Chỗ ngồi của Diệp Thiên gần về phía trước hơn so với An Hữu Trân, giữa hai người còn cách nhau mười mấy người, hơn nữa đều cùng ngồi một bên, cho nên nàng cũng không tiện quay đầu quan sát nàng ta, chỉ có thể dùng khóe mắt nhìn đến góc áo màu vàng nhạt của nàng mà thôi.
Văn Đế ngồi trên vị trí cao nhất khuôn mặt tươi cười, Hoàng Hậu đoan chính, khí tràng mạnh mẽ, Thái Tử ngồi ở phía đối diện ánh mắt có phần u ám, tối tăm, tóm lại vẫn là Ngôn ca ca nhà nàng ưa nhìn nhất.
Diệp thiên lướt mắt nhìn quanh một vòng, lại quay đầu nhìn về vị trí của An Hữu Trân, lại phát hiện mình không nhìn thấy góc áo vàng nhạt kia nữa, nàng cố giữ bình tĩnh nghiêng thân mình về phía sau một chút, từ góc độ của người khác nhìn đến chỉ giống như nàng đang nói chuyện với cung nữ đứng hầu phía sau mà thôi. Ánh mắt Diệp Thiên tranh thủ cơ hội lướt qua mười mấy người bên dưới nhìn đến chỗ ngồi của An Hữu Trân, lại phát hiện quả nhiên nàng ta không còn ngồi ở chỗ cũ, trong lòng khẽ động nổi lên lo lắng cảnh giác, An Hữu Trân đi đâu rồi?
Nàng đưa mắt nhìn sang Tiêu Ngôn Phong đang ngồi ở phía đối diện, lại phát hiện Văn Đế đã gọi Tiêu Ngôn Phong đến trước mặt hắn, đang nói gì đó.
Diệp thiên suy nghĩ một lát, sau đó đứng dậy gọi cung nữ đưa nàng đi tịnh phòng.
Bên trong tịnh phòng không có một người nào, Diệp Thiên cười cười nói với cung nữ kia: "Ngươi về trước đi, lát nữa ta sẽ tự trở về."
Cung nữ kia nghe vậy thì quỳ gối thi lễ, sau đó đi ra ngoài trở về trước, Diệp Thiên nhìn theo mãi cho đến khi bóng dáng cung nữ kia vòng qua một khúc quanh biến mất rồi lúc này nàng mới đi ra khỏi tịnh phòng, đi về hướng Ngưng Ngọc cung của Ngọc Phi nương nương. Ở trong Hoàng cung này, nàng chỉ lo lắng, quan tâm đến Ngọc Phi và Ngụy gia mà thôi, chỉ cần hai người họ không có việc gì, thì Hoàng Hậu và An Hữu Trân có âm mưu tính toán gì đều không quan hệ gì với nàng hết.
Ngưng Ngọc cung vẫn thực im lặng, an tĩnh như trước, Diệp Thiên một đường đi vội đến đây, chóp mũi đã xuất mồ hôi, sau khi bước vào Ngưng Ngọc cung rồi mới từ từ đi chậm lại, đại cung nữ của Ngưng Ngọc cung thấy này đến đây thì tươi cười thi lễ hỏi, "Diệp cô nương muốn mượn dùng tịnh phòng sao?"
"Không phải vội, Ngọc Phi nương nương đâu rồi?" Diệp thiên cười nói.
"Nương nương đến hậu hoa viên rồi ạ, Diệp cô nương có muốn ngồi chờ một lát hay không, ngày thường nương nương cũng sẽ không ở hậu hoa viên quá lâu đâu, vừa lúc An cô nương đang ở trong thư phòng đọc sách, nói là muốn chờ nương nương ra hỏi thăm một chút."
Trái tim của Diệp Thiên bỗng chốc rạo rực đập mạnh liên hồi, "Như vậy cũng vừa lúc, ta và An cô nương cùng nhau chờ là được rồi." Nàng vừa nói chuyện, liền đi về hướng tây thư phòng.
