–—
Trầm Mạch chỉ vốn là ngón võ công tuyệt kĩ của Thiên Tà Đại Ma Tôn, nội tổ chàng, từng gây chấn động trên chốn giang hồ gần hai mươi năm về trước đã đánh bại hàng trăm cao thủ võ lâm. Mỗi khi xuất chiêu không có một cao thủ nào tránh né kịp, vì nó thuộc loại chỉ vô hình, vô sắc.
Chiêu thức này Tần Bảo đã được phụ thân truyền dạy từ lúc chàng còn tuổi ấu thơ, luyện tập đến mức tinh vi, nên khi chàng xuất chiêu Tử môn thần không trông thấy, đến khi lão phát giác ra chỉ lực đã đến trước ngực điểm vào huyệt khúc trì không có cách nào tránh né kịp.
Bịch.
Tử môn thần kêu hự một tiếng, đứng bất động rồi từ từ ngã lăn xuống đất, bất tỉnh.
Tần Bảo nhìn Tử môn thần:
- Lão hãy nằm đó, chỉ trong vòng nửa ngày lão sẽ tỉnh lại.
Chàng quay lại Mộ Anh:
- Anh muội, theo huynh.
Mộ Anh bước tới nhìn Tử môn thần lo lắng:
- Tần ca ca giết lão chết rồi sao?
Tần Bảo lắc đầu:
- Lão không chết đâu, huynh chỉ điểm huyệt lão, trong vòng nửa ngày sẽ tỉnh lại.
Chàng giục:
- Anh muội đi mau.
Chàng dắt tay Mộ Anh chạy nhanh tới tòa cổ tháp.
Bấy giờ hoàng hôn đã tắt, bóng tối từ ngàn phương kéo về, cảnh vật mập mờ.
Nhìn kỹ lại tòa cổ tháp xây bằng loại đá xám vô cùng kiên cố đứng sừng sững giữa một vùng trời riêng biệt, chung quanh núi rừng bao la xanh mịt.
Nháy mắt Tần Bảo và Mộ Anh đã chạy tới tòa cổ tháp.
Hai người dừng lại đưa mắt nhìn vào cánh cửa tòa cổ tháp đang mở rộng.
Phía trong cổ tháp ánh sáng kỳ diệu đủ soi trông thấy mọi sự vật.
Ánh sáng kỳ diệu đó là do nhiều hạt dạ minh châu gắn trên trần chiếu xuống.
Tần Bảo nói:
- Anh muội, chúng ta cứ tiến vào.
Chàng dắt tay nàng từng bước lên từng bậc thêm tới đứng trước cánh cửa tòa cố tháp.
Bỗng một giọng nói già dặn từ phía trong tòa cổ tháp đưa ra:
- Vào đây.
Giọng nói tuy nhỏ nhưng như lưỡi kiếm bén nhọn xoáy lốc vào tai người nghe, đinh tai nhiếc óc.
Tần Bảo lẫn Mộ Anh cùng giật mình phóng mắt nhìn vào tận phía trong toàn cổ tháp.
Quả thật phía trong tòa cổ tháp có nhiều hạt dạ minh châu gắn trên trần chiếu ánh sáng kỳ diệu, trông qua chẳng khác một động tiên nào vậy.
Tần Bảo do dự trước giọng nói già dặn kia, hình như người đó đang phẫn nộ.
Giọng nói già dặn lại vọng ra ngoài:
- Hãy vào đây.
Tần Bảo khẽ thầm:
- Anh muội, chúng ta cứ vào.
Chàng nắm tay Mộ Anh chầm chậm bước vào trong tòa cổ tháp vừa vận chân khí đề phòng. Người cất lên giọng nói kia có thể ám kích chàng bất ngờ.
Phía trong tòa cổ tháp rộng mông mênh, trống trải không thấy một món nào cả.
Dù vậy Tần Bảo vẫn đảo mắt quan sát và vận thính lực nghe nghóng động tĩnh.
Đã có một lần bị kẻ bịt mặt bí mật hãm hại suýt phải chết trong tay Đoạn Hồn giáo, bây giờ Tần Bảo thận trọng hơn trước.
Vào sau trong cổ tháp chừng năm trượng, trước mặt Tần Bảo và Mộ Anh có một vách đá chắn ngang.
Bên phải vách đá có một cánh cửa nhỏ đủ cho hai người đi vào.
Tần Bảo giữ tay Mộ Anh đứng lại trước cánh cửa đá đưa mắt nhìn vào phía trong.
Dưới ánh sáng huyền ảo của những hạt minh châu gắn trên trần, một vị lão nhân tuổi trạc thượng tuần, tóc râu bạc phếu, thân hình gầy như hạc, vận trường y màu xám tro, ánh mắt sáng như chớp giật, đang ngồi tịnh tọa trên chiếc bồ đoàn.
Lão nhân nhìn Tần Bảo rồi nhìn Mộ Anh.
Bước tới một bước, Tần Bảo chấp tay trước ngực, bằng một giọng hết sức cung kính:
- Tiểu bối xin bái kiến lão tiền bối.
Lão nhân tóc bạc phếu chỉ nhìn gắn vào mặt Tần Bảo chưa đáp lời.
