–—
Vào sâu trong dãy núi Ngũ Nhạc trùng điệp khỏang chứng hai mươi dặm, trước mặt Tần Bảo xuất hiện một tòa trang viện nguy nga đồ sộ, không kém gì một cung điện của các vường hầu. La Hải nói mau:
- Tần huynh, đã tới tệ trang rồi, chúng ta hãy vào trong bái kiến gia gia.
Gã kè con tuấn mã cùng đi song song với con bạch mã tiến vào trang viên. Nháy mắt đã đến cánh cửa cống to lớn hai người dừng ngựa lại. La Hải và Tần Bảo xuống ngựa.
Một tên gia nhân đứng gác từ phía trong, chạy ra khom lưng cúi chào La Hải và Tần Bảo. Gã dắt hai con tuấn mã vào trong. Sắc mặt La Hải bỗng trở nên căng thẳng:
- Tần huynh đi theo tiểu đệ.
La Hải nắm tay tần bảo tiến vào cửa cổng. Phía trong từ cửa cống tới thềm đại điện, hàng ngàn chiếc đèn hoa đang giăng mắc, hàng trăm chiếc bàn, trên năm trăm quan khách đủ lọai đã ngồi sẵn từ bao giờ. Hai tên đại hán vận võ phục chỉnh tề cúi chào La Hải và Tần Bảo rồi hướng dẫn vào trong.
La Hải cùng Tần Bảo đi song song qua các bàn tiến thẳng vào thềm đại điện. Hàng trăm quan khách đang ngồi trò chuyện cười nói xôn xao, chợt trông thấy La Hải và Tần Bảo tiến vào liền ngừng lại hướng mắt nhìn hai người.
Sau đó, tất cả ánh mắt quan khách đổ dồn ngay gương mặt ngọc của Tần Bảo, rồi cùng nhau xầm xì to nhỏ những chuyện gì Tần Bảo nghe không rõ. Dĩ nhiên, bọn họ đang bàn tán chàng về một chuyện gì đó có liên quan đến La gia môn.
Tuy không nghe những lời họ nói, nhưng Tần Bảo rất khó chịu vì hàng trăm ánh mắt nhìn chàng chằm chặp như soi rọi con mồi béo bở. La Hải dắt Tần Bảo tiến lên vào tòa sảnh trang viên.
Tần Bảo đưa mắt trông thấy phía trong có trên ba mươi quan khách trạc tứ tuần và năm lão nhân vận phục trang trọng đang ngồi xung quanh một vị lão nhân ngũ tuần. Dĩ nhiên đó chính là trang chủ La gia trang La Hán.
Thân hình lão nhân vận áo gấm, mặt vuông cằm én, ba chòm râu dài suôn đuột, ánh mắt sáng như hai vì sao chiếu thẳng vào mặt Tần Bảo. Hình như lão nhân đang ngắm nghía tướng diện của chàng để quyết định một chuyện gì quan trọng.
La Hải đưa Tần Bảo tới đứng trước mặt lão nhân vận áo cẩm bào chính là trang chủ La Hán. Gã khom lưng:
- Bẩm gia gia, con đưa Tần huynh đệ vào đây bái kiến gia gia, xin gia gia tham ý.
Trang chủ La Hán nhìn kỹ Tần Bảo giây phút khẽ gật đầu như tỏ sự hài lòng. La Hán trở lui gần Tần Bảo kề miệng nói khẽ vào tai chàng:
- Hiền huynh hãy bái kiến gia gia đi. Gia gia đang chờ huynh đó.
Tần Bảo bước tới một bước, không bái lạy chỉ chắp hai tay trước ngực:
- Tiểu bối xin ra mắt lão tiền bối.
Rồi chàng bước lui về chỗ cũ. Trang chủ La Hán như sửng sốt nhìn Tần Bảo. La Hải nói nhỏ:
- Sao Tần huynh đệ lại gọi gia gia là tiền bối. Huynh hãy gọi là Nhạc gia mới đúng hơn.
