Editor: Mộc Du
Chân mày Cảnh Duệ nhăn lại thật sâu, tay phải ngưng tụ huyễn lực cường đại chậm rãi giơ lên nhưng khi thấy chuyện xảy ra kế tiếp động tác liền cứng lại, ánh mắt cũng biến thành ngốc trệ......
Trầm Bích Quan.
"Lưu Nguyệt!" Hoa Khấp Tuyết vốn đang ngủ say đột nhiên mở to hai mắt, trong ánh mắt là sát ý lạnh lẽo không cách nào che giấu, chỉ thấy nàng cứ như vậy nằm ở trên giường, chậm rãi nâng lên đôi tay, song chưởng hội tụ huyễn lực màu trắng, dùng bạch quang tạo nên một vòng ở ngay trước mắt, bàn tay trắng nõn hướng trong khe hở duỗi một cái, hai ngón tay khép lại tạo thành hình kiếm, vung lên phía trước trong không trung thoáng qua một đạo bạch quang.
Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn bạch quang biến mất, híp mắt, giơ tay lên thu hồi vòng sáng lại, chậm rãi ngồi dậy, bóp bóp vòng eo còn có chút bủn rủn, thở ra một hơi.
"A Noãn?" Mộ Lương bưng một mâm cơm đi vào, thấy Hoa Khấp Tuyết mang vẻ mặt lạnh lẽo ngồi ở trên giường, có điểm chột dạ kêu một tiếng, ánh mắt rất nhanh lóe lên, biểu tình này của A Noãn là sao đây, không lẽ là do chuyện buổi sáng kia làm cho nàng xấu hổ và tức giận?
"Thu hồi ánh mắt kia của chàng." Trong nháy mắt hắn bước vào phòng Hoa Khấp Tuyết đã biết, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt chột dạ kia, nhịn không được liền bật cười.
"Khụ khụ, A Noãn sao nàng không ngủ thêm chút nữa?" Mộ Lương sờ sờ mũi, sau khi đặt đồ ăn xuống liền đi tới bên cạnh Hoa Khấp Tuyết ngồi xuống, nhíu nhíu mày.
"Ta đã truyền vào trong cơ thể của Lưu Nguyệt một đạo lực lượng, nếu như nàng gặp phải nguy hiểm đến tánh mạng thì ta sẽ cảm ứng được, mới vừa rồi Lưu Nguyệt gặp phải phiền toái." Hoa Khấp Tuyết dựa vào trong ngực của hắn, lạnh nhạt nói, mày đẹp không nhịn được nhíu lại.
Mộ Lương khẽ vuốt thẳng chân mày của nàng, nhíu mày: "Hửm? Với bản lĩnh của Cảnh Duệ còn không thể bảo vệ được Lưu Nguyệt sao?" Không thể nào, bản lĩnh Cảnh Duệ hắn biết rõ.
"Nàng mới vừa rồi đang tỷ võ, Cảnh Duệ vẫn chưa kịp nhúng tay." Trong đầu Hoa Khấp Tuyết hiện lên hình ảnh mới vừa nhìn thấy: "Không biết vì nguyên nhân gì, lại để cho nàng và người khác đánh nhau, nhìn cách ăn mặc của người đó thì chắc phải là một Tướng quân." Lực lượng nàng truyền vào trong cơ thể Lưu Nguyệt chỉ có thể dùng được một lần, nếu còn có lần sau nữa thì nàng cũng không thể giúp được, hi vọng Cảnh Duệ có thể bảo vệ nàng cẩn thận.
"Nếu ta nhớ không lầm, chủ soái ở Bội quan là họ Lưu, chỉ sợ là Cảnh Duệ cùng hắn đối mặt......" Nhưng mà, tại sao không phải là Cảnh Duệ cùng với tên họ Lưu đánh nhau a, làm sao lại biến thành Lưu Nguyệt? Còn quấy nhiễu đến giấc ngủ của A Noãn nhà hắn.
Hoa Khấp Tuyết lại xoa bóp cái eo, chu môi làm nũng: " Mộ Lương, ta đói rồi......" Mặc kệ là bởi vì sao mà Lưu Nguyệt lại cùng với nam nhân kia đánh nhau, nàng mới vừa ra tay nam nhân kia chắc chắn sẽ mất mạng, an nguy của Lưu Nguyệt nàng tạm thời không cần lo lắng.
