–—
Người trên cây như ngọc, ngựa trắng như tuyết, Tần Bảo buông lơi dây cương cho con bạch mã đi chầm chậm, mắt nhìn cảnh sắc trời chiều, những giọt nắng vàng đậu trên tầng cao cành lá cổ thụ bên đường.
Tần Bảo ra khỏi cánh rừng già trên một trăm dặm, sắp tới cánh rừng bạch dương trước mắt.
Chàng đi không định hướng, cứ tiếp tục trên cuộc hành trình, ngày đi đêm nghỉ với bốn mục đích:
Một là tìm nội tổ Thiên tà Đại Ma Tôn Tần Trì, thân mẫu Tuyệt Thế Hằng Nga Đông Thi, kế đó tìm căn cứ địa Đoạn Hồn giáo và thanh Mạc Da Hùng Kiếm mà từ ngày nội tổ chàng đấu nhau một trận đại ác chiến cùng trên năm trăm cao thủ chẳng hiểu đã thất lạc ở nơi nào.
Bốn chuyện này Tần Bảo đang mù tịt như người đi trong đêm, nhưng trong thâm tâm chàng nhất định phải thực hiện bằng được, bởi tất cả đều quan yếu đối với chàng.
Người ngựa vừa lọt vào cánh rừng bạch dương, bên tai Tần Bảo chợt nghe có tiếng quát tháo và tiếng võ khí chạm vào nhau.
Tần Bảo lẩm nhẩm:
- À! Thì ra đã có trận náo nhiệt.
Tần Bảo liền thúc ngựa chạy nhanh tới đó để xem các nhân vật đang đánh nhau là ai.
Nháy mắt đã đến nơi, Tần Bảo dừng con bạch mã lại, đưa mắt nhìn vào rừng.
Một khoảng trống trong rừng bạch dương mười hai tên hòa thượng trung niên vận cà sa vàng đang vây đánh một ả thiếu phụ áo hoa diễm lệ xinh đẹp tuyệt trần.
Nhìn kỹ đó là mười hai tăng nhân của môn phái Thiếu Lâm có mang phật hiệu trên áo.
Một thanh trường kiếm sáng bạc, ả thiếu phụ xinh đẹp chống lại mười hai cây thiền trượng nặng trăm cân của mười hai tên hòa thượng trung niên, xem ra nàng đã mệt nhoài, kiếm pháp dần dần chậm lại.
Tần Bảo lẩm bẩm:
- Nàng đã nguy rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ thất thủ, ta phải vào đó trợ lực nàng mới xong.
Tần Bảo rời khỏi lưng ngựa, tới cây đại thụ bẻ một cành nhiều lá xanh, bay vút vào rừng nơi ả thiếu phụ xinh đẹp và bọn hòa thượng đang đấu nhau.
Chân vừa chạm mặt đất Tần Bảo đã hét lớn:
- Dừng lại!
Vừa hét, cành lá trong tay chàng phất lên, một loạt chiếc lá xanh bay ra. Mỗi chiếc lá biến thành một lưỡi kiếm bắn ngay mười hai cây thiền trượng của bọn trung niên hòa thượng phái Thiếu Lâm.
Một loạt tiếng chát chúa nổi lên. Mười hai cây thiền trượng bị những chiếc lá xanh đánh bật ra ngoài.
Cách sử dụng lá xanh biến thành kiếm của Tần Bảo quả thật cao thâm kỳ diệu.
Tần Bảo lao thẳng vào đấu trường đáp xuống bên cạnh ả thiếu phụ áo hoa xinh đẹp.
Mười hai trung niên hòa thượng ngưng tay, trố mắt kinh dị nhìn Tần Bảo.
Các tăng nhân không thể nào ngờ được đối phương sử dụng chiếc lá xanh biến thành kiếm đánh bật cả cây thiền trượng nặng ngót trăm cân.
Mười hai trung niên hòa thượng đứng bất động nhìn Tần Bảo chăm chú như muốn khám phá chàng là nhân vật nào.
Thiếu phụ xinh đẹp vui mừng bởi có vị cứu tinh nhưng chưa biết Tần Bảo là ai nên kinh ngạc nhìn chàng.