Tần Bảo hỏi:
- Tiểu bối mạo phạm xin được hỏi: Lão tiền bối có phải là Thần y Trại Biển Thước không?
Lão nhân râu tóc bạc phơ hừ lạnh:
- Ngươi đã vào tới đây, tất nhiên ngươi đã biết lão phu là ai rồi.
Lão gật đầu:
- Đúng vậy, Thần y Trại Biển Thước chính là lão phu.
Tần Bảo tươi sắc diện:
- Thưa lão tiền bối…
Nhưng Thần y Trại Biển Thước đã cắt ngang:
- Hừ, bước qua hai cửa ải của lão phu Cấm địa và Tử môn thần, chứng tỏ công lực của ngươi chẳng phải bậc tầm thường, nhưng ngươi đã vào tòa cổ tháp này rồi, đừng hy vọng gì còn được trở xuống chân núi.
Nếu là trong trường hợp khác Tần Bảo đã phát tác, nhưng chàng vẫn một mực cung kính:
- Thưa lão tiền bối, chỉ vì muốn cứu mạng vị hiền muội này nên tiểu bối buộc lòng phải mạo phạm với nhị vị tiền bối nơi hai cửa Cấm địa vào Tử thần môn, xin lão tiền bối niệm tình dung thứ. Thực lòng tiểu bối không hề có ý định gây thương tổn cho hai người.
Thần y Trại Biển Thước cất cao giọng:
- Lão phu đã viết hai tấm bảng, cấm chỉ tất cả không được vào cổ tháp từ hơn nửa năm rồi, chắc ngươi cũng trông thấy trước khi vào đây chứ.
Ngươi đã vi phạm luật lệ lại còn đánh hai tên đệ tử của ta trọng thương, làm thế nào dung thứ cho ngươi được, đừng nói lảm nhảm nữa vô ích.
Tần Bảo hiểu ngay chẳng còn cách nào nói cho Thần y Trại Biển Thước xiêu lòng, cứu nguy cho Mộ Anh, vì xem qua sắc diện của lão rất cương quyết.
Nhưng chàng vẫn kiên trì:
- Thưa lão đại tiền bối…
Thần Y Trại Biển Thước phất cánh tay áo rộng ngăn Tần Bảo lại không cho nói tiếp.
Lão nhân trầm lặng:
- Im ngay, lời của lão phu khi nói ra như phá thạch không có cách nào thay đổi được, cho dù ngươi có mọc ngàn lưỡi ta cũng chẳng cần nghe.
Lão dằn mạnh giọng:
- Hãy chuẩn bị nhận tội.
Tần Bảo sững sờ không ngờ Thần y Trại Biển Thước lâu nay có tiếng là một vị thần y cứu nhân độ thế, tiếng tăm vang dội trên chốn giang hồ, bây giờ lại vô tâm với kẻ sắp chết cầu khẩn như thế.
Nhất thời chàng đứng nhìn Thần y Trại Biển Thước chưa nói thêm một lời nào.
Chú hai ánh mắt sáng tựa sét giật nhìn gương mặt ngọc và khắp thân mình Tần Bảo một lúc, khẽ gật, hạ thấp giọng nói xuống:
- Lão phu trong ngươi tuổi tác hãy còn quá trẻ, lại cực kỳ tuấn mỹ, tư phong, cốt cách phi thường giết đi rất uổng, vì niệm tình đó ta sẽ ban cho ngươi một ân huệ cuối cùng.
Tần Bảo hấp tấp:
- Lão đại tiền bối ban cho tiểu bối ân huệ thế nào xin chỉ giáo cho tiểu bối được rõ.
Thần y Trại Biển Thước bằng một giọng trầm:
- Cái tội ngươi đánh trọng thương hai tên sư đệ của lão phu, ta sẽ bỏ qua cho ngươi. Còn cái tội ngươi xâm nhập vào tòa cổ tháp này ta cần phải trừng phạt các ngươi để làm gương cho mọi kẻ khác.
Tần Bảo thầm mừng trong lòng, Thần y Trại Biển Thước đã dịu bớt cơn nóng giận.
Chàng chấp hai tay:
- Lão đại tiểu bối trừng phạt tiểu bối như thế nào xin chỉ dạy cho tiểu bối được biết.
Thần y Trại Biển Thước nói rõ ràng từng tiếng:
- Lão phu đánh ngươi ba chưởng, nếu như ngươi còn sống hãy mau cùng vị cô nương kia rời nơi này lập tức, không được van nài, đòi hỏi một điều gì nữa, nhược bằng trái lại ngươi chết đi ta sẽ vất thi thể ngươi xuống cái vực sâu phía ngoài tòa cổ tháp này.
Ngươi đã nghe ta nói trước rồi chứ.
Không chờ Tần Bảo nói thêm lời nào, Thần y Trại Biển Thước rời chiếc bồ đoàn, đứng lên bước ra đứng bên ngoài khoảng trống trong thạch thất.
Thạch thất rộng lớn chu vi có trên năm trăm trượng.
Không còn cách nào hơn được, Tần Bảo quay lại Mộ Anh:
- Anh muội hãy bước ra ngoài chờ huynh…