Ngưng Ngọc cung của Ngọc phi rất rộng lớn, chính điện cũng không hề nhỏ, Diệp Thiên dạo qua khắp thư phòng một vòng, cũng không nhìn thấy An Hữu Trân đâu cả. Nàng có chút hoảng loạn, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, quan sát thật kỹ khắp nơi, bỗng nhiên phát hiện ra bên trên nhuyễn tháp dựa vào cửa sổ nhìn ra hậu hoa viên có hai dấu chân. Hai dấu chân này rất mờ nhạt, nếu không phải nhuyễn tháp kia phủ nệm trắng như tuyết, thật sự là không dễ nhìn ra được.
Diệp Thiên nhấc chân lao ra khỏi thư phòng, lối vào hậu hoa viên nằm ở bên hông thư phòng, nàng mới vừa mới bước được hai bước, đột nhiên lại dừng, cổng vào hậu hoa viên có người đang canh gác, nàng không biết mình có thể đi vào được hay không, nhưng hiện tại cũng không phải là lúc đi đến thử làm chậm trễ thời gian!
Diệp Thiên khẽ cắn môi, nàng quyết định xách váy lên leo lên nhuyễn tháp, khung cửa sổ có chút cao so với nàng, nàng vất vả leo lên khung cửa sổ, đến khí trò qua mặt bên kia rồi lại hít một ngụm khí lạnh, bên trong thư phòng còn có nhuyễn tháp, thế nhưng bên phía hậu hoa viên lại không có cái gì ở bên dưới cả, khung cửa cách mặt đất rất cao, nếu cứ nhảy xuống như thế, nàng không biết mình có thể sẽ bị thương hay không.
Diệp Thiên căng thẳng nuốt nước miếng, không nghĩ ngợi nhiều nữa, nhắm mắt lại nhảy xuống, chân trái truyền đến một trận đau đớn, nàng cố gắng không chú ý đến nó nữa, xách váy đứng dậy chạy đi tìm người.
Hậu hoa viên này của Ngưng Ngọc cung rất lớn, nàng chạy một lúc cũng không nhìn một ai, nàng suy nghĩ một lát, một bên chạy đi tìm người, một bên hô lớn: "An Hữu Trân, ngươi không đàng hoàng ngồi dự yến hội đi, chạy đến chỗ này làm cái gì? Ngươi mau đi ra đây cho ta!" Nàng hy vọng Ngọc Phi có thể nghe được giọng của mình, ít nhất có thể cảnh báo cho nàng biết có người ngoài đang ở trong hoa viên này.
Mắt cá chân trái đau đớn từng cơn, Diệp Thiên cắn răng, một bên không ngừng nhìn đông ngó tây, một bên bước nhanh như bay, miệng không ngừng hô, "An Hữu Trân, đừng cho là ta không biết ngươi đang trốn ở đây, ngươi đi ra đây cho ta!"
Đột nhiên, nàng thoáng nhìn thấy một góc gáo màu vàng nhạt, Diệp Thiên lập tức lao qua đó, quả nhiên nhìn thấy An Hữu Trân đang trốn phái sau một thân cây lớn.
"An Hữu Trân, ngươi ở trong này làm gì?!" Diệp Thiên nhìn trái nhìn phải khắp xung quanh, không phát hiện ra bóng dáng của Ngọc Phi và Ngụy gia, nàng âm thầm thở phào một hơi.
"Ngươi ồn ào cái gì?" An Hữu Trân hổn hển thấp giọng quát: "Ngươi muốn tới thì cứ việc tới, ngươi kêu tên ta làm cái gì?!" Nàng chút xíu nữa đã thành công, lại nghe thấy Diệp Thiên la hét gọi tên mình từ xa xa, nàng không thể không trốn đông trốn tây, hy vọng có thể tránh thoát Diệp Thiên, không nghĩ tới vẫn bị nàng phát hiện ra.
