Tiểu Sát Thủ Của Anh! Đừng Làm Loạn

chương 9: nữ hoàng nổi loạn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chỉ một buổi trưa, tụi nó đã náo loạn toàn bộ lều trại của Izumin. Sự việc này thật khiến anh đau đầu nga. Anh không còn tin trước mắt mình là vị nữ hoàng lạnh lùng hôm nào, người đã bắt anh giam vào ngục tối.

Quái lạ! Trong thời gian ngắn nàng ta có thể trở thành như người khác sao?

(t/g: Thì vốn dĩ là người khác mà a .'

Izu: Là ai? nheo mắt

t/g: Cứ từ từ mi sẽ pít! cười gian)

_

Trong màn đêm hoang vắng tối đen như hũ nút, những cơn gió lạnh cứ không ngừng rít qua...

Hơn người đang cưỡi ngựa, phi trên mặt cát sa mạc. Không cần nói cũng đủ biết, đoàn người này là những binh sĩ Hitaito. Cưỡi ngựa đi đầu là Izumin, anh ôm chặt Carol để cô không bị ngã nhưng một lúc lại liếc mắt sang phía nó để nhìn Zuto.

Xung quanh vùng sa mạc này không có lấy một cành cây ngọn cỏ. Tóm lại nhìn suốt dọc đường thì đâu đâu cũng là cát, nếu có thứ khác thì đó là những tản đá lớn. Ngoài những âm thanh gió rít, tiếng ngựa hí còn có cả tiếng sói tru dài.

Trong khi Zuto đặc biệt sợ sói nga, lúc nhỏ nàng không sợ gì nên rất phá phách, cũng vì điều đó anh nàng mới bắt sói dọa nàng. Ai ngờ nàng bị con sói đó xực một cái nên nàng phát sinh ra chứng bệnh sợ sói a.

Zuto sợ hãi ôm chặt lấy nó, rúc đầu vào ngực nó như muốn được bảo vệ. Nó thì dở khóc dở cười nhìn nữ tử nhỏ bé đang ngủ thiếp đi trong lòng mình. Đừng nói là nàng xem nó là một nam tử thật a, nó cũng biết mệt nga. Cư nhiên lại cưỡi ngựa lại phải cho nàng dựa vào người nó mà ngủ. Thật sự là quá phiền phức rồi...

"Chết tiệt!" nó chép miệng

"Rus, anh đang mắng ai vậy?" Carol quay sang hỏi nó, vẻ mặt thì ngu ngơ như trẻ thơ. Đôi mắt xanh lơ lấp lánh như sao, mái tóc vàng cùng làn da trắng trong bóng đêm vẫn luôn nổi bật.

"Nói một mình thôi!" mặt nó lạnh tanh

"Ân!" Carol gật đầu

"Izumin, ngươi muốn đưa bọn ta đi đâu?" vẫn lạnh

"Kinh thành Hatosha!!!" Izumin nhàn nhạt

"Cái thành cổ Hatosha cũ rích sao? Kinh thành của ngươi xây cất trên lưng chừng núi nhìn xấu òm!" Carol chế giễu

"Kinh thành Hatosha của cha ta chỉ mới xây dựng trong một tháng, sao cô biết rõ vậy?" Izumin nhíu mày ngạc nhiên

"Ta...ta... Thật ra là..." Carol ấp úng

"Câm miệng đi! Hai ngươi nói nhiều quá!" nó hừ lạ

"Ngươi chỉ là một tên lính nhỏ nhoi, có quyền gì mà ra lệnh ta?" Izumin trán đầy hắc tuyến

"Ta có nói ta là lính khi nào không?" nó cười nhạt

"NGƯƠI..."

"Oáp... Các ngươi thật ồn quá, khiến ta ngủ không được!" Zuto che miệng ngáp một cái rõ dài rồi đưa tay dụi dụi mắt. Bộ dạng nàng chẳng khác gì chú mèo con lười nhác. Nhưng thực chất thì cực kỳ đáng yêu làm tim ai đó lệch nhịp.