"Ừ, đói bụng rồi cứ từ từ ăn." Mộ Lương bưng một chén vằn thắn, tranh công cười cười.
"Ta tự mình ăn." Hoa Khấp Tuyết vội ho một tiếng, nhận lấy vằn thắn.
Mộ Lương gật đầu một cái, khó được không dính lấy đòi đút cho Hoa Khấp Tuyết, mà là lặng lẽ đặt tay ở bên hông của nàng.
"Chàng làm gì đấy?" Thân thể Hoa Khấp Tuyết cứng đờ, nguy hiểm nhìn tới Mộ Lương.
Sắc mặt Mộ Lương tối sầm lại, có chút nghiến răng nghiến lợi nói: "Hoa Khấp Tuyết, nàng nghĩ ta là sắc quỷ sao? Ta chỉ là muốn giúp nàng xoa xoa eo!" Nữ nhân không có lương tâm này, do hắn nhìn thấy nàng một mực xoa bóp eo nên mới muốn giúp nàng a, rõ là......
"Ừ." Hoa Khấp Tuyết cúi đầu cái miệng nhỏ ăn vằn thắn, liếc nhìn sắc mặt thối của hắn, Mộ Lương ở bên cạnh buồn bực không lên tiếng, liến đưa tay đẩy hắn một cái giải thích: "Ta...ta đó là theo phản ứng bản năng......"
"Hừ, nam nhân của nàng trong mắt nàng lại có hình tượng như vậy?" Mộ Lương liếc mắt nhìn nàng ăn đến chén sạch bóng, hừ nhẹ một tiếng, đưa tay cầm chén.
"Mộ Lương......" Hoa Khấp Tuyết nặn ra một nụ cười tươi như hoa, giơ tay lên ôm cổ của hắn, hôn lên cằm của hắn năn nỉ:"Đừng tức giận nữa."
Mộ Lương cảm thụ xúc cảm mềm mại trên cằm, trong bụng rất vui mừng nhưng ngoài mặt thì làm bộ hừ lạnh một tiếng: "Ngủ thêm một lát nữa đi, ngày mai đoán chừng là phải đánh giặc."
"Vậy...... Chàng cười lên một cái?" Hoa Khấp Tuyết nhìn không quen nhất là dáng vẻ này của hắn, nếu như mà là trước kia nàng nhìn thấy dáng vẻ này nhất định cho là hắn cố tình gây sự, liền làm mặt lạnh, bỏ mặc hắn, nhưng hiện tại...... Nàng lại cảm thấy bộ dáng này của hắn thật đáng yêu, a, đúng là điên rồi.
Mộ Lương chợt nhíu mày, ngạc nhiên nhìn nàng một cái, giơ tay lên xoa mặt nàng, sau khi xác định nàng vẫn là nàng, mới cười híp mắt nói: "Ta lần nữa lại cảm thấy, lần bị thương này của mình rất đáng giá, nhìn một chút A Noãn nhà ta hiện tại xem bộ dáng tiểu khả ái......"
"Tốt lắm tốt lắm, nghỉ ngơi một lát nữa đi, ta đi rửa chén!" Thấy sắc mặt nàng bắt đầu hiện đen, Mộ Lương lập tức ngậm miệng, cầm cái chén không nhanh chóng rời đi.
Hoa Khấp Tuyết buồn cười nhìn dáng vẻ hắn chạy trối chết, đâu còn dáng vẻ gì của Nhiếp Chính Vương quyền uy, còn cần tự mình rửa chén sao? Nhíu mày, kéo chăn nằm xuống, chỗ Lưu Nguyệt đã không có chuyện gì, nàng có thể an tâm nghỉ ngơi rồi.
Mà ở bên kia Bội Quan......
Đang lúc Lưu Nguyệt sắp đụng vào lưỡi đao của Lưu tướng quân thì trường kiếm trong tay tự dưng toát ra bạch quang, một cỗ lực lượng khổng lồ nâng thân thể nàng lên, hai tay của Lưu Nguyệt như bị khống chế, nàng còn chưa kịp phản ứng là xảy ra chuyện gì thì nàng đã đâm kiếm về phía Lưu tướng quân, nơi mà bạch quang lướt qua, tất cả lực lượng đều hóa thành vô hình, ngay cả kết giới mà Cảnh Duệ tạo ra cũng đã biến mất.
"Không, không phải đâu?" Trạch Linh trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mắt này, nuốt xuống một ngụm nước bọt, không biết nên nói những gì.
