Kinh thành Thiên Lam quốc vào xuân càng náo nhiệt, trên con đường từ cổng thành trở đi thật tấp nập, hàng quán vô cùng đông đúc, người qua kẻ lại nhiều không đếm xuể, Lâm Lạc Tiếu thầm mỉm cười, nghĩ trong bụng:
- Haha! Hôm nay bản tiểu thư lại kiếm được kha khá rồi!
Nghĩ vậy, nàng liền nhanh chóng lấy đồ nghề ra, trải một tấm khăn lớn, lấy xúc xắc và một số dụng cụ ra hoàn thành xong một sòng bạc nho nhỏ. Nàng làm rất thuần thục không hề sai sót một ly, bởi vì từ nhỏ nàng những công việc này nàng đã phải quen thuộc.
Nàng-Lâm Lạc Tiếu - người cũng như tên, lúc nào cũng lạc quan vui vẻ, luôn luôn mỉm cười. Nàng trời sinh có gương mặt xinh đẹp, lại thông minh, tuy nhiên gia cảnh nghèo hèn, lúc tuổi phụ thân mất nên theo mẫu thân ra ngoài ăn xin, đến khi tuổi mẫu thân nàng cũng qua đời,.Sau đó nàng đi theo một bá phụ chuyên lừa đảo kiếm tiền, nàng vốn thông minh nhanh nhẹn nên sau khi học hết mánh lới lừa đảo của bá phụ đó liền tìm cách trốn đi, tự sinh tự diệt chỉ vì lí do nàng không muốn kiếm lợi cho người khác, nàng muốn ngân lượng kiếm được đều vào túi của riêng mình - đơn giản vì trời sinh nàng rất ham tiền.
Vì sau khi đến tuổi cập kê có quá nhiều kẻ nhòm ngó gương mặt xinh đẹp của nàng, hơn nữa có một lần nàng suýt bị bán vào kĩ viện, cũng may nàng nhanh trí mới có thể chạy trốn. Từ đó nàng liền lấy than đất tự bôi lên mặt, nhìn vô cùng lem luốc xấu xí.
- Các vị ca ca tỷ tỷ, các công tử tiểu thư mau vào đây thử vận may, vận may chỉ có một, lượng có thể kiếm được trăm lượng, nhanh tay nhanh chân kẻo hết vận khí a~~
Lâm Lạc Tiếu liền hô to kêu gọi, quả nhiên sòng bạc nhỏ của nàng mau chóng thu hút được nhiều người.
- Tài..tài.. Sửu sửu..!!!
Tiếng hô to của kẻ thắng, tiếng khóc của người thua nhanh chóng lan khắp đường. Tuy nhiên chỉ có một mình Lâm Lạc Tiếu hiểu rõ, kẻ thật sự thắng, thật sự kiếm được lời chính là nàng. Tất cả đã nằm trong kế hoạch của nàng, thật ra nàng đã gian lận ở xúc xắc, hôm nay nàng sẽ kiếm được một bữa no, ngủ trong phòng trọ tốt nhất rồi a~~~
Lúc này trên đường ngoài những người tập trung trong sòng bạc ra, ai ai cũng nhìn vào một tuấn mỹ nam tử vận bạch y đang đi trên đường, vẻ ngoài cùng khí chất của hắn quá nổi bật nên thu hút rất nhiều ánh nhìn.
- Hoàng thượng!!
Tên nô tài đi bên cạnh hắn cất tiếng.
-Khụ..khụ! Ta đã nói ngươi bao nhiêu lần rồi, ở ngoài không được gọi ta như thế!!
Nam tử tuấn mỹ nhíu mày trách móc.
Thật ra chính là Lam Dạ Quân, hoàng đế đương triều của Thiên Lam quốc, nay hắn đang cải trang vi hành xem cuộc sống của người dân như thế nào.
- Công tử! Thuộc hạ lỡ miệng!
Tên nô tài lúc này khom người xin lỗi.
- Không sao! Ngươi phải nhớ không được tái phạm!
- Nô tài tuân mệnh!
Hai người họ vừa đi vừa nói chuyện, đúng lúc dừng lại ngay chỗ sòng bạc của Lâm Lạc Tiếu.
- Công tử! Người xem sòng bạc nhỏ này cũng khiến thật nhiều người phải khóc nha, người thua phải gấp ba gấp bốn lần người thắng, xem ra chủ sòng hôm nay vận khí thật tốt!
Tên nô tài đem quan sát của mình nói cho Lam Dạ Quân nghe.
- Hừ! tiểu Phúc tử ngươi nhìn còn không biết có gian lận!