Tần Bảo quay qua La Hải trố mắt kinh ngạc:
- Sao tiểu đệ lại gọi tiền bối là nhạc phụ. Chuyện gì lạ vậy.
La Hải tròn mắt:
- A! Chứ không phải trong đêm chúng ta đánh nhau với bốn tên bịt mặt tại cánh đồng cỏ hoang vu. Tần huynh đã cầu hôn với La hiền muội hay sao?
Tần Bảo chợt tỉnh ngộ nghĩ nhanh:
- À, thì ra là vậy, thảo nào lúc nãy gã chẳng nói lão trang chủ đang nóng lòng chờ ta.
Chàng lắc đầu:
- Cái đêm đánh nhau với bốn tên bịt mặt. Tiểu đệ chỉ cứu nguy La cô nương rồi trở về trại, đệ có cầu hôn La cô nương bao giờ. La huynh hiểu lầm rồi, không đúng như vậy đâu.
La Hải biến hẳn sắc mặt, nhìn Tần Bảo lúng túng:
- Nhưng sao La nhị muội nói với tiểu đệ Tần huynh ngỏ lời cầu hôn trong đêm đó.
- Có lẽ La cô nương đã nghe lầm, nên cô nương nói lại với La huynh như thế, sự thực tiểu đệ không có nói gì về chuyện cầu hôn cả.
La Hải sửng sốt cả người không biết xử sự cách nào cho đúng nghĩa trong trường hợp quái gở này. La Hải chỉ còn cách đứng nhìn Tần Bảo trân trối. Chợt một đại hán vận võ phục xanh từ ngoài bước vào. Hắn cúi chào La Hán thật sâu tỏ sự cung kính đối với vị trang chủ. rồi hắn nhìn Tần Bảo:
- Thưa công tử, có người bằng hữu của công tử đang ngồi chờ ngòai kia.
Tần Bảo gật đầu:
- Đa tạ huynh đài.
Chàng hướng về trang chủ La Hán xá dài một cái, nhìn La Hải rồi rời khỏi tòa đại điện. Tần bảo cảm thấy như thóat qua một tai nạn ghê ghớm. Nhưng Tần Bảo vẫn cười thầm về sự ngộ nhận của La Yến về chuyện khen hai con tuấn mã tuyệt đẹp. Ả tưởng lầm là chàng khen ả, nên đêm đó ả bảo tới núi Ngũ Nhạc cầu hôn.
Vừa bước xuống thềm chợt Tần Bảo nghe có tiếng gọi của Chử Đồng:
- Tần nhị đệ hãy lại ngồi bàn này, có một vị huynh đài đi tìm nhị đệ.
Tần Bảo hướng mắt sang chiếc bàn chử đồng, nhận ra Tào Can đang ngồi bên cạnh. Chàng bật thốt:
- À! Tào sư huynh.
Tần Bảo đi nhanh tới bàn nắm lấy tay Tào Can nói hoan hỉ:
- Tào sư huynh cũng tới la gia trang dự đại lễ thành hôn hay sao. Sư huynh tới từ bao giờ?
Tào Can đứng dậy siết mạnh bàn tay Tần Bảo với một giọng thương yêu:
- Ngu huynh trở về gia trang thăm viếng từ mẫu mấy ngày, nhớ thương Tần nhị đệ nên vội từ biệt mẹ ra đi tìm kiếm nhị đệ mấy ngày rồi, không thấy nhị đệ ở đâu huynh buồn rầu đi lang thang trên giang hồ, nay tới đây không ngờ được gặp nhị đệ, lòng huynh mừng khôn xiết kể.
Tần Bảo vô cùng xúc động:
- Tào sư huynh đối với đệ thật chí tình, chí nghĩa, tình niệm này trọn đời đệ chẳng dám quên.
Nhìn Chử Đồng, Tào Can dè dặt hỏi Tần Bảo:
- Tần nhị đệ, vị bằng hữu này cao danh là gì, nhị đệ hãy cho ngu huynh biết.
Tần Bảo nắm tay Chử Đồng kéo đứng lên, thân mật nói với Tào Can:
- Đây là người bằng hữu kết nghĩa đệ huynh cùng tiểu đệ, đệ gọi là đại huynh tên Chử Đồng.
