CHƯƠNG :
Việc mọi người chậm chạp phát hiện sự tồn tại của hắn vốn cũng không có mới lạ gì. Bởi từ trước tới nay đều là như vậy cả. Kể cả bây giờ, Mạc Tà hắn dù đã là một đệ tử hạch tâm, nhận được vô số tài nguyên. Việc kia vẫn không hề thay đổi. Mà thật ra, hắn đã quen rồi. Đây cũng là một cách giúp hắn sinh tồn trong Tư gia phủ. Nhưng lần này thì khác, hắn không im lặng.
Không nhanh không chậm, Mạc Tà lách người tiến lên phía trước thoát khỏi sự bao bọc của Huyền Tâm, một thân một mình chống chọi với bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Chờ đợi câu trả lời thực sự cho chuyện kia.
“Tại hạ là Tư Mạc Tà, có chút chậm trễ. Xin các vị đồng môn thông cảm.”
Nam đệ tử nội môn hạ tầng khinh miệt: “Chào hỏi cái gì? Ngươi đây là còn muốn kéo quan hệ?" Rồi nhưng nghĩ đã nắm được phần thắng mà nghênh ngang quát: “Tự ý tiến nhập Nhã Tâm đỉnh bọn ta, gia hỏa nhà ngươi là có mưu đồ gì?”
Mạc Tà mặt không chút đổi sắc, như có như không trả lời: “Ta có mưu đồ? Vị huynh đệ này đây là thực coi trọng ta rồi.”
“Ngươi đừng có giông dài! Còn không mau nói!” Nam tử kiêu ngạo.
Mạc Tà lạnh mặt: “Được.” Từ trong nhẫn không gian, hắn đưa lên ngọc phù, rồi lại thong thả lấy ra ba hộp trà tinh xảo, cùng hai hộp gỗ chứa đầy điểm tâm vô cùng bắt mắt, đơn giản giải thích: “Sư tôn là giao phó ta mang tới cho Dạ Phong chủ chút đồ. Thực không ngờ lại bị vị huynh đài đây hiểu lầm rồi.”
Nhìn Ngọc Mệnh Phù khắc lớn chữ “Nộ”, tên kia liền không khỏi xanh mặt.
Thật ra, muốn tùy ý tiến nhập đỉnh môn còn có một cách khác, đó chính là Ngọc Mệnh Phù mà Dạ Thiên đặc biệt tuyên khắc riêng cho các sư huynh, sư tỷ đồng môn của y. Lại nói, gần đây, Nộ Tâm đỉnh cùng Nhã Tâm đỉnh quan hệ không tệ, qua lại không ít. Vì thế, Tư Mạc Tà nghiễm nhiên trở thành trung gian đưa qua đưa lại đồ cho hai phong chủ. Điều kia trên dưới đều biết. Chỉ là không ngờ Kiệt phong chủ lại vô cùng tin tưởng giao cả Ngọc Mệnh Phù để y tiện đi lại.
Tưởng chừng mọi chuyện sẽ như vậy mà kết thúc, nhưng không. Môn sinh kia vậy mà vô cùng nhanh trí, nhớ được một tiểu tiết, ngang ngược: “Dù là tiểu tử ngươi có Ngọc Mệnh Phù. Nhưng ngươi giải thích sao về con huyền xà kia?”
Tư Mạc Tà chẳng hề mất đi thế thượng phong: “Huyền xà? Vị huynh đài thực biết đùa. Không biết ngươi là từ con mắt nào nhìn thấy vậy?”
Nam tử cười khẩy: “Ngươi dám để ta soát người không? Hay ngươi là có tật giật mình?”
“Được.” Mạc Tà vô cùng sảng khoái tiến lên.
Nhưng cuối cùng nam tử kia vẫn là chẳng xét ra được thứ gì, cứng họng: “Ngươi… rõ ràng là…”
Liên Khải đanh giọng cắt ngang: “Người cũng cho ngươi tự mình xét rồi. Còn điều gì để nói sao?”
“Quy định của môn phái là không cho bất kì môn sinh nào tự ý mang Yêu thú ra khỏi đỉnh. Ngươi đây là lưu lại nội môn hạ tầng lâu như vậy cũng không biết?” Tư Mạc Tà khoanh tay, liếc xéo tên gia hỏa kia, miệng lưỡi sắc bén khiến người ta kinh sợ: “Mà ta nhớ không nhầm thì môn sinh nội môn hạ tầng cũng không được phép tự ý tiến nhập thượng tầng đúng không?”
