Editor: Mộc Du
"A Noãn." Mộ Lương ôm nàng vào trong ngực, lo lắng nhìn nàng, thấy gương mặt nàng khổ sở, không nhịn được càu nhàu: "Có phải rất đau hay không? Nàng trước kia có cũng sẽ không đau, ai kêu nàng luyện thứ đồ hư kia."
"Dài dòng quá." Hoa Khóc Tuyết không biết nên nói gì.
"Nàng còn chê ta dài dòng!" Mộ Lương trợn mắt, thấy nàng sắc mặt tái nhợt, đau lòng vô cùng.
"Kiếp sau, ta mới không cần làm nữ nhân." Hoa Khóc Tuyết xoa xoa bụng, nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Được được được, kiếp sau, ta làm nữ nhân, nàng làm nam nhân, chúng ta vẫn sẽ ở cùng nhau." Mộ Lương cưng chiều cười cười, cúi đầu hôn một cái lên trán của nàng.
"Đi nhanh đi." Hoa Khóc Tuyết bị hắn chọc cười, cảm giác buốt nhức trong bụng cũng giảm đi một chút.
Mộ Lương nhíu mày, thu lại kết giới, ôm nàng đi tìm mọi người
"Tuyết Tuyết không sao chứ, sắc mặt sao lại trắng như vậy?" Mộ Hỏa Nhân lo lắng nhìn nàng.
"Không có việc gì." Hoa Khóc Tuyết giật giật khóe miệng.
Trên mặt Lưu Nguyệt vốn là lo lắng nhưng lại gần một chút lỗ mũi rất nhạy của nàng ngửi được một mùi máu tươi, lại gặp cái bộ dáng này của tiểu thư, trong bụng liền hiểu rõ.
"Tiểu thư, người có phải cái đó hay không......" Lưu Nguyệt gãi gãi đầu, có chút xấu hổ.
"Ừm." Hoa Khóc Tuyết rất bình tĩnh.
"Khụ khụ, để ta làm cho tiểu thư một chút nước đường." Lưu Nguyệt ho khan hai tiếng, xoay người đi về phía xe ngựa: "Cảnh Duệ, tới giúp ta tìm một chút, đường để ở chỗ nào?"
Cảnh Duệ sờ sờ mũi, vội vàng đi theo.
Mộ Hỏa Nhân vừa nghe lời này của Lưu Nguyệt, trong bụng cũng sáng tỏ, nhìn Tuyết Tuyết bình thường cường đại như vậy bây giờ lại như con chim nhỏ nép vào trong ngực của hoàng thúc thì không khỏi cảm thán làm nữ nhân thật cực khổ.
"Nàng nghĩ gì thế?" Sắc trời đã tối, Hoa Trảm Lãng cùng Bạch Thánh Vũ bọn họ đi kiếm củi đốt đã trở lại, chuẩn bị đốt lửa.
"Không có gì, Trảm Lãng, chàng mau đốt lửa đi, ta có chút đói bụng." Mộ Hỏa Nhân bĩu môi, đột nhiên bụng kêu lên, có chút quẫn bách, từ lúc có bảo bảo sức ăn của nàng tăng lên nhiều rồi.
Hoa Trảm Lãng dịu dàng cười một tiếng, vỗ vỗ mặt của nàng cưng chiều nói: "Chờ."
"A Noãn, hiện tại có thấy thoải mái hơn một chút nào không?" A Noãn ôm nàng ngồi ở dưới tàng cây, để cho nàng tựa vào trong ngực hắn, đem áo khoác ngoài đắp lên cho nàng, bàn tay to ở trên bụng nàng xoa xoa, hi vọng nàng có thể thoải mái hơn chút.
"Ừ." Hoa Khóc Tuyết ngoắc ngoắc môi, bởi vì được hắn săn sóc mà trong lòng ấm áp.
"Buổi tối nàng muốn ăn cái gì?" Mộ Lương dịu dàng hỏi.
"Muốn ăn...... Chàng cũng sẽ không làm." Hoa Khóc Tuyết khó có khi lại yếu ớt phồng phồng hai má lên.
Mộ Lương bật cười: "Nàng nói như vậy là khinh thường nam nhân của nàng?"
"Vậy ta muốn ăn thịt thỏ." Hoa Khóc Tuyết cười yếu ớt: " Chàng làm cho ta sao?"
"Trạch Linh, đi bắt mấy con thỏ hoang." Mộ Lương ngắt cái mũi của nàng, hướng bên kia phân phó Trạch Linh.
"À? A, ta sẽ lập tức đi, Vương gia đợi đã nào...!" Trạch Linh để củi trong tay xuống, nhìn đường đi một chút rồi xoay người đi vào sâu trong rừng.
"Mộ đại gia, chúng ta là đang ở bên ngoài, đừng có mà đòi hỏi." Bạch Thánh Vũ rất là khinh bỉ nói.
"Xem ra là ngươi thấy mười ngày tiệc miễn phí vẫn chưa đủ." Mộ Lương nguy hiểm cười.