Tần Bảo quay qua thiếu phụ áo hoa xinh đẹp, bằng một giọng thân mật:
- Tỷ tỷ có sao không?
Thiếu phụ xinh đẹp hé nụ cười mê hồn như hai cánh anh đào, giọng trong như rót ngọc:
- Tỷ tỷ không sao cả, nhưng không có đệ đệ đến đây tiếp sức chắc mười hai tên trọc kia sẽ gây phiền phức cho ngu tỷ không ít.
Vừa gặp nhau lần đầu, Tần Bảo và thiếu phụ xinh đẹp đã thân mật như từng quen thân nhau từ bao giờ vậy.
Thiếu phụ xinh đẹp hỏi:
- Đệ đệ đây là…
Tần Bảo chưa kịp đáp lời chợt tên trung niên hòa thượng tay cầm cây phật trượng bước tới.
Trung niên hòa thượng nhìn Tần Bảo, cất giọng sang sảng:
- Tiểu thí chủ là ai? Tiểu thí chủ vừa sử dụng chiêu Xuyên Tâm Thần Công Phi Vũ phải không?
Tần Bảo gật đầu:
- Không sai. Ta sử dụng chiêu Xuyên Tâm Phi Vũ vậy rồi sao?
Hòa thượng trung niên cầm cây phật trượng bằng giọng hầm hừ hỏi:
- Ngươi là Tiểu sát tinh?
Tần Bảo ngênh mặt:
- Đúng, không sao. Ta chính là Tiểu sát tinh rồi lão hòa thượng làm gì ta chứ?
Hòa thượng cầm cây phật trượng trịnh trọng:
- Bọn bần tăng được lệnh chưởng môn nhân Thiếu Lâm đi tìm ngươi mấy ngày rồi.
Tần Bảo giễu cợt:
- Lão hòa thượng sai chư vị đi tìm ta làm gì chứ?
- Thu nạp bảo vật.
- Bảo vật gi?
- Thanh Mạc Da Hùng Kiếm. Ngươi có mang theo đó không? Nói mau!
Tần Bảo nghĩ thầm: “Xem ra bọn hòa thượng này chỉ là những tên bại hoại, tham lam chẳng khác nào bọn cưỡng đồ dọa người cướp của, ta hãy dọa cho bọn chúng một phen.”.
Nghĩ vậy, Tần Bảo thản nhiên:
- Thanh Mạc Da Hùng Kiếm ta đã giao nộp cho một người rồi, đâu còn để mà trao cho chư vị.
Trung niên hòa thượng cầm cây phật trượng nhướn cao cặp lông mày:
- Ngươi giao thanh Mạc Da Hùng Kiếm cho ai?
Tần Bảo bịa:
- Ta giao nộp thanh Mạc Da Hùng Kiếm cho Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo.
Cả bọn trung niên hòa thượng xôn xao trố mắt nhìn Tần Bảo. Trung niên hòa thượng cầm cây phật trượng hỏi tiếp:
- Ngươi là sát thủ Đoạn Hồn giáo?
Tần Bảo lắc đầu:
- Không đúng, những tên sát thủ Đoạn Hồn giáo dưới quyền của ta.
- Ngươi giữ chức vụ gì trong Đoạn Hồn giáo?
- Tổng lãnh sát thủ. Thái Quân giáo chủ nói ta có công trao thanh Mạc Da Hùng Kiếm nên phong cho ta chức vị đó, hiện nay ta cầm đầu bọn sát thủ.
Thiếu phụ xinh đẹp hơi giật mình nhìn chăm chăm vào mặt Tần Bảo để tìm hiểu hư thực.
Trung niên hòa thượng cầm cây phật trượng tháo lui một bước, nhìn thẳng vào mặt Tần Bảo.