Lam Dạ Quân nhếch môi cười nhẹ.
Tên nô tài được gọi là tiểu Phúc tử lần nữa quan sát.
- Công tử! Nô tài quả thật không nhìn ra có gian lận!
Lam Dạ Quân không nói gì, liền bảo tiểu Phúc tử đưa cho mình tờ ngân phiếu lượng, đem đến đặt lên cửa Tài.
Lúc này Lâm Lạc Tiếu đang vui mừng vì thu được nhiều lợi, bỗng thấy tờ ngân phiếu của hắn liền sáng mắt, ngẳng đồ lên nhìn chủ nhân tờ ngân phiếu. Nàng chưa bao giờ gặp nam nhân nào đẹp hơn hắn a, hắn còn đẹp hơn cả nữ nhân nữa. Thế nhưng nàng cũng không ngắm quá lâu, chỉ dán chặt lên tờ ngân phiếu sáng lấp lánh kia.
- Ta chưa lắc sao ngươi đã đặt ở cửa này a~~?
Nàng hướng mắt hỏi Lam Dạ Quân.
Hắn bỗng nhếch môi cười nhẹ, khiến bao nhiêu nữ nhân ở đó đều choáng váng, chỉ riêng Lâm Lạc Tiếu nàng vẫn dửng dưng.
- Ngươi cứ lắc xúc xắc đi! Ta tin chắc vận khí của ta hôm nay vô cùng tốt!
Nghe câu trả lời đầy tự tin của hắn, nàng cảm thấy thật đáng ghét, nghĩ thầm trong bụng:
- Cái tên này rõ là đáng ghét, để lão nương cho ngươi tán gia bại sản!
Nghĩ rồi nàng liền lắc xúc xắc, lúc nàng sắp mở hắn liền đưa tiền đặt vào của Sửu khiến nàng vô cùng bàng hoàng, nhưng nàng cũng nhanh chóng đổi sắc mặt, vô cùng điềm tĩnh:
- Ngươi là chắc chắn!
- Ta chắc chắn!!
Tên này dám đổi cửa, tưởng nàng không biết đổi xúc xắc sao?
Lúc nàng chuẩn bị đưa tay hành động hắn bỗng nhiên cầm tay nàng, mỉm cười gian tà:
- Để ta tự mở!
Nói rồi hắn nhanh chóng lật bát lên, xúc xắc quả nhiên là Sửu. Nàng tức giận không thôi, không ngờ tên này thật gian manh.
Nhưng điều nàng không ngờ nhất là sau nửa canh giờ, hắn đã thắng gần hết tiền lời của nàng, sau đó hắn liền đem tiền phân phát cho những người thua trong hôm nay. Lúc này nàng mới biết hắn đã tính kế nàng, nàng đúng là thông minh cả đời mà lỡ dại một giờ mà.
- Khốn kiếp! Nam nhân thối! Sau này gặp lại ta sẽ cào nát cái mặt hoa của ngươi.!
Sau khi dọn sòng nàng vẫn thật tức giận, nhìn hắn nghênh ngang rời đi khiến nàng hận không thể lôi mười tám đời tổ tiên ra chửi hắn. Thế nhưng nàng cũng phải tự xem xét lại, quả nhiên " núi cao còn có núi cao hơn", nàng nhất định phải luyện tập lại mánh khóe thật kĩ, phòng sau này còn gặp tên nam nhân chết tiệt đó.
Hôm nay vì kiếm chỉ được chút tiền, Lâm Lạc Tiếu chỉ có thể ăn bánh bao qua bữa, trên đường vừa đi vừa ăn vẫn không quên chửi tên nam nhân kia. Đúng lúc đó nàng liền nhìn thấy hắn, nam nhân nàng đem ra mắng thầm nãy giờ, nàng liền tức giận. Thế nhưng sau đó nàng liền nở nụ cười gian xảo,một ý nghĩ vừa lóa lên trong đầu nàng:
- Hảo! Xem bản cô nương thu phục thối nam nhân ngươi như thế nào~!
Lúc này Lam Dạ Quân nhìn thấy nàng đang tiến tới liền cảm thấy lạ, chưa kịp hỏi nàng đã lên tiếng, miệng khóc ô ô kéo tay áo hắn:
- Tướng công! Cuối cùng thiếp cũng gặp được chàng rồi, tướng công..ô..ô!
Nàng khóc đến nỗi khiến mọi người qua đường đều đứng lại nhìn.
- Nữ nhân này ngươi là ai?
Lam Dạ Quân nhíu mày tức giận.
