Hóa ra bữa sáng nàng sẽ ăn cùng với nhi tử hoàng đế của mình, Đường Đường sau khi biết điều đó trong lòng có chút không vui. Thế nhưng do không có biện pháp tránh né mà nàng thì đã đói bụng lắm rồi.
Kỳ thực nàng không hề sợ hoàng đế hạ độc thủ vào đồ ăn, bởi lẽ trong hoàng cung thị vệ của nàng rất đông, hơn nữa hoàng đế bề ngoài luôn tỏ ra kính trọng nàng, nên có lẽ hắn sẽ không dám làm gì nàng ở trong hoàng cung này đâu.
Chỉ là, ngồi ăn chung một bàn với hắn, cảm giác quả thật khỏ diễn tả.
Nếu như ba nàng bảo nàng phải ngồi ăn chung một bàn với tên đầu trọc đã giết mẹ nàng, sợ rằng nàng không kiềm chế nổi sẽ rút súng giết chết hắn tại chỗ mất.
Đáng tiếc, hiện tại trong tay nàng không có súng, nếu như chỉ đơn thuần đánh nhau bằng tay chân, nàng chưa chắc đã chiếm được ưu thế.
Nhăn nhó một chút, nàng có chút không tình nguyện đi theo cung nữ kia đến Ngự Thiện Hiên.
Đương nhiên, biểu tình trên nét mặt nàng không thoát được con mắt của Tử Ngọc. Tử Ngọc đối với thái hậu bây giờ, thật sự là có rất nhiều điểm không hiểu nên không tránh khỏi hoang mang.
Ngự Thiện Hiên nằm ở phía đông của Phượng Loan điện, Từ Phượng Loan điện đến Ngự Thiện Hiên đi bộ mất khoảng phút đồng hồ.
Nếu như bình thường mà chạy nhanh, chắc nàng chỉ mất khoảng năm phút đồng hồ, đáng tiếc không thể làm được vì hiện tại nàng là thái hậu, đi một bước ra ngoài cũng có cả đoàn quân tháp tùng động đảo tới mười người, thật phô trương kinh người. Cho nên dù muốn đi nhanh nhưng đông người thế này cũng không thể đi nhanh được.
Vất vả mãi cũng tới được Ngự Thiện Hiên, giương mắt quan sát chung quanh thấy vắng tanh, hoàng đế nhi tử của nàng đang ngồi ngay ngắn tại vị trí chính giữa, vẻ mặt tỏ ra hết sức hiền hòa vô hại. Bên phải hắn là mấy nữ nhân xinh đẹp trẻ trung. Không cần nghĩ cũng biết, mấy nữ nhân kia chắc hẳn là lão bà của hắn.
Thấy Đường Đường tới rồi, mọi người đều đứng dậy đón chào: “Cung nghênh thái hậu, thái hậu nương nương kim an.”
Thanh âm đồng đều kính cẩn, khiến Đường Đường có chút kinh ngạc.
Không hề nói một lời miễn lễ cho các nàng, Đường Đường theo hướng dẫn của cung nữ ngồi vào vị trí bên trái bàn ăn bên cạnh Mộ Dung Kiền Dụ, nhìn một bàn toàn món ăn ngon lành, khiến bao tử của nàng kêu réo, nàng đói quá đi mất.
Nhưng mà, nàng không biết rằng lễ nghi dùng cơm của cung đình rườm rà tới mức nào.
Ngay lúc nàng cho rằng có thể bắt đầu ăn uống, thì có hai thái giám lập tức tiến về phía nàng.
Đầu tiên là một thái giám dùng ngân châm thử độc, thái giám còn lại ăn thử mỗi món một chút để xác nhận, sau khi xác nhận không có vấn đề, mới mời hoàng đế và thái hậu đụng đũa.
Đợi lâu như vậy, Đường Đường sớm đã đói chịu không được. Mấy người cung nữ bắt đầu gắp thức ăn cho nàng, một bữa ăn trong hoàng cung này nhìn thì có vẻ hoa lệ, nhưng thời gian trôi qua quá lâu khiến món ăn nhanh chóng nguội lạnh, các món lại nấu quá nhạt, ăn một chút là chán không muốn ăn nữa.
Có món bơ xốp mềm ăn rất ngon, nhưng mới chỉ ăn có hai miếng, các cung nữ đã chuyển món, gắp rau cho nàng.
Nàng có chút mất hứng giương mắt nhìn mọi người một chút trầm mặc không nói gì, phát hiện bọn họ đều bình tĩnh dùng bữa, ăn ngon lành, bộ dạng khi ăn rất ưu nhã.