Biết bản thân đã hoàn toàn thua trận, nam sinh ngay lập tức nhìn quanh tìm kiếm đồng bọn. Nhưng hình như là đã chuồn trước để tránh bị hắn ta liên lụy. Hoặc… Chỉ có thể, đồng bọn kia của hắn thân thế không đơn giản, động vào liền có thể phỏng. Nên hắn không còn cách nào khác, chỉ còn biết quỳ xuống nhận hết tội, chấp nhận trục xuất khỏi môn phái.
Làm tới như vậy, cũng không thể ép chủ mưu lòi đuôi. Mọi chuyện vẫn là nên dừng lại ở đây. Dù sao chẳng đáng để chuyện bé xé ra to.
Huyền Tâm đi tới cạnh Tư Mạc Tà, nhẹ cười, truyền âm tới: “Người đây là quá coi trọng tiểu tử kia rồi. Chỉ một chút chuyện vặt cũng ra mặt thay hắn.”
“Tư Mạc Tà” cười như không cười, truyền đáp: “Có một chút chuyện như vậy cũng tới tay ta. Ngươi đây là có tác dụng gì?” Y lẳng lặng quay lưng rời đi.
Cái vẻ lạnh lẽo, thâm trầm trong đôi con ngươi màu mực tàu quen thuộc khiến Huyền Tâm không rét mà run. Nếu không phải còn đang ở trước mặt quá nhiều người, y hẳn sẽ không giữ lại cho hắn chút mặt mũi, mà lập tức biến hắn thành bùn nhão.
Trở lại trúc xá của Dạ Thiên
Tư Mạc Tà chân chính lại đang bị Tà Long cuốn chặt, không cách nào vùng vẫy.
“Tiền bối, ngươi sao lại như vậy? Không phải nói chúng ta là đồng minh sao?” Mạc Tà ủy khuất.
Tà Long: “Ta đây là bất đắc dĩ mà thôi. Y là chủ khế ước thú ta sao có thể trái lệnh?”
Nó có chút chột dạ không dám nhìn xuống thiếu niên đang bị mình giam giữ.
Thực tế, nó cũng đâu có lừa tiểu tử kia. Dạ Thiên y vốn là chủ. Lệnh y đã truyền ra, khế ước thú liền lập tức khởi động, chèn ép nó. Nhưng sâu xa trong đó, nó vẫn là sợ Dạ Thiên nổi giận. Y mà nổi giận liền sẽ không chừa cho ai mặt mũi.
Gần đây nhất chính là nó không chịu làm giường ngủ cho y. Dạ Thiên y không chút lưu tình thắt nút nó lại. Để nó chật vật cả mấy ngày trời mới có thể tự tháo nút. Đối một Tà Long uy phong lừng lẫy, từng trấn yên một phương như nó, đây là quá sức ủy khuất a.
“Hai ngươi chơi đủ chưa? Quấn nhau tới nghiện rồi?”
Nghe thấy giọng nói quá sức quen thuộc kia, vẩy đen trên thân Tà Long không tự chủ mà dựng ngược cả lên. Nó lập tức buông tha Mạc Tà, ngoan ngoãn thu về một góc.
Tà Long nói nhỏ trong cổ họng: “Ta là ghế gỗ. Ta là ghế gỗ.”
Tư Mạc Tà và Dạ Thiên rơi vào trầm tư.
Dù khá hài lòng khi thấy Tà Long ngoan ngoãn. Nhưng y vẫn là có chút không vui nổi.
“Tiểu tử ngươi lần sau mang đồ tới thì chú ý chút.” Dạ Thiên mệt mỏi tháo bỏ mặt nạ quăng lên bàn đá, ngồi lên “ghế Tà Long”: “Cứ theo được cũ, Mộc nhi sẽ đón ngươi.”
Tư Mạc Tà kinh ngạc: “Mộc nhi?”
Dạ Thiên khó hiểu, ngơi nghiêng đầu: “Sao vậy? Ngươi có vấn đề gì?”
“Đệ tử không có?” Thiếu niên có chút e ngại.
Dạ Thiên lại không chút lưu tình, lạnh nhạt liền phẩy tay, đuổi khách: “Không còn gì. Lui đi.”
Tư Mạc Tà mím môi, cung kính: “Vâng, thưa sư thúc.”
--- Hết chương ---