"Ngươi không an phận ngồi ở yến hội cho tốt đi, chạy tới nơi này làm cái gì? Mau theo ta trở về!" Diệp Thiên đưa tay kéo lấy An Hữu Trân muốn lôi đi.
An Hữu Trân dùng sức vung tay ra, sẵng giọng, "Không cần ngươi lo, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ta muốn làm cái gì ngươi cũng không có quyền xen vào!" Nàng dừng lại một chút, sắc mặt bỗng trở nên đắc ý, hả hê, "Đừng tưởng rằng chuyện ngươi trở thành Dự Vương phi là chuyện ván đã đóng thuyền, không thể nào thay đổi được, ha hả, ta đang nắm trong tay bí mặt to lớn của cô cô, có bí mật này, ta muốn cô cô và biểu ca làm cái gì bọn họ cũng đều phải đồng ý nghe theo." Lần này thật sự là kiếm lời rồi, nàng phải bắt biểu ca hưu bỏ Diệp Thiên đi, cưới mình về làm Dự Vương phi, nếu như cô cô và biểu ca không chịu chấp nhận, nàng sẽ đem bí mật này nói cho Hoàng Hậu nương nương biết, Hoàng Hậu đã chính miệng nói, chỉ cần mình có thể nói ra tin tức có giá trị, tương lai sẽ cho mình làm Quận chúa. Nói chung là, mặc kệ như thế nào, cuối cùng nàng đều là người có thể thu được lợi ích lớn nhất, đương nhiên, so sánh với chuyện làm Quận chúa, nàng càng mong muốn trở thành Dự Vương phi hơn.
"Ngươi đã nhìn thấy cái gì?" Đôi mắt Diệp Thiên híp lại, "Vừa rồi ta và Ngọc Phi nương nương đang cùng nhau trò chuyện, vì sao ta lại không biết có cái bí mật gì?"
Trong chốc lát ánh mắt của An Hữu Trân trở nên mơ hồ, khó hiểu, lại lập tức tỉnh táo lại, "Ngươi đừng hòng gạt được ta, vừa rồi rõ ràng cô cô đang nói chuyện với một nam nhân, ta nghe được thật... rõ ràng!" Nàng không dám tiếp lại quá gần, bọn họ nói gì đó nàng không có nghe được, chỉ có điều thanh âm kia rõ ràng là của một nam nhân, hơn nữa cũng rất trầm thấp, đầy nam tính, mà không phải là giọng điệu của đám thái giám trong cung kia.
"Câm miệng!" Diệp thiên tức giận lớn tiếng: "Vừa rồi ta và Ngọc Phi nương nương ngồi cùng nhau nói chuyện, căn bản là không có nam nhân nào ở đó, ngươi đừng ngậm máu phun người!"
"Rõ ràng là một nam nhân!" An Hữu Trân lớn tiếng ồn ào, "Trong hoa viên của cô cô cất giấu nam nhân!"
Giọng của nàng càng lúc càng lớn, Diệp Thiên lo lắng khẩn trương, rất sợ âm thanh này sẽ truyền tới tai người ở bên ngoài hậu hoa viên, vội nhào tới muốn che miệng nàng lại.
An Hữu Trân một bên không ngừng tránh né, mười ngón tay cũng ra sức muốn cào cấu Diệp Thiên, một bên không ngừng kêu gào: "Ta sẽ kêu biểu ca từ hôn ngươi, nếu không đồng ý ta sẽ đem chuyện cô cô vụng trộm cất giấu nam nhân nói ra ngoài cho mọi người biết!"
Lúc này Diệp Thiên gần như đã nóng vội muốn điên lên rồi, hai người tranh chấp, xô đẩy nhau, ngã lăn trên đất, nàng nghiêng người ngồi lên trên người An Hữu Trân, dùng sức bóp cổ nàng, "Không được nói lung tung!" Lỡ như mấy chữ "cất giấu nam nhân" này bị người khác nghe được, đến lúc đó Hoàng Thượng hoặc Hoàng Hậu truy hỏi đến, bí mật của Ngụy gia chắc chắn sẽ không thể nào che giấu được nữa.
