- Tiểu Lạc tử!! Tiểu Lạc tử!?
Tiểu Lâm tử dường như hét lên.
- Ha..hả!?
Lúc này Lâm Lạc Tiếu vẫn còn hơi ngơ ngác.
- Ta nói sao ngươi lại thẩn thờ như thế hả? Gây ra chuyện gì sao?
Tiểu Lâm tử tò mò hỏi nàng.
- Không..không có gì?
Thật ra mấy ngày này nàng cứ trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, chỉ vì một cái ôm, một cử chỉ, một lời nói dịu dàng của Lam Dạ Quân đã khiến nàng sắp điên rồi. Nàng không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra nữa. Nàng không tự ngừng nói với bản thân đó chỉ là ảo giác..ảo giác! Nhưng.. cuối cùng vẫn không ngừng nhớ đến, còn có chút mê luyến. Trên đời này chỉ có tiền mới làm nàng lung lay, nhưng bây giờ thì..
Nàng và tiểu Lâm tử đang đi, bỗng nhiên từ xa có một cảnh tượng.
Một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành đang thẹn thùng nép trong lòng Lam Dạ Quân, tuy mọi thứ chỉ diễn ra chưa tới ba giây nhưng Lâm Lạc Tiếu lại cảm thấy ở đó đang diễn một vở tình chàng ý thiếp vô cùng thắm thiết, tình nồng mật ý.
- Tiểu Lạc tử! Ngươi thấy gì không? Đó chính là con gái Thừa tướng, nghe nói năm nay nàng ấy sẽ tham gia tuyển tú! Hazz... ngươi nói sao lại có người đẹp như vậy chứ!
Tiểu Lâm tử vừa nói vừa say mê nhìn nàng ta.
- Đẹp gì mà đẹp, mặt chỉ bôi phấn dày hơn người bình thường, mang y phục gấm vóc lụa là, ngực cũng chẳng qua to hơn một chút, nàng ta chẳng bằng một góc....
Nói một hơi nàng lại ngừng giữa chừng khiến tiểu Lâm tử trừng mắt.
- Một góc ai?
- Góc cái đầu ngươi, suốt ngày chỉ biết nói nhảm, không mau làm việc đi, tự nhiên lại lôi ta đến nơi chết tiệt này, nhìn người ta tình chàng ý thiếp hay lắm sao, có gì mà ngưỡng mộ, thích thì về tự soi gương tự nói lời yêu với bản thân mình đi thì hơn!!!!!!!!!!!!!!!!
Nàng không hiểu sao lại tức giận đến thế, không hiểu tại sao mình lại muốn trút giận lên tiểu Lâm tử.
- Hoàng..hoàng thượng vạn tuế!
Tiểu Lâm tự sợ hãi quỳ xuống. Nàng thầm hô không xong rồi, tự nhiên la lớn làm gì lại kinh động đến người ta. Tuy vậy nàng vậy quay lại, cố nặn ra một nụ cười.
- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Chính cái tên này giữa ban ngày ban mặt ôm ấp người khác, thích về phòng mà ôm, thật khiến nàng chướng mắt vô cùng.
- Bình thân!
Giọng nói trầm thấp của Lam Dạ Quân vàng lên.
- Tạ hoàng thượng!
Giọng Lâm Lạc Tiếu có vẻ xa cách lãnh đạm.
Lam Dạ Quân cảm thấy có chút kỳ lạ, thầm lo lắng... không biết một màn vừa rồi có để Lâm Lạc Tiếu thấy hắn không, thật ra vị tiểu thư thừa tướng kia tự vấp té, hắn chỉ tốt bụng đỡ nàng ta lên, ai ngờ nàng ta lại choáng váng rồi lao thẳng vào lòng hắn, cũng may hắn kịp đẩy ra. Hắn thầm mong Lâm Lạc Tiếu sẽ không hiểu lầm...
- Hoàng thượng! Cũng đã sắp tối, tiểu nữ xin cáo lui!
Giọng nói đầy e thẹn của nàng ta vang lên khiến ai nghe cũng cảm thấy mềm nhũn. Thế nhưng Lam Dạ Quân hoàn toàn như không nghe thấy gì, còn Lâm Lạc Tiếu lại thấy nổi da gà.