- Chàng.. tướng công.. chàng không nhận ra thiếp? Ta không muốn sống nữa, không muốn sống nữa~~~
Nàng vừa nói vừa tự cấu đùi mình thật đau để khóc ra nước mắt.
Người qua đường thấy tình cảnh này liền cảm thấy thương thay cho nàng.
- Cô nương làm sao a? Có oan ức gì nói cho chúng ta biết?
Một bá mẫu vẻ mặt hiền từ hỏi nàng.
- Ta và tướng công của ta kết nghĩa phu thê vào một năm trước, tháng trước chàng nói muốn lên kinh thành để học hành thi cử, nhà chúng ta vốn nghèo nhưng vì chàng ta liền lấy hết của hồi môn đổi ra ngân lượng cho chàng lên đường, thế nhưng chàng lại đi mãi không về, ta đành bán hết nhà cửa để lên đây tìm chàng, không ngờ bây giờ chàng giả vờ không nhận ra ta..ô..ô! Ta tuy xấu xí không xứng với chàng nhưng chúng ta cũng từng thề ước.. sao giờ chàng sang giàu gấm vóc rồi lại...lại không nhận ta!!~~
Nàng vừa khóc vừa nói nhưng trọng bụng lại cười đến không chịu nổi.
- Nam nhân thối! Ta cho ngươi ăn rau cải trứng thối miễn phí!!
- Cô nương chắc ngươi nhận nhầm rồi, công tử nhà ta sao có thể là phu quân của ngươi!
Tiểu Phúc tử lên tiếng.
- Chàng dù có hóa thành tro ta cũng nhận ra chàng..ô..ô,..!
Nàng giả vờ ôm vào bá mẫu khóc lóc.
- Đủ rồi! Nữ nhân điên, ta không có thời gian với ngươi, tiểu Phúc chúng ta đi.
Lam Dạ Quân đã hết chịu nổi, phất tay chuẩn bị rời đi.
- Tướng công, chàng không nhận ta, vậy..vậy ta đành tự vẫn!
Nàng ngồi xuống tỏ vẻ đau đớn.
- Nam nhân này ngươi thật quá đáng! Nương tử ngươi tội nghiệp như vậy mà ngươi lại nhẫn tâm rời đi!
Một người qua đường tức giận lên tiếng.
Mọi người đều đồng tình:
- Đúng đấy.. nam nhân này nhìn thật đẹp mắt mà bản chất thật xấu xa.
- Không được.. mọi người đừng mắng tướng công ta!
Nói rồi Lâm Lạc Tiếu liền chạy tới ôm hắn, bề ngoài trông giống như đang che chở cho hắn nhưng bàn tay lại lén lút làm việc xấu.
Lam Dạ Quân đã khộng chịu nổi, nhíu mày đầy Lâm Lạc Tiếu ra, nàng liền thuận thế ngã xuống, sau đó giả vờ khóc lóc.
- Ngươi thật quá đáng, nương tử ngươi bảo vệ cho ngươi mà ngươi lại đẩy nàng, mọi người mau dạy dỗ hắn!!!
Khi đám đông vây lại xung quanh Lam Dạ Quân, Lâm Lạ Tiếu liền đứng dậy, phủi sạch quần áo rồi nhẹ nhàng rời đi.
- Hahah! Dám đụng đến ta, ngươi cũng thật xui xẻo!!
Một lúc sau Lam Dạ Quân mới thoát khỏi đám đông, hắn cảm thấy chưa bao giờ tức giận như vậy.
- Nữ nhân đáng chết! Trẫm nếu gặp lại ngươi sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!!
Lam Dạ Quân nghiến răng bực tức nói.
- Công tử bớt giận!A... ngọc bội tùy thân của công tử đâu rồi!
Tiểu Phúc tử hoảng hốt nói, định chạy lại chỗ lúc nãy tìm kiếm.
- Không cần tìm nữa, chắc chắn là nữ nhân điên lúc nãy thừa lúc ôm ta đã lấy đi rồi!
Hắn quả là sơ ý.
- Nữ nhân, ngươi cứ chờ đấy!!
Hắn vừa nói vừa nhíu mày.
Lúc này Lâm Lạc Tiếu đi trên đường không ngừng hắt xì.
- Chắc chắn là nam nhân thối đó mắng ta!
Nàng vừa hắt xì vừa nói.
Nhưng lúc sau nàng lại cười lên đầy gian xảo, đem ngọc bội giơ lên ngắm nghía.
- Ngọc bội này cũng thật đẹp, đeo bên người cũng không tồi!
Thế nhưng Lâm Lạc Tiếu lại không hề biết từ lúc đeo ngọc bội đó lên, cuộc đời nàng liền từ từ thay đổi.