An Hữu Trân dùng sức cào cấu mấy đường trên cánh tay Diệp Thiên, miệng còn không chịu ngừng lại, "Hiện tại cầu xin ta vẫn kịp, chỉ cần ngươi quỳ xuống cầu xin ta ở trước mặt mọi người, chuyện... cô cô... dã nam nhân..."
Diệp thiên thấy miệng nàng mãi không chịu ngừng lại, trong lòng gấp gáp, vận dụng hết khí lực toàn thân, bóp chặt cổ nàng không cho nàng nói nữa, An Hữu Trân mới đầu còn liên tục vùng vẫy, điên cuồng cào cấu cánh tay trắng nõn của Diệp Thiên, sau đó dần dần không còn động tĩnh nữa.
Diệp Thiên nhìn thấy An Hữu Trân nằm im không nhúc nhích, hơn nữa ngày mới phản ứng lại đây biết mình vừa làm ra chuyện gì, đầu óc ong ong vang lên, nàng không suy nghĩ ra được cái gì nữa, toàn bộ đầu óc đều là "Ta giết người! Ta giết An Hữu Trân rồi!"
Lúc Tiêu Ngôn Phong vội vàng đi tới, đúng lúc gặp phải Ngọc Phi, nàng vốn đang nói chuyện với Ngụy gia, nghe thấy tiếng la của Diệp Thiên mới biết An Hữu Trân cũng đã vào đây, nàng và Ngụy gia vội vàng tách ra, nàng lại cố ý đi một vòng lớn, muốn làm bộ như đang đi dạo hoa viên sau đó vô tình gặp phải An Hữu Trân.
Thật ra Tiêu Ngôn Phong cũng là người luyện võ, năm giác quan nhạy cảm, sắc bén hơn so với người bình thường rất nhiều, hắn dường như nghe được tiếng khóc của Diệp Thiên, trong lòng lo lắng khẩn trương, nắm tay kéo Ngọc Phi, đi về hướng tiếng khóc truyền đến để tìm kiếm, vừa đi gọi tên nàng: "Thiên Thiên, muội đang ở đâu?" Hoa viên này là lãnh địa riêng của Ngọc Phi, cho nên hắn không có an bài người ở bên trong, chỉ phái người đứng ở lối vào nhìn chằm chằm, không nghĩ tới tiểu nha đầu lại xảy ra chuyện ở trong này.
Tiếng khóc của Diệp Thiên càng lúc càng lớn, lòng Tiêu Ngôn Phong ngày càng nóng như lửa đốt, lôi kéo Ngọc Phi một đường chạy vội về phía đó, đã thấy phía sau một gốc cây to, Diệp Thiên đang ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc lóc vô cùng đáng thương, ngay bên cạnh nàng là An Hữu Trân nằm im không nhúc nhích.
Diệp thiên nghe được Tiêu Ngôn Phong đã đến đây, nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn, nước mắt từng giọt tùng giọt thi nhau rơi xuống như trân châu, nàng khóc thút thít nghẹn ngào nói: "Ngôn ca ca, muội...bóp chết... An Hữu Trân."
Nàng bóp chết người ta, bản thân lại ngồi khóc lóc thê thảm, đáng thương đến như vậy, không biết còn tưởng rằng nàng mới là người bị bắt nạt ấy chứ. Khóe miệng Tiêu Ngôn Phong co giật một cái, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy hơi cười, chỉ là tiểu nha đầu đang khóc lóc cực kỳ thương tâm, hắn cũng không dám cười lộ liễu như vậy, mà đi đến bên người nàng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm nàng trong ngực an ủi, "Đừng sợ, có ta ở đây." Đừng nói là chết một An hữu Trân, mà cho dù cả Xa Dũng hầu phủ đều chết hết cả, hắn cũng có thể đè ép chuyện này xuống được.
