Đường Đường không kịp nghĩ nhiều, ngay lập tức nghiêng thân mình tránh né kiếm khí lạnh toát đang bay đến. Nàng giơ cổ tay lên, đem ngân châm giấu kĩ thẳng tắp bay đến ngực hắc y nhân.
Hắc y nhân mắt thấy Đường Đường tung ám khí, vội vàng thu kiếm lại, trên mặt Đường Đường lộ ra một tia giảo hoạt, nàng thừa dịp hắn thu kiếm, từ bên hông rút ra ngân sắc nhanh lẹ tập kích đối phương, hai cánh tay không ngừng vũ động.
Vài hắc y nhân còn lại thấy vậy, đều cầm kiếm đồng loạt đánh úp nàng, trong lúc nhất thời, Đường Đường chỉ cảm thấy ánh mắt bị kiếm quang quét tới chói lòa.
Nàng rùng mình, nhớ tới trên người mình vũ khí không đủ, không có khả năng đánh lui địch, không còn cách nào khác, nàng nhún mình bỏ chạy.
Cả đám hắc y bám theo nàng gắt gao.
Trong lúc đó, tại dạ yến thật tịch mịch, Tử Ngọc nhân cơ hội Mộ Dung Hạo Minh uống thêm rượu đã hạ mê dược, đợi đến khi Mộ Dung Hạo Minh trở lại tẩm phòng không bao lâu liền mê man ở trên giường.
Mạc Ngôn mang theo một đội tử sĩ xông vào tẩm phòng của hắn đem hắn rời khỏi.
Mọi chuyện thật ngẫu nhiên, cuộc tập kích không mấy hay ho của Đường Đường lại giúp Mạc Ngôn không ít,…đáng tiếc, mớ phiền phức này nàng đã tự mình rước lấy.
Một hơi chạy ra khỏi hành quán, Đường Đường phát hiện phía sau mình đám hắc y vẫn cố gắng đuổi theo không có ý buông tha, trong bụng nàng cảm thấy có chút phiền toái.
Trong nháy mắt đã ra đến đường cái, lúc này đêm đã khuya, trên đường tất cả cửa hàng đều đã đóng cửa, tắt đèn. Ngoại trừ một « nhà » nhìn qua rất có khí thế là vẫn còn sáng đèn.(Louis : zô =]] ta đợi mãi cái này nha cầm bông cổ vũ)
Cửa chính của lâu mở rộng, bên trong rất là náo nhiệt, không ít tiếng cười nam nữ vọng ra thật mời gọi.
Đường Đường biết đám ám vệ đó sẽ không bước chân vào nơi náo nhiệt để lộ ra thân phận của mình. Nhìn qua cửa đại môn một chút, nàng vội vàng bước nhanh hơn trước, thoáng cái liền lộn nhào trên nóc lầu hai, thân hình nhanh nhẹn chui vào một căn phòng gần đó.
Ở trong phòng, một đôi nam nữ đang ôm nhau, thân thể ở cùng một chỗ làm Đường Đường có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa họ, chiếc giường vang lên tiếng « kẽo kẹt kẽo kẹt » khắp phòng. Nếu như là bình thường, nhìn thấy tình huống như thế này, Đường Đường nhất định phải đi tới nghiên cứu một phen xem bọn họ rốt cuộc đang làm cái gì.
Đáng tiếc hiện tại, phía sau nàng còn có truy binh, nàng cũng chẳng còn tâm trí mà cọ xát thực trạng. (Louis : vỗ vai trẻ con không nên quá tò mò chuyện người lớn. Đường Đường : đập bàn ta cũng là người lớn ! Ta còn là thái hậu nha !! Louis : ô ô… đấy Rin ngươi coi ! Nàng ấy thật chong xáng quá mà! Đâu có như ta với miT_T Rin : Bốp)
Trên giường kia đôi nam nữ có lẽ đang rất vui vẻ, nữ nhân nọ quên hết tất cả, tiếng kêu rên rỉ khàn khàn bao phủ, thân hình uốn éo liên tục bên dưới thân nam nhân, bọn họ cũng không hề hay biết, căn phòng hiện tại đang có một vị khách không mời mà đến.
Đường Đường mừng thầm, vội vàng chạy đến sau tấm bình phong gần đó. Nàng đem y phục dạ hành cởi bỏ, một tay gỡ tấm mạng che mặt màu đen, tay kia tiện thể nhặt bộ y phục màu đỏ tươi nằm dưới đất của nữ tử kia mặc vào, nàng đưa tay sửa lại mái tóc dài tán loạn sau lưng, sau đó đi lặng lẽ ra khỏi căn phòng đang sặc mùi hoan ái.
Nàng hiện tại tin, dù nàng đứng ngay trước mắt đám hắc y ban nãy, những người đó sợ là cũng chẳng thể nào nhận ra nàng.