Bạch Thánh Vũ lập tức xua tay, bộ mặt nịnh hót: "Đủ, đủ rồi." Nói giỡn, mười ngày, bây giờ suy nghĩ lại vẫn còn cảm thấy nhức nhối, hắn là thương nhân nha......
"Tiểu thư, nước đường đây, uống chậm một chút." Lưu Nguyệt bưng một chén nước đường nóng hổi đi tới.
Mộ Lương nhận lấy, một tay bưng chén, một tay cầm muỗng, đút từng ngụm cho nàng, Hoa Khóc Tuyết cũng rất ngoan để cho hắn đút.
"Vương gia thật là biết quan tâm." Lưu Nguyệt đứng ở một bên không nhịn được mà khen ngợi.
Cảnh Duệ sờ mũi một cái, cúi đầu nhìn gương mặt tươi cười của nàng, nghĩ thầm, nếu như nàng có thể thông minh một chút, cũng sẽ phát hiện ra ta cũng rất biết cách săn sóc.
Bên này vẫn còn đút nước đường, bên kia Hoa Trảm Lãng đã nhóm lửa xong rồi, Mộ Hỏa Nhân cười hướng Hoa Trảm Lãng chạy nhanh tới.
"Nàng cẩn thận một chút." Hoa Trảm Lãng bất đắc dĩ nhìn nàng.
Mộ Hỏa Nhân hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên cảm thấy dưới chân trơn mềm liền hướng trước mặt nhào tới, hù dọa Hoa Trảm Lãng thân mình lạnh ngắt, vội vàng ôm lấy nàng, không đợi hắn mở miệng, bên kia Lưu Nguyệt đột nhiên hét ầm lên.
"A! Đại xà!"
Lưu Nguyệt trong lúc vô tình liếc nhìn ở dưới chân Mộ Hỏa Nhân, nhìn thấy một cái gì đó đen đen đang nhanh chóng di chuyển, lộ ra một đôi mắt xanh biếc, dọa nàng sợ đến kêu to lên, theo bản năng ôm lấy Cảnh Duệ, làm cho Cảnh Duệ kinh ngạc.
"Ở đâu?" Cảnh Duệ nhíu mày hỏi, nhìn theo hướng Lưu Nguyệt chỉ nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, không khỏi nhíu nhíu mày.
Những người khác cũng bắt đầu cảnh giác, nhìn khắp bốn phía tìm kiếm đại xà kia, lại không tìm được.
"Trảm Lãng......" Khuôn mặt Mộ Hỏa Nhân đột nhiên vặn vẹo, run giọng nói: "Ta mới vừa đạp trúng, cái gì đó trơn mềm có...... Phải là...... Oẹ......"
Còn chưa nói hết, Mộ Hỏa Nhân liền cúi người nôn ra một trận, thật ghê tởm.
"Không có việc gì không có việc gì." Hoa Trảm Lãng vỗ lưng cho nàng, sắc mặt lại có chút tối tăm, hắn nhất định phải bắt được con rắn kia, dám làm cho nàng ghê tởm.
Bạch Thánh Vũ lạnh lùng quét nhìn bốn phía, lại không phát hiện được tung tích của con rắn kia, trong lòng không khỏi nghi ngờ: "Lưu Nguyệt, có phải ngươi bị hoa mắt hay không?"
"Ta không có, ta thật sự nhìn thấy, ánh mắt của con rắn kia có màu xanh!" Lưu Nguyệt lắc đầu như trống bỏi, lại hướng trong ngực Cảnh Duệ chui chui.
Cảnh Duệ nhất thời cảm thấy tâm hồn nhộn nhạo, cúi đầu nhìn Lưu Nguyệt tự giác chui vào trong lòng hắn, đột nhiên hắn lại rất cảm kích con rắn kia.
"Làm sao có thể, tròng mắt của rắn đều là màu vàng, gì đây? Màu xanh?" Bạch Thánh Vũ như là phát hiện ra cái gì, mặt liền biến sắc.
"Câm miệng." Hoa Khóc Tuyết lạnh lùng lên tiếng, Bạch Thánh Vũ lập tức câm miệng, nhưng vẻ mặt lại trở nên nặng nề.
Tay Mộ Lương dừng lại, tiếp theo lại vân đạm phong khinh cười, dịu dàng đút cho Hoa Khóc Tuyết một ngụm nước đường cuối cùng rồi lau khóe miệng cho nàng, nhẹ giọng hỏi: "Có muốn uống thêm một chén không?"
Hoa Khóc Tuyết nhíu mày, thấy thái độ này của hắn, trong bụng kỳ quái, khẽ lắc đầu một cái.
"Không uống......" Giọng nói Mộ Lương vốn là mang theo ý cười bỗng chuyển lạnh, trên mặt nhiễm sát ý nhàn nhạt: "Cái muỗng này không cần giữ lại."
Dứt lời, cái muỗng sứ từ trong tay hắn bay ra, hướng về phía bên phải Hoa Trảm Lãng bắn tới, mang theo một đường tử quang, liền nghe thấy âm thanh vật cứng đâm vào trong máu thịt.