Đầu nhỏ của Diệp Thiên tựa vào lồng ngực Tiêu Ngôn Phong, tay níu chặt lấy vạt áo đằng trước của hắn, cổ tay lộ ra ngoài, bên trên có đầy những vết thương máu me nhầy nhụa, Tiêu Ngôn Phong kinh hãi, đem tay áo của nàng vén lên, thiếu chút nữa đau lòng đến mức thở không nổi, bên trên cánh tay trắng nõn kia của nàng đầy rẫy miệng vết thương, mức độ sâu cạn không giống nhau, vừa nhìn qua đã biết là do bị mấy móng tay sắc nhọn cào ra thành như thế.
Khuôn mặt Tiêu Ngôn Phong lập tức trầm xuống, "Đây là do An Hữu Trân cào?" Đáng chết! Cho dù nàng đã chết rồi thì hắn cũng không ngại đem nàng chặt thành tám khối, xương cốt nghiền thành tro đâu.
Diệp thiên gật gật đầu, vừa khóc vừa cáo trạng, "Nàng la hét ồn ào Ngọc phi nương nương đang ở cùng nam nhân, muội sợ sẽ bị người khác nghe thấy, cho nên mới bóp cổ nàng, nhưng mà nàng vẫn cứ cố nói không chịu ngừng, muội, muội lại cố dùng sức không cho nàng nói nữa, Ngôn ca ca, làm sao bây giờ, muội giết người rồi, hu hu..."
"Đừng sợ đừng sợ, Thiên Thiên đừng sợ." Tiêu Ngôn Phong vội vàng vỗ về tấm lưng nhỏ bé của nàng an ủi: "Có ta ở đây, Thiên Thiên đừng lo lắng."
"Thiên Thiên đừng sợ, An Hữu Trân là do ta giết." Ngọc Phi đứng ở một bên, nàng có thể nghe hiểu được, Diệp Thiên là vì muốn bảo hộ mình cho nên mới lỡ tay giết An Hữu Trân, tiểu nha đầu đã rất sợ hãi rồi, không thể lại để cho nàng gánh vác thêm cái tội giết người này được, nàng vẫn còn nhỏ, vẫn còn tương lai tươi đẹp chờ nàng ở phía trước.
"Không, là ta giết." Không biết từ khi nào, Ngụy gia cũng đứng ở một bên, ánh mắt hắn kiên định lưu luyến không muốn rời nhìn Ngọc Phi, chuyện ra thành như vậy, là lỗi của hắn, không thể hại tiểu nha đầu phải chịu khổ thay cho mình được.
"Ta giết ta giết!" Diệp Thiên vội vàng hô: "Phu quân của ta là Thân vương Đại Tề, ca ca của ta là Hoàng Đế Đại La, ta sẽ không có việc gì!" Không thể để cho Ngụy gia gánh lấy tội này, thân phận hiện tại của hắn là một thái giám, lại giết đích nữ Hầu gia, nhất định là sẽ phải chịu tội chết, bản thân mình sẽ không có chuyện gì, ít nhất xem ở mặt mũi ca ca và Dự vương, nàng cũng sẽ không phải chịu tội chết
Ba người tranh đến tranh đi, đều muốn đem tội danh sát hại An Hữu Trân dán vào trên người mình, Tiêu Ngôn Phong vừa cảm thấy buồn cười lại vừa cảm động, đồng thời cũng đau lòng tiểu nha đầu đã bị thương, muốn mau chóng đưa nàng đi kiểm tra, bôi thuốc, đang muốn mở miệng, lại nghe thấy "Ưm" một tiếng, An Hữu Trân kẻ đang bị ba người kia tranh nhau nhận mình là người "Giết hại" đã tỉnh lại.