" Cái giọng nói này nghe cũng hợp để làm nghề bán cá, chỉ cần nàng ta cất tiếng chắc cũng không ít người chạy đến xin mua.."
Lâm Lạc Tiếu trong lòng thầm nghĩ, đương nhiên không ai biết nàng đang nghĩ gì bởi vì trên mặt nàng hoàn toàn không có cảm xúc.
- Thôi trời cũng muộn rồi, ngươi về đi!
Lam Dạ Quân lạnh lùng nói.
Nàng ta thật ngạc nhiên, tưởng Lam dạ Quân sẽ giữ nàng ta lại, không ai có thể chống lại vẻ đẹp của nàng ta kia mà.
- Tiểu nữ xin cáo lui
Nàng ta cất tiếng nhẹ nhàng.
Lúc trời chập tối, chỉ có Lam Dạ Quân và Lâm Lạc Tiếu ở trong tẩm điện. Nàng là đang hầu hạ hắn dùng bữa như thường ngày, nhưng hôm nay nàng không hề nói một lời nào, chỉ yên lặng đứng một bên.
- Tiểu Lạc tử! Hôm nay ngươi không khỏe sao!
Lam Dạ Quân lo lắng hỏi nàng.
- Nô tài không sao!
Không khỏe liên quan gì đến ngươi? Cũng không phải khỏe khoắn như ai kia vì vừa được ôm mỹ nhân.
- Không sao thì tốt, tiểu Lạc tử, ngươi biết hôm nay là ngày gì không?
Lam Dạ Quân nhẹ nhàng hỏi.
- Nô tài không biết!
Ngày gì làm sao ta biết?
- Hôm nay là sinh thần thật sự của ta, lúc trước vì bát tự ngày sinh của ta không tốt, vì phải đăng cơ làm hoàng thượng nên liền đổi lại! Chuyện này chỉ có Mẫu hậu cùng những người thân tín biết!
Hắn nhẹ giọng nói với nàng.
Hắn cũng thật tội nghiệp, hằng năm đều không ai chúc mừng sinh thần thật sự.
-Đến chỗ kia lấy bình rượụ, hôm nay.. ta muốn ăn sinh thần cùng ngươi!
Hắn nhìn nàng đầy mong chờ.
Nàng nhẹ nhàng đến lấy rượu, được hắn cho phép mới cẩn thận ngồi xuống.
- Ngươi uống với ta một li!
- Nô tài không biết uống rượu!
Còn nhớ chuyện lần trước, nàng đã thề không đụng đến rượu nữa...
- Thôi vậy..
Hắn cũng không muốn ép nàng, chỉ muồn trong ngày sinh thần được bên nàng, không phải với thân phận chủ tớ, mà là...
- Nhưng hôm nay là sinh thần của hoàng thượng! Nô tài sẽ uống một li!
Nàng nhìn ánh mắt đầy thất vọng của hắn, nàng không chịu nổi. Chỉ uống một li chắc không sao!!!
Thấy nàng vì hắn như vậy, hắn liền cao hứng, tự rót rót cho nàng một li rượu, một cảm giác ấm áp len lỏi vào tận sâu trong tim, thì ra nàng cũng nghĩ đến cảm nhận của hắn...
Nhưng một lúc sau, hắn liền hối hận...
- Hoàng.. thượng, thật lề mề, mau rót thêm li nữa, chúng ta không say không...không về!
Nàng lại giống như lần trước, không.. còn tệ hơn lần trước, chưa đến ba li đã say mèm quên cả trăng sao.
- Tiểu Lạc tử! Ngươi say rồi!!! Ta đưa ngươi về phòng!
Lam Dạ Quân nhẹ nhàng đỡ nàng dậy.
- Lạc.. tử gì đó cái đầu ngươi! Lão nương không đổi tên không đổi họ, Lâm Lạc Tiếu, nghe cho rõ, ta tên Lâm Lạc Tiếu!!!
Lần này nàng như bỏ hết phòng bị, không hề có chút cảnh giác nào.
- Biết rồi.. biết rồi, Tiếu nhi ngoan, ta đưa ngươi về phòng!