"Làm sao chàng biết nó ở chỗ nào? Mà ta với bọn họ lại không biết?" Hoa Khóc Tuyết nhíu mày hỏi, nàng cũng không có phát hiện hơi thở của con rắn này.
Mộ Lương lạnh lùng nhếch môi, trong mắt thoáng hiện ánh sáng nguy hiểm nhưng không nói lời nào.
Ngược lại Bạch Thánh Vũ từ đằng xa ôm thi thể con rắn kia tới, nghe thấy lời này của Hoa Khóc Tuyết, mở miệng: "Bởi vì xà này là linh xà mẫn."
"Thật buồn nôn." Mộ Hỏa Nhân nhìn thấy con rắn chết trong tay Bạch Thánh Vũ, liền nôn khan một hồi.
"Ngoan, đừng có nhìn." Hoa Trảm Lãng bịt kín ánh mắt của nàng, chóp mũi ngửi ngửi, lại bày ra một tầng kết giới, ngăn lại mùi tanh này.
Hoa Khóc Tuyết thản nhiên liếc nhìn con rắn chết một cái: "Linh xà?"
"Đúng vậy, đặc trưng của Phong Quốc, hành động im hơi lặng tiếng, bất luận kẻ nào, đều không phát hiện ra sự tồn tại của nó." Bạch Thánh Vũ giơ giơ con rắn chết trong tay lên.
"Cầm xa một chút." Lưu Nguyệt không nhịn được oán trách, lui về phía sau rụt vai một cái, đột nhiên ý thức được mình đang ở trong ngực Cảnh Duệ, mở trừng hai mắt, lập tức nhảy ra ngoài lại thấy Bạch Thánh Vũ cầm con rắn chết đi đến gần, sắc mặt trắng bệch, lại nhảy trở về.
Cảnh Duệ bất đắc dĩ ôm nàng nói: "Đừng nhảy loạn."
Mặt Lưu Nguyệt đỏ lên, không dám nhìn hắn, nghĩ muốn đẩy hắn ra rời đi, lại bị hắn ôm càng chặt hơn, vừa xấu hổ lại vừa giận ngẩng lên liếc mắt nhìn hắn một cái, người sau vô tội nhìn về phía xa, quang minh chính đại hưởng thụ cảm giác mềm mại ở trong lòng.
"Mộ Lương, chàng làm sao mà phát hiện ra sự hiện hữu của nó?" Hoa Khóc Tuyết có chút kỳ quái, không phải ai cũng không phát hiện được sao? Chẳng lẽ Mộ Lương có năng lực đặc biệt?
"Ta đã ăn qua thịt Linh Xà." Mộ Lương cười nhạt: "Năm đó đi Phong Quốc làm việc, trong lúc vô tình giết một con."
Hoa Khóc Tuyết cau mày, đây là cái đạo lí gì.
"Đừng nhíu lông mày, ta sẽ từ từ nói với nàng." Mộ Lương vuốt vuốt chân mày nàng.
Bạch Thánh Vũ chợt xoa xoa hai cánh tay, liếc mắt: "Trời, có lời gì thì nói nhanh đi, chớ ghê tởm chúng ta."
Mấy người còn lại cũng rối rít quay đầu lại.
"A Noãn, thân hình của Linh Xà này so sánh với xà bình thường thì lớn hơn, mắt là màu xanh biếc, nó chuyên hút đi sức lực của cơ thể, chỉ sinh trưởng ở Phong Quốc, Phong Quốc lợi dụng Linh Xà này tập hợp thành một Linh Xà đội, uy lực vô cùng."
Mộ Lương híp híp mắt.
"Phong Quốc, chính là dựa vào Linh Xà đội này, mới có thể đặt chân đến mảnh đất Vân Nam?"
"Quân đội Phong Quốc so ra thì kém hơn hai nước còn lại, trên kinh tế cũng không phải là phồn vinh nhất nhưng lại có thể đặt chân đến Vân Nam trăm năm không suy, chính là nhờ vào Linh Xà đội này, không phải chưa từng có quốc gia khác muốn diệt Phong Quốc nhưng vạn đại quân lại không còn ai sống sót."
Mộ Lương cuối xuống hôn nhẹ lên má của Hoa Khóc Tuyết, trên môi nở nụ cười có chút phức tạp.
"Bảo bối của Phong Quốc lại xuất hiện ở Mộ Quốc....." Hoa Khóc Tuyết hạ tầm mắt, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, đang tính mở miệng lại bị Mộ Lương ngăn cản.
Mộ Lương bật cười: "A Noãn, nàng cũng đừng có khoe khoang đầu óc thông minh của mình, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một lát đi."
Hoa Khóc Tuyết nhíu mày, nhích lại ngực hắn gần hơn nhưng không nhắm mắt lại.
"Cảnh Duệ a, tới lấy thịt rắn đi nướng, sau này, xà kia cảm cảm giác được thì liền đi đường vòng." Bạch Thánh Vũ ném con xà chết vào đống lửa bên cạnh, liếc nhìn Cảnh Duệ đang nghiêm trang ôm Lưu Nguyệt không buông, liếc mắt nói: "Ngươi ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực đến choáng váng rồi."