Cảnh Duệ cũng có chút kinh ngạc, nhìn bạch quang sau khi tan hết trường kiếm liền thẳng tắp đâm vào ngực của Lưu tướng quân, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Lưu Nguyệt nhìn thấy Lưu tướng quân trợn mắt không thể tin nhìn mình, chớp một cái, máu của Lưu tướng quân theo kiếm chảy lên tay nàng, cảm giác nong nóng dinh dính khiến Lưu Nguyệt nổi lên một tầng da gà.
"A!" Tay Lưu Nguyệt mềm nhũn, liền vứt bạt kiếm xuống đất, nhìn Lưu tướng quân ngã xuống nhào về phía trước, Lưu Nguyệt vội vàng ngồi xổm xuống, mãnh liệt vỗ lên mặt của Lưu tướng quân gọi:"Này này này, ta không phải cố ý, ngươi...ngươi đừng chết...... Ngươi như thế nào cũng là một tướng quân...... Bị một tiểu nha đầu như ta giết chết...... Nói ra sẽ không dễ nghe......"
Lưu tướng quân căn bản cũng còn một hơi thở nhưng vừa nghe lời này của Lưu Nguyệt, hai mắt liền trợn ngược, không còn hơi thở.
"Oa, Cảnh Duệ, ta giết người!" Lưu Nguyệt bất lực nhìn về hướng Cảnh Duệ, mắt to hồng hồng, thấy Lưu tướng quân không còn hô hấp, lần đầu tiên giết người làm cho nàng thất kinh, trong lòng tất cả sợ hãi đều nổi lên.
"Không có chuyện gì." Cảnh Duệ ôm Lưu Nguyệt vào trong ngực, nhấc chân đá đá tử thi trên đất, ánh mắt không động truyền lệnh xuống:"Người tới, đem Lưu tướng quân khiêng đi, hậu táng."
"Vâng! Nguyên soái!" Hai người tiểu binh tiến về phía trước, kéo Lưu tướng quân đi, trong ánh mắt là vui mừng sảng khoái, bình thường thời điểm tên họ Lưu này đánh bọn họ, sợ là không nghĩ sẽ có ngày này rồi?
Trạch Lương nhìn mọi người xung quanh vẻ mặt hả giận, bất đắc dĩ thở dài, khi còn sống làm bậy, chết rồi thì cũng không lạ gì khi bị người khác đối đãi như thế, thủ hạ của VânTự thì phải bồi dưỡng thật là tốt!
"Ta ta ta......" Lưu Nguyệt liều mạng lau chùi vết máu, vẻ mặt đau khổ, Lưu tướng quân chết rồi, nàng cũng không có cảm thấy như thế nào, nhưng dù sao nàng cũng là lần đầu tiên giết người, nàng không hốt hoảng mới lạ......
Cảnh Duệ nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, nhỏ giọng nói: "Lưu Nguyệt, hắn dám khi dễ nàng, chết là đáng, không cần hoảng sợ."
Người khác nghe thấy, khóe miệng cũng không nhịn được giựt giựt, nhìn Cảnh Nguyên soái đi, không khỏi là quá cưng chiều nữ nhân của mình đi, giết người, so với giết chết một con kiến là giống nhau không cần để ở trong lòng......
"Cảnh Duệ, ta là nữ nhân xấu, mới vừa rồi ta cũng không biết là làm sao, về sau chờ khi ta phục hồi tinh thần lại thì kiếm đã đâm vào ngực hắn rồi!" Lưu Nguyệt thấy máu trên tay đã khô lau không sạch, cũng không tiếp tục lau nữa đá đá cây kiếm trên đất, có chút không biết làm sao.
"Đây là lực lượng củavương phi." Trạch Linh không biết từ lúc nào cũng đi tới, Trạch Lương theo ở phía sau, để những binh lính kia giải tán.
"Tiểu, tiểu thư?" Lưu Nguyệt chợt ngẩng đầu, tất cả trong mắt đều là nghi ngờ, nỗi sợ giết người ở trong lòng biến mất hơn phân nửa, đưa cái đầu nhỏ nhìn đông ngó tây xem một chút: "Tiểu thư, tiểu thư ở đâu?"
