Sáng hôm sau.
Lâm Chi vẫn như thường lệ, cô đi xe buýt đến công ty để làm việc. Khi vào phòng thiết kế, thái độ mọi người với Lâm Chi có vẻ niềm nở hơn rất nhiều. Ai náy đều thay nhau hỏi thăm sức khỏe của Lâm Chi.
Lâm Chi hơi ngại vì khiến mọi người phải quan tâm. Cô không ngờ là việc mình bị xỉu mà cả phòng ý tưởng đều biết. Chẳng hiểu là ai đã nói nữa. Lâm Chi bỗng nghĩ đến Dương Chấn Phong, không lẽ là Dương tổng nói. Nhưng mà, anh ta trông không giống một người nhiều chuyện như vậy. Có lẽ là do người bên phòng kế hoạch nói rồi.
Trưởng phòng Lành gọi riêng Lâm Chi vào phòng gặp. Lâm Chi bước vô: Dạ chị gọi em!
Trưởng phòng Lành nói: Em đỡ hơn chưa?
Lâm Chi trả lời: Dạ, em khỏe nhiều rồi chị.
Ừm. Mà chị cũng nhắc em, là em đang trong giai đoạn thử việc nên hãy tập trung học việc là chính. Nếu trong lúc học, người được giao chỉ việc cho em có sai em làm những cái nằm ngoài thỏa thuận của hợp đồng thử việc, thì em phải báo cho chị. Chị sẽ xử lý nghiêm chứ không có để cho sai phạm như vậy.
Trưởng phòng Lành nói xong thì đưa cho Lâm Chi tờ hợp đồng: Phòng nhân sự gửi qua cho em. Em xem kỹ rồi ký vô hai bản. Một bản nộp cho chị và bản còn lại em giữ.
Lâm Chi cầm lấy: Dạ vâng.
Giờ em ra ngoài học việc đi!
Dạ.
Lâm Chi mở cửa bước ra. Cô đi tới bàn làm việc. Phùng Thu Thủy bây giờ chẳng có lườm liếc gì cô cả. Cô ta hình như có sự thay đổi thái độ với Lâm Chi.
Lâm Chi cảm thấy hơi lạ nhưng cũng kệ, quan trọng là đừng có gây sự với cô là được.
Lúc này, tại phòng CEO, một trưởng phòng cầm giấy tờ lên trình cho tổng giám đốc thì được thư ký cho biết là ông chủ hôm nay sẽ không đến công ty.
Một CEO không nhất thiết là lúc nào cũng phải có mặt tại văn phòng chính. Vì có những lúc họ đi khảo sát, đi kiểm tra các chi nhánh, đi gặp đối tác...Nhưng Dương Chấn Phong lại chẳng có cái lịch đi xuống các cửa hàng cũng chẳng phải đi gặp đôi tác hay khách hàng gì cả. Vấn đề hôm nay là ngày mà Trịnh Mỹ Duyên về nước, cô ấy lại đáp chuyến bay lúc h sáng.
Thật là bực bội, cô ta dám chơi anh. Tối hôm chuẩn bị lên máy bay đã gọi điện cho bà. Và thế là sáng nay bà làm giặc lên, la lối kêu khóc đủ kiểu, bắt anh phải dẫn bà ra sân bay đi đón Trịnh Mỹ Duyên.
Nhức đầu lại còn kèm nổi điên. Trịnh Mỹ Duyên cô hãy chờ đó. Dương Chấn Phong tôi không ly hôn với cô thì tôi là con chó.
Dương Chấn Phong ngồi trêи xe thầm nói. Tay anh gác lên thành cửa sổ, bàn tay co lại chống trêи thùy trán. Bà nội thì ngồi bên cạnh.
Lái nhanh lên, sao lái chậm quá vậy! Nhanh lên! Nhanh lên! Hai tay bà đập đập xuống đùi đòi anh tài xế phải lái xe thật nhanh.
Dương Chấn Phong quay sang bà nói: Bà ơi! Đang kẹt xe không chạy nhanh được đâu.
Bà nhìn Dương Chấn Phong khó chịu: Nhưng bà muốn chạy nhanh! Chạy nhanh lên!
Bà cứ đọc ba chữ 'chạy nhanh lên' suốt làm Dương Chấn Phong nhíu sâu hàng chân mày. Chắc chết sớm với bà mất thôi! Nhức đầu quá đi! Dương Chấn Phong than dài, than ngắn trong lòng.
Một lúc sau, xe cũng đã có thể chạy tiếp. Đến sân bay Tân Sơn Nhất thì tầm h phút, trễ mất nửa tiếng đồng hồ. Bà nội đi vô nhìn thấy toàn người với người. Bà không thấy Mỹ Duyên đâu hết thì quay qua núm cái cà vạt của Dương Chấn Phong kéo xuống: Mỹ Mỹ đâu? Con mau tìm Mỹ Mỹ cho Nội.