Đường Đường vừa ra khỏi cửa liền phải chống lại ánh mắt nghi hoặc của Mộ Dung Kiền Dụ. Nàng biết hắn nhất định rất là đang rất tò mò muốn biết các nàng vừa nãy bàn chuyện bí mật gì. Nàng cố tình cười thật quỷ dị, sau đó quay đầu nói với người cung nữ bên cạnh: “Ngươi đem tiểu hoàng tử cùng ai gia về cung.”
Vừa nghe đến Đường Đường muốn ôm đứa nhỏ rời đi, Mộ Dung Kiền Dụ sắc mặt nhất thời biến đổi, hắn tiến lên một bước hỏi: “Ý của thái hậu là gì vậy? Hoàng nhi mới vừa sinh ra, không phải hắn cần phải ở bên mẫu phi của hắn sao?“
“Hồi hoàng thượng, ban nãy thái hậu nương nương trông thấy thần sắc của Tuyết phi, phát hiện nàng khí huyết suy yếu, thực sự không thích hợp nuôi đứa nhỏ, chính Tuyết phi nương nương cũng hi vọng tiểu hoàng tử sẽ được ở bên người thái hậu, cùng thái hậu giải buồn những lúc không vui, cho nên liền năn nỉ thái hậu có thể tạm thời để mắt đến hoàng tử. Thái hậu nương nương nhìn tiểu hoàng tử, trong lòng yêu thích nên liền chuẩn tấu.”
Đường Đường đang nghĩ cách nói lại với Mộ Dung Kiền Dụ thì cung nữ bên người Tuyết phi liền từ bên trong đi ra giải vây cho nàng.
“Thế nào? Ngươi có ý kiến?” Đường Đường quay đầu, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Mộ Dung Kiền Dụ, trong lòng mắng hắn đến lần thứ một vạn “Đại hỗn đản” .
“Nếu thái hậu đã có quyết định, trẫm sao dám trái lời. Chẳng qua là sợ hoàng nhi làm phiền thái hậu phải lo lắng thôi.” Mộ Dung Kiền Dụ nhợt nhạt cúi đầu, thuận miệng nói. Ánh mắt như rơi vào trong tay bà đỡ đang ôm đứa nhỏ.
Đường Đường nói không sai, đứa nhỏ này thật xấu.
Toàn thân nhiều nếp nhăn , thật sự giống như tiểu lão đầu vậy.
“Không ý kiến gì là tốt rồi, ai gia về cung trước .” Đường Đường sớm đã biết hắn chẳng dám có ý kiến, ai bảo ở hoàng cung này nàng là lớn nhất kia chứ ?
Có chút đắc ý ngẩng đầu mà bước đi về phía trước, Đường Đường đến một cái liếc mắt cũng không quăng cho hắn, mặc kệ hắn đang tức giận ngập trời.
Nàng cũng không biết, đằng sau lưng mình, ánh mắt Mộ Dung Kiền Dụ lộ ra một tia xơ xác, tiêu điều (Rin : vẫy vẫy khăn, khổ thân anh. Hức ! Lại đây ta ôm ! ôm nào).
Trở lại Phượng Loan điện, Mạc Ngôn nhìn thấy phía sau Đường Đường là bà đỡ đang ôm một đứa nhỏ, không khỏi kinh ngạc thốt ra tiếng.
“Là đứa nhỏ của Tuyết phi vừa mới ra lò“. Đường Đường nhìn thấy tia nghi vấn trong mắt Mạc Ngôn liền thuận miệng đáp.
“A?” Mạc Ngôn đối với cách dùng từ của Đường Đường rất hoài nghi, trên mặt lại càng nghi vấn chồng nghi vấn.
“Vừa mới sinh ra.” Đường Đường phát hiện mình nói sai, lập tức sửa chữa.
Mạc Ngôn nghe vậy, cúi đầu trầm ngâm chỉ chốc lát, sau đó khuôn mặt dãn ra dường như đã hiểu mọi chuyện.
Đường Đường tiếp nhận đứa nhỏ trong tay bà đỡ, sau đó nghiêng đầu nói với một người cung nữ phía sau: “Đi chuẩn bị một phòng cho tiểu hoàng tử ở lại.”
“Nô tì tuân mệnh.” Tiểu cung nữ lên tiếng trả lời, sau đó chậm rãi lui ra.
Bà đỡ cùng ba bà vú nhìn thấy Đường Đường tay ôm đứa nhỏ như vậy cũng vội vàng tiến lại gần.