Tự nhiên lúc gọi tên nàng hắn liền cảm thấy thật hạnh phúc.
- Về phòng? Nam sủng như ngươi phục vụ cũng thật chu đáo!!!
Nàng giơ tay vuốt mặt Lam Dạ Quân.
- Nàng vừa nói cái gì?Nàng từng đi có nam sủng!
Hắn thật tức chết mà.
- Đương nhiền là không, một chút tiền của ta sao có thể gọi nam sủng!
Nàng mỉm cười đáp lại.
Lúc này Lam Dạ Quân mới thấy đỡ giận, nhưng câu sau của nàng lại khiến hắn tức đến sắp thổ huyết.
- Nhưng sau khi kiếm đủ tiền từ hoàng thượng rồi rời khỏi hoàng cung, bản tiểu thư đương nhiên phải gọi nam sủng thượng hạng nhất hầu hạ rồi..hahha!!!!
Nàng vui vẻ nói.
- Ta không cho phép!
Hắn ôm chặt nàng lại, thật không ngờ Lâm Lạc Tiếu nàng lại nghĩ muốn lấy tiền của hắn đi gọi nam sủng, nàng cũng thật to gan.
- Nhìn cho kĩ, ta là ai? Nàng thật to gan, đợi nàng tỉnh rượu ta sẽ trừng phạt thật nghiêm khắc!!
- A...thì ra là hoàng thượng!
Hắn tưởng nàng sẽ trở nên ngoan ngoãn hơn, ai ngờ..
- Hoàng thượng đáng ghét, sao ngươi không đi tìm tiểu thư thừa tướng chơi đi, ở đây làm gì!?
Bây giờ hắn đã hiểu thái độ của nàng lại kì lạ như vậy, thì ra nàng là đang ăn dấm chua, như vậy có phải là biểu thị nàng cũng thích hắn đúng không?
- Tiếu nhi! Nàng có phải đã thích ta rồi không?
Hắn hạnh phúc nhìn nàng.
- Ta thích đó thì sao? Nhưng ngươi đừng hòng đắc ý, trong lòng ta vị trí lớn nhất là của Ngân lượng bảo bối, không ai có thể thay thế!
Hắn chợt nhíu mày, nàng cư nhiên coi hắn còn không bằng ngân lượng, nhưng nể tình chữ " thích" kia, hắn tạm tha cho nàng.
- Nàng đã say! Ta đưa nàng về nghỉ ngơi!
Hắn đến đỡ nàng dậy, thế mà nàng lại không chịu, tiếp tục uống tiếp một li rượu.
- Không về...không về! Hôm nay là sinh thần ngươi..ta..ta phải tặng quà cho người, ta không nỡ cho ngươi ngân lượng..à đúng rồi...nói.. người thích xem tuồng gì nhất ta diễn cho ngươi xem, lúc trước ta thường xuyên giả làm tuồng hát gạt tiền, diễn cũng hay lắm nha!!!!
Nàng mỉm cười đầy tự hào.
- Tuồng gì ta cũng xem rồi, giờ nàng phải nghỉ ngơi, không cần tặng quà!
Hắn quả là hết cách với nàng.
- Không.. còn một tuồng ngươi chắc chắn chưa xem qua..!
Nàng thần bí đưa ngón tay chỉ vào hắn.
- Tuồng gì?
Hắn cũng tò mò vài phần.
Nàng liền ghé sát vào tai hắn, nhẹ nhàng nói:
- THÁI GIÁM CƯỜNG BẠO HOÀNG THƯỢNG!
Nghe đến đây hắn liền đỏ bừng mặt, chưa kịp phản ứng đã bị lôi đến chỗ long sàng., sau đó bị nàng đẩy xuống.
Nàng nhẹ nhàng trèo lên người hắn, nâng cằm hắn lên.
- Hừ...Bộ dạng ngươi không tồi, bổn cô nương nhất định phải hưởng dụng trước mới đến phiên vị tiểu thư thừa tướng kia!
Lâm Lạc Tiếu bày ra bộ dạng lưu manh như hái hoa tặc, giọng nói khàn khàn vì say rượu, lúc này nàng đã hoàn toàn mất lí trí.