"Ngủ ngon không?" nó liếc xéo

"Ngon a, rất ngon!" nàng cười híp mắt

"Ân! Nhóc cưỡi ngựa đi, đến lượt ta ngủ!" Nó nhếch môi, dúi dây cương vào tay nàng. Vòng tay ôm lấy eo thon của nàng, gục đầu vào chiếc cổ nhỏ nhắn của nàng. Carol giật mình, trợn mắt vì hành động của nó, cô cầu trời cho nó không bị nàng chém đầu a.

Mặc kệ nàng đang than vãn vãn, kể lể. Nó vẫn tiếp tục nhắm chặt mắt mà ngủ với tư thế cực kỳ, cực kỳ lãng mạn đó a.

Nhưng đối với Izumin thì đó không phải là cực kỳ lãng mạn mà là cực kỳ ngứa mắt nga. Anh đằng đằng sát khí, ném Carol qua ngựa tên lính bên cạnh, thô lỗ kéo Zuto sang ngựa anh.

Cư nhiên bị mất chỗ dựa êm ái khiến nó mém ngã ngựa, dập mặt ăn cát. Nhưng may là nó võ công đầy mình nên vẫn ngồi vững trên ngựa, nhưng sắc mặt thì cực kỳ khó coi.

"Ngươi làm quái gì thế?" nó cáu gắt

"Ta làm gì là chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm!" anh nhếch môi

"Hahaha... Izumin cám ơn ngươi a! Anh Rus "iêu quái", anh tự cưỡi ngựa đi... Hahaha..." Zuto cười rộ lên như kẻ điên trốn trại, Izumin thêm một lần nữa ngạc nhiên.

Nữ hoàng đây sao? Tính cách thật quá trẻ con.

_

Nó nhìn nàng đến tóe lửa, thiếu điều là chưa ăn tươi nuốt sống được nàng a.

Quay sang nhìn Izumin, nó lại càng muốn nổi điên. Nếu không phải anh kéo Zuto đi thì nó đã có chỗ ngủ tốt rồi.

"Anh Rus, em qua chỗ anh ngồi được không?" Carol phồng má

"Được!" Nó cười nhẹ, nụ cười đó làm Carol mặt đỏ tới mang tai. Cô ngượng ngùng đưa tay ra. Nó không do dự nắm lấy tay cô, kéo cô qua ngựa của mình.

Cứ như thế, đoàn người ngựa cứ cùng nhau thức trắng đêm vượt qua trục đường biên giới cuối cùng, tiến thẳng về Hatosha, thủ đô mới của đế chế Hitaito...

(t/g: Mie ơi! Thật sự biến thái nga!

Mie: Hôm trước Izumin đã thử Thanh Long kiếm rồi! Giờ mi muốn thử Bạch Hổ kiếm không?

t/g: Ế,không cần... chạy mất dép)

Chương .

_

Những cơn gió lạnh từ phương bắc thổi tới, tuyết bắt đầu rơi xuống. Suốt hai ngày đường, cuối cùng tất cả cũng đến nơi. Kinh thành Hatosha hùng vĩ chẳng mấy chốc đã xuất hiện, quốc vương Hitaito nghe được tin Izumin đã đem cô gái sông Nil về nên ra lệnh anh vào thẳng hoàng cung.

"Cô gái sông Nil, chào mừng ngươi tới đây. Ngươi còn nhớ thủ phủ cũ của ta chứ, chính ngươi và Menfuisu đã phá hoại đi!" Quốc vương Hitaito dùng ánh mắt dê già nhìn Carol.

Nhìn nữ tử trước mắt da thịt trắng noãn, môi căng mọng hắn càng trở nên thèm thuồng. Hắn đưa tay lên mặt Carol, nhẹ nhàng mân mê gò má hồng nhuận mịn màng của cô. Hắn còn định tiến sát lại thơm cô một cái.

"Thật sự quá đẹp, quá đẹp!"

Carol kinh hãi, vội vàng hất tay hắn ra, tát mạnh vào mặt hắn mà hét lớn. "TRÁNH XA TA RA!!!"