Tào Can nắm tay Chử Đồng reo vui:
- Á nếu nói như vậy là ở đây ba chúng ta đều là bằng hữu cả, quả thật là vận hên.
Rồi hắn buông tay tay Chử Đồng cung kính:
- Tiểu đệ xin kính chào Chử huynh.
Chử Đồng không hiểu Tào Can là một kẻ cực kỳ lợi hại, thân mật ngay:
- Đa tạ Tào huynh, tiểu đệ xin chào huynh. Chúng ta hãy ngồi xuống chuyện trò.
Ba người cùng ngồi xuống ghế. Tào Can nhìn Tần Bảo bằng ánh mắt thương yêu với giọng lo lắng:
- Ngu huynh rời khỏi gia trang, vừa tới giang hồ đến thị trấn Liêu Trân nghe bọn cao thủ đồn đại Tần nhị đệ lâm nạn tại cứ địa Đoạn Hồn giáo do một ác nhân nào đó bắt cóc đem tới cấm địa, không hiểu chuyện này có đúng không?
Tần Bảo gật đầu:
- Đúng không sai. Tiểu đệ bị một tên bại họai nào đó đưa tới vùng cấm địa, khi tỉnh mới hay đệ đang trong ngục thất của bọn Đọan Hồn giáo.
Tào Can vờ vĩnh:
- Tại sao Tần nhị đệ lại bị tên ác nhân kia bắt cóc một cách dễ dàng như vậy?
Tần Bảo thành thật:
- Hôm chia tay, Tào huynh trở về quê thăm viếng bá mẫu, còn lại một mình tiểu đệ tới thị trấn Khai Minh trong lòng buồn bực vì nỗi cô đơn, đệ vào tửu quán gọi rượu thịt ra ăn uống, bất ngờ có bốn tên bại họai, rượu đã sừng sừng buông lời sỉ vả đệ, đệ toan phát tác bỗng có một vị huynh đài can thiệp cùng đệ đánh cho bọn chúng bỏ chạy. Sau đó đệ cùng vị huynh đài đó uống cho tới say mèm, đệ trở về phòng nằm mê man, chừng tỉnh lại mới hay mình đã lọt vào trong tay Đọat Hồn giáo, đệ gặp được cơ may thóat chết bất ngờ. Đệ suy nghĩ mãi đến nay vẫn chưa biết tên ác nhân đó là ai, đã óan thù gì với đệ lại có cái hành vi đê tiện ác độc như vậy.
Tào Can gật gù ra chiều nghĩ ngợi rồi nói:
- Cứ theo ngu huynh nghĩ: Có lẽ bọn sát thủ Đọat Hồn giáo theo rình rập Tần nhị đệ từ lâu, sẵn trong lúc nhị đệ quá say và không có mặt huynh. Bọn chúng bắt cóc đệ đưa về căn cứ địa Đọat Hồn giáo chứ chẳng còn là gì nữa cả.
Tần Bảo khẽ gật:
- Tiểu đệ vẫn nghĩ như vậy, nhưng hãy còn nghi ngờ có thể có một kẻ thù nào đó rắp tâm hãm hại đệ bằng cách đưa đệ tới Đoạn Hồn giáo cho họ giết đệ.
Tần Bảo day qua Chử Đồng:
- Đại huynh nghĩ có đúng như vậy không?
Chử Đồng được dịp xen vào:
- Cứ theo ngu huynh, với công lực cao thâm như Tần nhị đệ hiện nay. Cho dù có say bất tỉnh tới đâu, hôn mê thế nào cũng không thể dễ dàng cóc đệ đưa tới vùng cấm địa cho bọn Đọan Hồn giáo bắt nhị đệ được. Thủ phạm kia phải là một cao thủ có công lực rất cao cường hơn cả bọn sát thủ, biết sử dụng bí pháp điểm vào "mê huyệt" và khinh công rất cao mới có thể thực hiện được chuyện đó. Chẳng hiểu nhị đệ có nghĩ như thế hay không?