Lam Dạ Quân nghe đến đây liền tức giận, nàng muốn đẩy hắn cho vị tiểu thư kia sao?
- Ta là chỉ để nàng hưởng dụng, không để bất kì ai đụng đến!!! Mau đứng dậy, ta đưa nàng về phòng nghỉ ngơi!
Lời hắn nói ra khiến nàng bật cười,
- Vậy sao..
Chưa dứt lời nàng liền hôn lên đôi môi của hắn, nhẹ nhàng liếm vòng quanh, nhưng sau đó chỉ ngây ngô cắn mút, không biết tiếp theo nên làm gì!
Nhưng mấy động tác đơn giản đấy đã châm lên dục hỏa của Lam dạ Quân, hắn thở dốc nặng nề, dường như không thể kìm nén, toàn thân trở nên nóng bừng.
- Sao lại kì lạ vậy, cường bạo thế nào a, ta không chơi nữa~~?
Nàng nhăn nhó mặt mày, vừa định ngồi dậy liền bị Lam Dạ Quân áp xuống, giọng nói hắn trở nên khàn khàn.
- Để ta dạy nàng cường bạo là như thế nào!
Sự trêu chọc của nàng đã thành công khơi dậy dục vọng của hắn.
- Ta không chơi nữa!
Vẻ mặt Lâm Lạc Tiếu lúc này thật giống như đang thẹn thùng, mặt nàng đỏ ửng vì say rượu, đôi mắt long lanh ngập nước khiến người ta phải yêu thương, bờ môi căng mọng như anh đào, hương thơm thiếu nữ nửa hư nửa thực khiến Lam Dạ Quân thần hồn điên đảo, chịu không nổi cúi xuống cướp đoạt hơi thở của nàng.
- Quá muộn rồi!!
Hắn gần như mất lí trí, đầu lưỡi nhẹ nhàng tiến vào, cuốn lấy lưỡi nàng, sau đó triền miên dây dưa quấn quýt, lần đầu tiên hôn thân mật như thế, tim hắn như muốn bắn ra khỏi lồng ngực. Đến khi thấy nàng hô hấp khó khăn hắn mới buông ra. Thế nhưng không dừng lại ở đó, hắn đưa tay vuốt ve khắp cơ thể nàng,nhẹ nhàng đưa tay cởi bỏ xiêm y của nàng,Lâm Lạc Tiếu không cam lòng đưa tay giữ chặt y phục, nhưng đáng tiếc nàng không phải đối thủ của hắn, thoắt cái đã bị hắn cướp đoạt chỉ còn lớp đồ lót,da thịt mềm mại nõn nà, cảnh xuân thấp thoáng hiện ra. Hắn đưa tay xé nát dải băng quấn ngực của nàng, lúc này nàng gần như trần trụi trước mặt hắn.
- Đáng chết.. sao chỉ có mình ta cởi y phục.
Nàng tuy say nhưng không chịu yếu thế, ngang ngược cởi y phục của hắn, nhưng thế nào lại không thể cởi.
Hắn mỉm cười nhìn nàng, tự tay cởi y phục của bản thân, phút chốc da thịt trần trụi kề sát vào nhau.
Lam Dạ Quân đè lên nàng, nhẹ nhàng cắn vành tai nàng, đầu lưỡi tinh tế liếm một vòng, trong nháy mắt, một luồng điện kỳ quái truyền khắp toàn thân khiến thân thể nàng trở nên vô lực, không có sức chống trả.Hắn nâng eo nàng, kề sát vào người mình, từ từ đi vào.Lâm Lạc Tiếu nhất thời đau đớn hô một tiếng, nước mắt thấm ướt bờ vai hắn.
- A...đau quá, đi ra!!!
Nàng khó chịu hô lên.
- Ngoan! Tiếu nhi!Gọi tên ta.. Dạ Quân!
Hắn thật sự rất khó xử, không nỡ nhìn nàng đau đớn thế nhưng lại hận không thể hung hăng chà đạp
- Dạ..Dạ Quân, ta đau...
Nghe nàng gọi tên hắn, hắn càng mất khống chế, hận không thể hòa tan trong nàng.
Rèm lụa buông xuống, xuân sắc vô biên.
Hết chương