Izumin mệt mỏi kéo Carol ra phía sau nhưng Carol lại bị người khác kéo trước. Tất cả mọi người lúc này mới nhận ra có kẻ lạ mặt. Mọi ánh mắt dường như đổ dồn về chính điện, nhìn phía đôi nam nữ đang đứng.

Nam tử vận trên người hắc y, toát lên sự lạnh lùng có phần kiêu ngạo. Gương mặt quả thật hoàn hảo, cặp mày vòng nguyệt đẹp như tranh, đôi mắt thạch anh trong veo nhưng mang vẻ lãnh khốc. Chiếc mũi cao cao cộng thêm làn môi anh đào phớt tuyệt hảo. Đặc biệt nhất vẫn là nước da trắng nõn chẳng khác gì nữ nhân và mái tóc màu tím trông rất lạ.

Bên cạnh nam tử hắc y là nữ tử vận bạch y, dáng vẻ tao nhã thuần khiết. Tuy gương mặt đã được che khuất nhưng vẫn khiến người khác cảm nhận được đây là một nữ tử xinh đẹp mỹ miều. Đôi mắt phượng đen láy ánh lên sự thông minh cơ trí hòa lẫn cùng vẻ tinh ranh. Mái tóc đen dài loáng thoáng lại bay lên vì gió thổi.

"Hoàng nhi! Đây là..." Quốc vương nheo mắt, dùng tay vuốt vuốt mớ râu xồm xàm của hắn

"Phụ vương, đây là nữ hoàng Ai Cập, còn đây là Rus, quan cận vệ của nàng!" Izumin nhàn nhạt nói

Quốc vương gật đầu, hắn rời mắt khỏi Carol tiến đến chỗ Zuto. Thô bạo giật lấy khăn che mặt nàng xuống, nâng cằm nàng lên.

"Ngươi là Asisư sao? Lời đồn quả không sai, một vẻ đẹp sắc sảo!"

Hắn nói rồi bỏ nàng ra, bật cười vang với chất giọng của một tên dê già. Tiếp tục quay sang nhìn nó, hắn không khỏi chép miệng. Từ bao giờ mà nam tử trở nên đẹp đến thế?

Chỉ là quan cận vệ mà lại có khí chất bất phàm như vậy sao?

Còn vẻ đẹp hơn người đó nữa, nó khiến hắn cảm thấy hứng thú. Dù nó là nam tử đi chăng nữa hắn cũng không thoát khỏi, muốn động tới a.

"Cùng là nam nhân, ngươi có thể cho ta "thơm" một cái không?" Sau câu nói của quốc vương, tất cả những người có mặt tại đó sốc nặng, "đột biến" thành đá, đứng chết lặng nhưng chỉ riêng Izumin và nó là bình thản.

"Ngươi thấy sao?"

"Được!" Nó nhàn nhạt trả lời khiến mọi người sốc toàn tập. Quốc vương vẻ mặt vui mừng, hắn vương tay nâng cầm nó lến. Nó vẫn thản nhiên cho tới khi môi chưa kịp chạm môi, tất cả chỉ thấy nó cười nửa miệng. Và kết quả quyết định là một giây sau. Nó đã thắng!

Quá đơn giản a!

Hiện tại quốc vương Hitaito đang ôm sầm lấy gốc cột lớn, từ từ trượt xuống và cuối cùng là ngã ngữa ra. Máu từ mũi phún ra như suối.

(t/g: Đó là hình phạt cho những kẻ biến thái nga!

Quốc Vương: Người đâu, lôi ra chém!

t/g: Ta không sợ đâu lão già! Muốn ta gọi Mie không?

Quốc Vương: chạy bốc khói)

Mặt nó vẫn thế, lạnh như tản băng. Nó nhẹ nhàng phủi phủi tay như vừa đụng phải thứ dơ bẩn. Zuto chớp chớp mắt, cười tươi như hoa mặt trời. Carol kinh hoàng há hốc mồm nhìn nó, có thể nói miệng cô mở to đến độ muốn chạm đất. Izumin thì phẫn nộ, đằng đằng sát khí nhìn nó rồi quay đi đưa tên quốc vương về phòng. Nhưng trước khi đi anh đã dặn Mura đưa cả ba về Biệt Cung, nơi ở của anh.