Tần Bảo chìa cành cây ra dọa tiếp:
- Ta nói cho chư vị hòa thượng biết, cành cây cộng tất cả có một trăm lẻ tám lá, mỗi lá đều có tẩm chất kịch độc Đoạn Trường thảo, hiệu lực có thể ngang hàng với Đoạn Trường châm. Nếu hiện giờ ta sử dụng chiêu Xuyên tâm Phi Vũ, phóng ra một lượt, các ngươi đều thăng thiên lên cõi niết bàn chầu phật tổ ngay. Không một người nào còn sống sót. Ta vì niệm một chút đức từ bi hỉ xả nên chưa nỡ động thủ, ta nói trước cho các vị liệu hồn, đừng chờ ta ra tay, lúc đó e rằng đã quá muộn.
Chàng dọa tiếp:
- Muốn phóng một trăm lẻ tám chiếc lá tẩm kịch độc đoạn trường thảo này, phải sử dụng chiêu thứ hai là Xuyên Tâm Phi Vũ Thần Công, bây giờ ta thử phóng một chiếc lá cho các vị xem có đúng như lời ta đã nói hay không?
Tần Bảo bứt một chiếc lá, vận chân khí Xuyên Tâm Thần Công Đại Pháp nhằm trung niên hòa thượng chuẩn bị phóng đi.
Trung niên hòa thượng sợ hãi kêu to:
- Lui mau!
Vèo.
Trung niên hòa thượng phất cây phật trượng, bay vèo ra khỏi cánh rừng bạch dương.
Vèo… vèo… vèo…
Mười một trung niên hòa thượng trông thấy chủ tướng bỏ chạy hốt hoảng thi nhau phóng mình theo sau, nháy mắt chẳng còn một chiếc bóng vàng nào.
Thiếu phụ áo hoa xinh đẹp nhìn Tần Bảo cười khúc khích:
- Đệ đệ tài thật. Đệ đệ chỉ đấu võ mồm có mấy câu mà mười hai tên hòa trọc đã hoảng sợ bỏ chạy cả.
Nàng hỏi:
- Nhưng đệ đệ là tổng lãnh….
Tần Bảo cười khanh khách:
- Tỷ tỷ đã lầm rồi. Vừa rồi đệ mượn hơi hùm nhát thỏ đấy. Đệ đâu có phải là tổng lãnh sự Đoạn Hồn giáo bao giờ, chỉ tại lão hòa thượng tham lam nên đệ dọa bọn chúng chạy cho khuất mắt đấy.
Thiếu phụ áo hoa xinh đẹp chợt tỉnh ngộ:
- A! Thì ra đệ dùng chức vị tổng lãnh sát thủ Đoạn Hồn giáo dọa dẫm mười hai tên trọc bỏ chạy, để chúng ta khỏi phải đấu với chúng chăng?
- Tỷ tỷ nói không sai. Tiểu đệ bịa chuyện đệ là tổng lãnh sát thủ Đoạn Hồn giáo để dọa cho mười hai tên hòa thượng bỏ chạy chứ nếu đệ giết bọn chúng cũng chẳng có ích gì, lại gây thêm thù oán với môn phái Thiếu Lâm, sẽ khó khăn cho đệ trên bước hành trình thiên lý.
Thiếu phụ áo hoa xinh đẹp khen:
- Đệ đệ quả thật cao minh, ngu tỷ trí óc hạn hẹp không sánh nổi với đệ đệ.
- Tỷ tỷ qua khen, tiểu đệ rất hổ then…
Chàng nhìn thiếu phụ áo hoa:
- A này, tỷ tỷ là ai, tại sao lại bị mười hai tên hòa thượng Thiếu Lâm vây đánh trong cánh rừng này như vậy?
Thiếu phụ áo hoa chớp mắt:
- Ngu tỷ tên là Diễm Diễm Thư, ở tại núi Kê Sơn, ngu tỷ có chuyện tới thị trấn Giang Lăng, trở về tới đây thì bị bọn hòa thượng bại hoại kia chận đường vây đánh, chúng cho tỷ tỷ là một ác nhân cần phải diệt trừ.
Tần Bảo chú ý:
- Diễm tỷ tỷ đã giết ai mà bọn hòa thượng Thiếu Lâm kia lại gọi tỷ tỷ là nữ nhân ác độc?
Diễm Diễm Thư lạnh giọng:
- Ngu tỷ thường giết những tên đàn ông háo sắc có hành vi khả ố, ve vãn theo ngu tỷ nên phải giết cho bõ ghét.