, hai mắt nàng long lanh nhìn Mạc Ngôn cùng Mộ Dung Hạo Minh nói: “Chúng ta có thể thuận lợi chạy trốn, hơn nữa không cần phải đi bộ.”
Hai người khó hiểu nhìn về phía Đường Đường.
“Thái hậu, người không phải vừa mới nói buổi tối chúng ta mới đi sao?” Mạc Ngôn có phần không rõ cho nên hỏi.
“Ngươi vừa rồi không có nghe thấy sao? Súc sinh kia nói muốn đem tất cả người có thể sử dụng được mang ra ngoài truy đuổi chúng ta, như vậy thì, nói cách khác, nơi này đến lúc đó cũng chỉ còn lại người già yếu. Chúng ta đến chuồng ngựa chuẩn bị hai con ngựa, sau đó bó một ngọn đuốc nhóm lửa sơn trại này, chờ bọn chúng chạy xa, khi thấy sơn trại cháy, tự nhiên phải gấp rút trở về cứu hỏa, đó chính là thời cơ của chúng ta, cho nên, không phải chúng ta có thể bình yên đào tẩu sao?” Đường Đường nói xong, nhìn về phía Mộ Dung Hạo Minh nói: “Bất luận nói như thế nào, chúng ta coi như là cùng trải qua hoạn nạn, ta lần này bắt ngươi tới, cũng không muốn đối với ngươi bất lợi, chủ yếu là hoàng huynh của ngươi hắn một lòng muốn giết ta, ta là xuất phát từ bất đắc dĩ mới làm như vậy. Hiện tại, sự việc đã tới nước này, ngươi nhất định là không thể đi, ta cũng sẽ không cho ngươi đi, huống hồ, với thân thể ngươi như vậy, một mình sợ là còn chưa đi đến Tiên Châu, đã xảy ra chuyện rồi.”
Mộ Dung Hạo Minh đối với lời nói của Đường Đường cũng không tỏ vẻ kháng nghị lắm, hắn chỉ ảm đạm cười nói: “Cũng nhờ có Thái hậu quá yêu.”
Mặc dù biết là hắn cố ý mỉa mai nàng như vậy, nhưng Đường Đường cũng không tức giận, tiếp theo nàng nhìn về phía bên cạnh, phát hiện phòng trong có một cái chậu nước lớn, bên trong còn đầy nước.
“Mạc Ngôn, ngươi ở trong này tùy ý tắm rửa, ta biết ngươi hiện tại thực rất ghê tởm thân thể của mình, nhưng xin vì ta, bảo trọn tốt chính ngươi.” Đường Đường nói xong, lại hướng về phía Mộ Dung Hạo Minh nói: “Chúng ta đi ra ngoài đi.”
Mộ Dung Hạo Minh gật đầu, đi theo Đường Đường cùng nhau ra ngoài.