_

"Haiz... Không ngờ ở đây lại lạnh như thế!" Zuto vừa thưởng thức chùm nho xanh mát, đôi lúc lại than vãn vài câu. Nhưng than vãn cũng đúng thôi, nàng đã vận bộ y phục Ai Cập bên trong, còn khoác thêm một chiếc áo lông thú dày cộm, nặng chịch như thế này mà vẫn còn lạnh.

Nàng thì thế rồi, nên Carol sẽ thảm hơn. Cô vốn vận y phục Ai Cập, khoác ngoài là y phục Hitaito lại còn thêm cả áo lông to tướng nhưng vẫn không chống được cái lạnh. Cô lạnh đến mức run rẩy cả người.

Nhưng nói Zuto và Carol thảm thì nó lại càng đáng thương. Nhưng lí do dẫn đến điều đó không phải là lạnh nga. Thật ra thì nó đang bị Zuto và Carol ôm đến mức chết ngạt. Cũng chỉ vì cái tội là người nó rất ấm nga. Vả lại lúc trước nó ở Mỹ,vào mùa đông cũng rất lạnh nên nó đã sớm quen rồi...

~

Chương .

-

"Các ngươi... Có vẻ vui nhỉ?" Izumin lạnh nhạt nói, nhưng thật ra trong lòng anh đang bốc khói. Anh có gì không bằng nó? Vì sao hai nữ tử kia cứ suốt ngày quanh quẩn theo nó. Còn giờ lại dám ôm ấp nhau trước mặt anh.

Cảm nhận ra luồng sát khí của Izumin cứ không ngừng tăng lên, nó cố gỡ bỏ Zuto và Carol ra khỏi người mình. Nhanh chóng xoay người về phía Izumin, quả thật vẻ mặt anh lúc này rất khó coi.

"Izumin, ngươi đang ăn dấm chua sao?" nó nheo mắt, nói với giọng giễu cợt

"Không!"

"Ân! Tới đây ngồi đi!" Izumin nuốt giận, trưng ra bộ mặt lạnh hết mức có thể. Anh bước tới bàn đá, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Zuto.

RẦM...

Ááá...

Hahaha....

Sau một tràn những cảm xúc, có thể kế luận ra rằng. Chiếc ghế đá mà Izumin ngồi đã bị gãy, chiếc bàn cũng bị vỡ một góc. Khi Izumin ngồi lên ghế, đồng thời đặt tay đúng chỗ góc bàn bị vỡ. Ghế gãy anh ngã xuống, mảnh đá trên bàn cũng theo đà mà đập mạnh vào chân anh. Anh giật mình hét toáng lên, tiếng hét vô cùng chói tai. Và cuối cùng là tiếng cười vang đến tận trời xanh, tiếng cười của ba kẻ đã gây ra tất cả mọi chuyện.

"CÁC NGƯƠI..."

"Hoàng tử, quốc vương muốn gặp người!"

Izumin hét lớn, cùng lúc đó một cung nữ đi tới báo tin. Cung nữ nhìn bộ dạng của anh không nhịn nổi phải bật cười.

Izumin giận đến tía mặt đỏ tai a! Anh đứng phắc dậy, phủi bụi trên người rồi bước đi thẳng. Nhưng cũng chẳng quên để lại một ánh nhìn đầy tia đạn cho nó, nàng và Carol.

Khi anh rời khỏi, cũng chính là lúc tiếng cười đó lần hai vang lên.

.

.

.

Carol dạo này cũng cười nhiều hơn, lá gan cũng to hơn. Nhờ Zuto mà cô không còn thấy sợ Izumin nữa. Cô càng lúc càng thấy thích nàng, cả hai dạo gần đây gần như rất thân thiết.