"Vương phi ở Trầm Bích Quan." Cảnh Duệ gõ đầu của nàng một cái, cau mày kiểm tra nàng từ trên xuống dưới một phen: "Lưu Nguyệt, nàng nhớ lại xem trước khi đi, Vương phi có làm chuyện gì kỳ quái đối với nàng hay không?"
"Chuyện kỳ quái?" Lưu Nguyệt sờ sờ đầu, cẩn thận hồi tưởng, khi bàn tay nhỏ bé chạm đến đỉnh đầu, chợt trợn to mắt nói: "Tiểu thư trước khi có hung hăng gõ vào đầu của ta!"
"Ừ, chắn chắn là vào lúc đó, Vương phi đã truyền vào trong cơ nàng một đạo lực lượng, ở tại thời khắc nàng gặp nguy hiểm liền cảm ứng được, giải cứu cho nàng." Cảnh Duệ suy nghĩ một chút rồi nói như vậy.
"Ưmh, tiểu thư thật tốt, tiểu thư một mình ở Trầm Bích Quan không biết là trôi qua như thế nào......" Lưu Nguyệt lòng tràn đầy cảm động, ghi nhớ kĩ rồi lại sinh ra ý niệm muốn đi đến Trầm Bích Quan tìm Hoa Khấp Tuyết, chỉ là, ý niệm này rất nhanh đã bị Cảnh Duệ cắt đứt.
"Chớ hòng mơ tưởng, nàng đã đồng ý theo ta tới Bội Quan rồi, không cho phép nàng có ý định đi tìm tiểu thư nhà nàng!" Cảnh Duệ mặt đen lại trừng nàng.
Lưu Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, trừng mắt nhìn, hình như không tin Cảnh Duệ sẽ nói như vậy, Cảnh Duệ lúc nào thì bá đạo như vậy rồi hả?
[email protected]&.qy.d%n
Cảnh Duệ hừ lạnh một tiếng, cầm lấy tay nàng liền hướng đến chỗ đã được chuẩn bị từ trước rời đi, cũng không quản những người bên cạnh có nét mặt gì.
"Khụ khụ, Cảnh Duệ hắn làm sao vậy?" Trạch Lương đẩy Trạch Linh một cái, buồn cười nhìn một tản ra nào đó mùi vị Cảnh Duệ.
"Cảnh Duệ, ghen, ăn dấm của Vương phi!" Trạch Linh cười tủm tỉm nói, ai yêu, đừng có thấy Cảnh Duệ này bình thường giống như khúc gỗ, khi ghen thì cả vương phi cũng có thể ghen.
"Ai ta nói Trạch Linh nhà ngươi từ lúc nào thì lại độc miệng như vậy rồi hả?" Trạch Lương nhíu nhíu mày, sờ cằm quan sát Trạch Linh một lượt, ánh mắt giật giật, ánh mắt đột nhiên trở nên kỳ quái.
Trạch Linh lui về phía sau hai bước, cảnh giác trừng Trạch Lương: "Cái người này nhìn ta như vậy làm gì? Yêu ta?"
"Trạch Hàn, ngươi mau tới đây xem một chút, gần đây Trạch Linh nhìn qua so với trước kia thì thanh tú hơn rồi, da thịt non mềm, trong veo như nước." Trạch Lương kỳ quái nhìn hắn, một hồi lâu mới hỏi: "Vương gia cho ngươi cái thánh phẩm dưỡng nhan gì vậy?" Không đúng, cho dù có là thánh phẩm dưỡng nhãn, cũng sẽ không làm cho xương cốt cấp nhỏ nhắn đi, nhưng Trạch Linh này so với lần trước khi nhìn thấy thì xương cốt nhỏ hơn một chút.
Trạch Hàn liếc mắt: "Trạch Lương, ta phi thường hoài nghi ngươi nói Trạch Linh như thế, ngươi sẽ thật không phải là thích huynh đệ của mình đi?" Dứt lời, xoay người rời đi.
"Làm sao có thể!" Trạch Lương trợn mắt, ghét bỏ nhìn Trạch Linh ở trước mắt liền đi theo Trạch Hàn ra ngoài, đúng là hắn thích làm y phục và đồ trang sức nhưng điều đó cũng không đại biểu là hắn có vấn đề về giới tính.
Trạch Linh sững sờ đứng tại chỗ, giơ tay của mình lên tinh tế quan sát một chút, đột nhiên có chút lo lắng, tay này, đích xác là mảnh khảnh hơn rồi, da này, đích xác là trắng noãn không ít, tại sao lại như vậy.