Còn đối với nó, cô không có chút gì gọi là e dè hay ngại ngùng. Cô thật sự đã xem nó như một người anh. Cô thấy nó khá giống Raian, luôn lạnh nhạt nhưng lúc nào cũng bảo vệ cô.

"Này, này! Em có ý kiến, sao chúng ta không quậy tưng bừng nơi này thử xem!" Zuto nắm lấy tay Carol kéo kéo, giương cặp mắt "mèo đi hia" nhìn chằm chằm nó. Nó cười nhẹ, đồng ý. Carol theo đó cũng gật đầu cái rụp.

Vậy là ba người bắt tay vào việc, mỗi người một nhiệm vụ.

_

Đầu tiên là Carol...

Cô tìm mảnh khăn lụa trùm lên đầu, che đi mái tóc vàng nổi bật của mình. Lén la lén lút chạy lanh quanh khắp hoàng cung Hatosha tìm mấy chuồng ngựa.

Mất hết cả nửa ngày cô mới tìm ra, mở cửa chuồng ngựa bước vào.

Carol rút từ thắc lưng ra cây trủy thủ mà nó đưa cho, nhẹ nhàng cắt hết dây buộc ngựa. Nắm chặt lấy dây roi của Zuto, cô dùng hết sức bình sinh quật mạnh vào ngựa khiến chúng nổi điên chạy toán loạn khắp cung.

_

Tiếp theo là Zuto...

Zuto không như Carol nga! Nàng không lén lút cũng như thập thò, tóm lại nàng tung tăng vô tư nhảy chân sáo đến Ngự Thiện Phòng.

Ai nhìn thấy nàng thì cũng cuối đầu chào cung kính. Bởi họ biết nàng là nữ hoàng của Ai Cập, vả lại cho dù nàng có bị bắt tới đây thì nàng cũng rất có quyền lực.

Zuto thì không quan tâm họ có chào nàng hay không, nàng chỉ lo dáo dát nhìn quanh, mắt trở nên sáng rỡ.

Sau một hồi vật lộn, nàng vác cả mớ túi vải to tướng trên người đi ra. Dùng khinh công của mình phi thân lên tường thành vững chắc, nàng cười thật tươi. Nhanh tay mở mấy túi vải, trút trừ trên cao xuống.

Bao nhiêu là ếch nhái, rắn rết, những thớ thịt heo còn vương đầy máu tanh, thậm chí còn có cả gà quay, ngỗng luộc luôn cơ đấy.

Nhưng những thứ đó lại khiến dân chúng ở đó hoảng hốt, họ sợ rết hay rắn sẽ rơi vào người, hoặc cũng có thể cắn chết họ nga.

_

Và cuối cùng là nó...

Nó nhởn nhơn bước đi khắp hoàng cung, đôi lúc lại gặp vài cô cung nữ. Họ nhìn nó trân trối rồi đỏ mặt, sau đó thì tặng nó vài thứ như khăn tay.

Tóm lại là từ đầu tới lúc này, nó đã nhận được hơn chiếc khăn tay.

À... Mà lí do nó nhởn nhơ như vậy là do nhiệm vụ của nó rất dễ nga!

Đi lanh quanh thích gì thì đập đó a!

Bất quá từ sáng đến giờ nó cũng đập gãy cây thạch trụ được trạm trổ vàng ròng. Dùng Bạch Hổ kiếm lật đổ và phá nát vài khu Biệt Cung tại đây.

_

Về phía Izumin, anh đang ngồi thưởng trà cùng tên phụ vương "dê già".

"Hoàng tử! Bọn ngựa nổi điên tháo chạy khắp cung!" thị vệ hớt hải

"Mau bắt lại!" anh lạnh nhạt

"Báo! Dân chúng náo loạn vì rắn từ trên trời rơi xuống!" thị vệ

"CÁI GÌ?" anh quát lớn

"Vài biệt cung bị sập thưa hoàng tử!" thị vệ mặt tái mét

"CHUYỆN GÌ ĐANG XẢY RA?" Izumin và quốc vương nhìn nhau hét lớn

~

Truyện Chữ Hay